- Ha hả, Vương đại tiểu thư nói quá lời!
Tiểu Báo Tử cười gượng, trong lòng có chút vướng mắc đáp.
- Mẹ nó, lão tử mới mười bảy, ngươi cũng đã ba mươi bảy, luận tuổi tác, làm mẹ ta còn dư dả, còn tự xưng Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, ta khinh!
Vương đại tiểu thư này năm nay đã ba mươi bảy. Bất quá, lớn lên thật là đẹp, quá đẹp. Là Tiểu Báo Tử có ký ức kiếp trước, khi nhìn thấy nàng ta, cũng không thể không thừa nhận, đây là một đại mỹ nữ.
Chính bởi nàng là một đại mỹ nữ, hơn nữa lại xuất thân hiển hách, do đó, hơn hai mươi năm trước trên giang hồ, nàng được xưng đệ nhất mỹ nữ, dẫn tới vô số niên thiếu hào kiệt theo đuổi. Có người nói, hai mươi năm trước, vì nàng quyết đấu tuyệt không dưới trăm lần, đây còn đều là niên thiếu anh hào có nổi danh trên giang hồ năm đó. Tựa như Báo Tử hiện tại.
Hơn nữa, hiện tại tuy rằng đã gần bốn mươi tuổi. Thế nhưng nhìn qua vẫn như thiếu nữ hơn hai mươi tuổi, xinh đẹp kinh nhân, so với nữ tử còn trẻ ngây ngô, càng thêm một phần khí chất quyến rũ.
Đương nhiên, ngươi nghìn vạn lần không nên cho rằng vị giang hồ đệ nhất mỹ nữ hai mươi năm trước vị này chỉ là một bình hoa. Trên thực tế, nàng còn là võ lâm cao thủ danh chấn giang hồ.
Vương Nguyệt Nhi tư thông tuệ, ngộ tính cực cao. Khi mười bảy tuổi, một thân tu vi liền tiến vào tứ phẩm, là một trong những cao thủ trẻ tuổi nổi danh nhất lúc bấy giờ.
Tuổi trẻ, xinh đẹp, xuất thân cao quý, võ nghệ cao cường, tất cả đều trở thành phong quang trên giang hồ năm đó. Có thể nói cả giang hồ đều đã từng vì nữ nhân này mà điên cuồng.
Đáng tiếc, nàng hiện tại đã ba mươi bảy!
Tuy rằng nhìn bộ dáng chỉ như hơn hai mươi, bất quá, Tiểu Báo Tử lại không chút hứng thú.
- Chuyện của Vương Hoa, ta đã cho hắn giáo huấn. Đã qua thì bỏ đi, về phần đào nô mà ngươi nói. Thật ra, ta đây đúng là không phát hiện đào nô nào cả. Ngươi cũng biết phương viên sáu trăm dặm này của ta, vừa núi, vừa sông, coi như là có người trốn tới lãnh địa của ta, tùy tiện tìm một chỗ trốn. Bị lạnh chết, đói chết, hay sói ăn cũng không biết, ngươi nói sao?
- Chu đại nhân nói có đạo lý, vốn là thế. Chuyện này cũng không nên tới làm phiền ngươi. Bất quá vừa lúc có người ở lãnh địa của ngươi gặp qua đào nô kia. Còn nói đào nô kia đã được đại nhân thu lưu. Do đó, lúc này ta mới đến tìm đại nhân ngài!
- Ha ha ha ha ha ha!
Chu Báo cười ha ha:
- Thật không? Ta đây thực muốn nhìn, là tên Vương bát đản nào nhìn thấy, Vương đại tiểu thư, nói miệng không bằng chứng, mới đem chứng cứ đến!
- Được!
Vương Nguyệt Nhi nói. Thân thể hơi nghiêng, quay sang một gã thanh y nô bộc bên cạnh gật đầu, kẻ kia liền đứng ra.
- Đây là nô bộc của gia tộc ta, tên là Thiết Mộc Nhĩ. Chính hắn lúc trước đã phát hiện tên đào nô kia.
Vương Nguyệt Nhi chỉ vào nam tử sắc mặt tái nhợt nói:
- Chính là thị nữ vừa rồi đứng bên cạnh ngươi là đào nô của Vương gia ta. Tên là Nhân Chân Thố, vốn là công chủ Hắc Lang bộ. Nếu như Chu đại nhân cón nghi vấn gì, có thể hỏi hắn.
- Lời nói này thật buồn cười, ngươi tùy tiện chỉ ra một tên nô bộc, để hắn đứng ra làm chứng thị nữ của nhà chúng ta là đào nô của Vương gia các ngươi. Ta đây có phải cũng có thể tùy tiện nhận người qua nói tên cái gì Thiết Mộc Nhĩ này là một con chó do đi lạc hai mươi năm trước của chúng ta không?
- Chu đại nhân chớ vội kết luận, đây chỉ là một người làm chứng bên ta mà thôi. Ta còn một người làm chứng khác, có thể chứng minh, thị nữ kia của ngươi là đào nô của Vương gia chúng ta, đã chạy trốn tới lãnh địa của ngươi. Đồng thời còn bị ngươi bắt đi. Qua hai ngày liền biến thành thị nữ của ngươi, hầu hạ bên cạnh ngươi.
- Còn có chuyện này?
Tiểu Báo Tử nhìu mày một cái:
- Ta lại muốn xem người làm chứng kia!
- Là thủ hạ của đại nhân ngài! Chu đại nhân hẳn là biết hắn đi!
Báo Tử nhìn người nọ, nam tử hơn ba mươi tuổi, thiếu một cánh tay, Tiểu Báo Tử có ấn tượng. Đây là một trong những mục dân của nhóm đầu tiên tiến nhập lãnh địa của hắn lưu lạc.
- Thủ hạ của ta, ha hả, nói thật ra, ta thật sự không quá quen biết. Vương đại tiểu thư, ngươi phải biết rằng, ta từ lúc tới đây, liền suốt ngày đều đứng trong đại trướng, rất ít ra ngoài. Sự vụ cụ thể đều do Giang Hiểu đến quản, Giang Hiểu, ngươi tiến đến, xem có nhận được người này không?
- Không nhận ra!
Mành đại trướng còn chưa có xốc lên, thanh âm của Giang Hiểu đã truyền vào.
Mành đại trướng lại bị xốc lên, Giang Hiểu dẫn theo Nhân Chân Thố đi vào:
- Đi, mang trà cho các vị khách nhân!
Nhân Chân Thố hạ giọng ứng một tiếng, cúi đầu, trước mang cho Tiểu Báo Tử một chén. Sau đó lại cẩn thận đi tới trước mặt đám người Vương gia, nhất nhất mời trà.
- Chu Báo, người ở ngay trước mặt, ngươi còn không chịu tiếp nhận?
Ngay khi Nhân Chân Thố mời trà cho mọi người, một kẻ trong đám người Vương mạnh mẽ nắm cổ tay nàng.
Nhân Chân Thố hét lên một tiếng, nước trà trong tay bắn ra.
Cùng lúc, trong đại trướng một trận yên lặng.
Con mắt Tiểu Báo Tử nhẹ nhàng híp lại. Hơi ngẩng đầu, khóe miệng hiện lên một tia tiếu ý băng lãnh.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL- Vương đại tiểu thư, ta thấy, Vương gia các ngươi tốt nhất là để khối đất phong bên cạnh ta đổi chủ nhân đi!
- Lời này là có ý gì?
Vương Nguyệt Nhi biến sắc, ngữ khí cũng trở nên u lãnh.
- Vương Hoa này, ta nhìn hắn thật sự rất không vừa mắt. Nếu như để hắn làm hàng xóm của ta. Ta sẽ trở nên rất nóng nảy, ta một khi nóng nảy sẽ giết người. Ngày hôm nay là nể mặt Vương đại tiểu thư ngươi, ta không giết hắn. Bất quá, ta không dám cam đoan tương lai nhìn thấy hắn sẽ không giết hắn. Do đó, vì lợi ích của Vương gia các ngươi suy nghĩ, vẫn là nên đổi người đi?
- Ngươi đang uy hiếp ta?
- Ta chỉ là cho các ngươi một lời khuyên mà thôi!
- Chu đại nhân, ngươi cũng đừng quên, phong địa này không phải của Vương gia ta, mà là đương kim hoàng thượng phân. Vương gia ta cũng không có quyền lực thay đổi.
Vương Nguyệt Nhi nói:
- Lẽ nào, Chu đại nhân ngươi có quyền thay đổi sao? Hoặc giả ngươi muốn nói cho chúng ta biết, ngươi sẽ giết chết một công thần có công diệt Bắc Nguyên?
- Công thần thì thế nào? Tại đại trướng của ta, lôi kéo thị nữ của ta, có ý đồ gây rồi, coi như là nháo tới trước mặt hoàng thượng, ta cũng không sợ!
Tiểu Báo Tử lớn tiếng quát, mạnh mẽ chỉ Vương Hoa:
- Buông nàng ra, bằng không, ta lập tức giết ngươi!
- Ba!
Một tiếng vang giòn, Vương Nguyệt Nhi một chưởng đem tay vịn ghế phách thành mạt phấn, quay đầu nói:
- Vương Hoa, buông tay ra!