- Dạ!
Trước mặt Vương Nguyệt Nhi, Vương Hoa phảng phất như một con mèo nhỏ, buông tay Nhân Chân Thố ra.
- Chu đại nhân, ngươi cũng thấy, nữ nhân này chính là đào nô của Vương gia. Nàng trộm bảo vật của Vương gia, nể mặt ngươi, chúng ta có thể không dẫn đi, nhưng, bảo vật nàng trộm nhất định phải giao ra đây!
- Nàng không phải đào nô của nhà các ngươi, mà là thị nữ của ta!
Báo Tử cười lạnh nói:
- Nàng là thị nữ theo ta từ Vân Châu qua đây. Vương đại tiểu thư, ta thấy, ngươi nên đi tới nơi khác tìm đào nô nhà các ngươi đi sao!
- Chu Báo, xem ra, ngươi là thành tâm cùng Vương gia ta đối địch!
Vương Nguyệt Nhi trầm giọng nói.
- Nếu như ngươi nhất định phải lấy Vương gia ra để ép ta. Ta cũng không có biện phấp!
Tiểu Báo Tử cười lạnh, nhẹ nhàng nâng chung trà lên, nhấp một ngụm:
- Rất xin lỗi. Vương đại tiểu thư, miếu nhỏ của chúng ta không lưu được Vương gia các ngươi. Chư vị, mời trở về đi, Giang Hiểu, tiễn khách!
- Chu Báo!
- Thế nào, Vương đại tiểu thư còn muốn gì nữa?
Báo Tử nhìu mày lại, cười nhạt:
- Hôm nay dẫn đến bảy tứ phẩm, ba ngũ phẩm, còn có một lục phẩm, cộng thêm một lục phẩm là ngươi, không kể phế vật kia, tổng cộng mười hai người. Ngươi có tin hay không, ta một chùy có thể đem tất cả các ngươi đập nát vụn!
- Được, tốt lắm!
Vương Nguyệt Nhi hít sâu một hơi, đứng dậy, cưỡng ép đem cơn tức của mình đè ép xuống. Cho tới bây giờ, gần bốn mươi năm, dù là đa nương nàng cũng chưa từng dùng thái độ này nói chuyện với nàng. Huống chi là một tiểu mao hài tử mười bảy tuổi.
- Nếu Chu đại nhân hạ lệnh trục khách, Vương Nguyệt Nhi ta cũng không phải người mặt dày mày dạn. Chỉ là thỉnh Chu đại nhân không nên quên việc hôm nay là được!
- Trí nhớ của ta luôn không tốt. Bất quá, đến lúc đó Vương đại tiểu thư nhớ nhắc nhở ta là được!
Tiểu Báo Tử cười lạnh cầm chén trà trong tay đặt lên mặt bàn:
- Đi thôi, không tiễn!
- Chúng ta đi!
Vương Nguyệt Nhi vung tay áo, xoay người rời đi.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.- Chờ một chút!
- Thế nào, Chu đại nhân có phải muốn lưu chúng ta lại không?
- Không quan hệ tới ngươi!
Tiểu Báo Tử âm lãnh cười. Nhìn nhân chứng cụt tay kia:
- Thế nào. Ngươi cũng muốn đi. Cái này có thể không làm được, ta đã quyết định đem ngươi treo cổ, ngươi đi, ta treo cổ ai?
- Cái này...Ngươi... Vương đại tiểu thư, cứu cứu ta, người nói qua sẽ dẫn ta đi. Vương đại tiểu thư, ngươi đã nói...
Vương Nguyệt Nhi liếc hắn một cái, lại quay đầu nhìn phía Tiểu Báo Tử.
- Vương đại tiểu thư, không muốn đi, có phải là muốn xem ta treo cổ người này thế nào?
- Hừ!
Vương Nguyệt Nhi vung tay áo, chẳng thèm để ý đến tên cụt tay, dẫn theo người của Vương gia nghênh ngang rời đi.
- Tha mạng a, đại nhân, tha mạng a, đại nhân. Ta nhất thời hồ đồ, ta...!
Nhân chứng cụt tay mạnh mẽ quỳ xuống.
- Giang Hiểu, treo hắn lên cây cột cạnh lãnh địa của Vương gia cho ta!
- Dạ, đại nhân!
- Chu Báo này, ỷ vào một thân võ công, cũng dám không để Vương gia ta vào mắt. Biểu tỷ, vừa rồi vì sao không động thủ? Cho dù hắn là Thất phẩm cường giả, nhưng chúng ta nhiều người như vậy...
- Câm miệng!
Vương Nguyệt Nhi quát lạnh một tiếng, hung hăng trừng mắt với Vương Hoa:
- Ngươi tên vô dụng này, một tiểu nữ nhân cũng canh giữ không được. Còn mặt mũi ở đây nói nhăng nói cuội, động thủ, ngươi động thủ a, hắn là Thất phẩm cường giả. Hắn lấy thực lực một người diệt cả Thanh Phong lâu. Chỉ bằng mấy người chúng ta còn chưa đủ nhét kẽ răng của hắn. Chuyện này ta sẽ như thực bẩm báo gia chủ. Ngươi chớ nên hỏi nữa. Ba ngày sau, ngươi cùng ta trở lại Trung Nguyên. Sự tình ở đây, toàn bộ giao cho Vương Phúc để ý!
- A? Vì sao, đây chính là đất phong của ta a!
- Ta cũng không tin hắn dám giết ta?
- Hắn đương nhiên dám, lấy thực lực của hắn, muốn thần không biết quỷ không hay đem ngươi giết chết thật sự là quá dễ. Căn bản sẽ không lưu lại chút chứng cứ nào. Hắn đối với ngươi đã động sát tâm, ngươi ở đây căn bản chỉ có một đường chết.
- Cứ quyết định như vậy, chớ nên nói thêm nữa!
Vương Nguyệt Nhi trầm giọng nói.
- Đại nhân, người đã treo cổ!
- Tốt, cứ treo ở đó cho ta!
Tiểu Báo Tử nói:
- Để tất cả mọi người đi xem, nhìn kết quả của việc phản bội ta.
- Dạ!
Giang Hiểu đáp:
- Bất quá, đại nhân làm như vậy có thỏa đáng không? Vương Nguyệt Nhi không đơn gian đâu, nghe nói năm đó...!
- Chuyện của nàng năm đó là trên giang hồ độc đại bát quái, lưu truyền rất rộng, đều bị người viết thành bình luận!
Tiểu Báo Tử nói.
- Vậy ngài còn...!
- Ta thế nào, ta nói cho ngươi, nữ nhân này sống an nhàn sung sướng, được người tán tụng hai ba mươi năm, đều sắp bốc lên tới trời. Khiến cho nàng hiện tại cũng không biết mình là cái gì. Đối với nữ nhân như vậy, ngươi nghìn vạn lần đừng nuông chiều nàng. Càng nuông chiều càng vô lý, không nên để ý tới nàng, nàng cũng không làm ra sóng gió gì được đâu!
- Dạ!
Giang Hiểu đáp, tuy rằng đối với lời nói của Tiểu Báo Tử không tán thành lắm. Bất quá hiện tại Tiểu Báo Tử đã không phải Tiểu Báo Tử mấy năm trước nữa. Khi đó, gặp phải sự tình hắn còn dám cùng Tiểu Báo Tử tranh luận. Thế nhưng hiện tại tu vi của Tiểu Báo Tử đã đến Thất phẩm. Tuy rằng đối với đám thủ hạ thập phần ôn hòa, thế nhưng hữu ý vô ý lộ ra khí tức cường giả, căn bản khiến hắn không nhấc nổi một tia ý niệm phản kháng trong đầu. Khi Tiểu Báo Tử quyết định việc gì, cho dù trong lòng hắn có cách nhìn khác, cũng không có dũng khí phản bác.
- Ta biết ngươi lo lắng cái gì, nếu như Vương Nguyệt Nhi này lại trẻ ra hai mươi tuổi, ta cũng sẽ lo lắng những tên hoa si kia tới tìm ta gây phiền toái. Bất quá hiện tại nàng đã bốn mươi tuổi, những tên hoa si theo đuổi nàng năm đó sẽ vì nàng xuất đầu sao? Lão Giang, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm vậy sao?
- Ách, cái này...
Giang Hiểu mặt đỏ lên, nghĩ đến khuôn mặt tuyệt mỹ kia của Vương Nguyệt Nhi, có chút xấu hổ, nói:
- Đại nhân, nói có chắc chắn không?
- Kháo, ngươi mới chính là hoa si!
Tiểu Báo Tử cười mắng một tiếng. Xoay người rời đi.
Nửa đêm trên thảo nguyên, có vẻ đặc biệt u tĩnh, trên bầu trời vắng lặng, một vầng trăng lơ lưng chiếu ánh sáng xuống đại địa. Cả thảo nguyên đều bao phủ trong một mảnh sương trắng.
Bỗng nhiên, bầu trời tối sầm lại, không biết từ đâu bay tới một đám mây đen, thảo nguyên nhất thời tối đen. Sau đó, mây đen trên bầu trời càng ngày càng nhiều, càng lúc càng dày đặc.
- Ầm ầm...
Một tiếng sấm vang lên, thiểm điện sáng rực trong sát na chiếu sáng cả đại địa.