Sát khí lao tới một lần nữa kích thích lửa điện trong không trung, khí đao của Lãng Mạn dường như hữu hình mà lại vô tâm tán loạn, nước mưa hóa thành hàng ngàn đao nhỏ hữu hình, chân thực, trong suốt qua sự chiếu rọi của điện lửa hiện lên như một vũ điệu điên cuồng.

Thân hình lão già xoáy lại như một cơn gió lốc đen tối, ảm đạm, không nhìn thấy hình dạng, nơi lão già đang đứng đột ngột hóa thành một không gian hư ảo.

Không gian nuốt chửng vạn vật, mái ngói, gỗ vụn, còn nuốt cả những vật có hình dạng, con người trên mặt đất dường như cũng bị ảnh hưởng, mọi người bên dưới lão già đều kinh hô, sợ hãi, loạn thành một đám.

Lãng Mạn lại tăng thêm, cuối cùng hóa thành một thanh đao lớn, đi theo sau hàng ngàn thủy đao, điên cuồng mà xông tới không gian kia, bị không gian đó nuốt chửng.

Trời đất trong phút chốc lại tối sầm lại, dường như mọi âm thanh đều yên tĩnh lại, toàn bộ đều không phải là sự thật.

- Ầm!

Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên, cùng với tiếng sấm điên cuồng hợp lại càng làm cho người ta kinh tâm động phách. Một đạo ánh sáng đánh bóng hư không, chiếu sáng lên khắp các ngõ ngách đang chìm trong bóng đêm.

Một hố đen vô hạn bỗng dưng hiện ra, là một thanh đao từ chính giữa xuyên thẳng qua ánh điện, cũng là kiệt tác không gian của thanh đao chợt chia tách những đám mây, dừng mây đen lại như bị một cánh tay vô hình xé thành hai nửa, lộ ra một rãnh mây khiến ánh trăng mặc sức chiếu sáng, tỏa ra như hàng ngàn con ngựa ô điên cuồng chạy về hai phía.

Ánh trăng quá sáng tới mức có chút chói mắt khiến cho mọi người trong khoảng thời gian ngắn không thể thích nghi. Trong chớp mắt tất cả mọi người đều quên chém giết.

Quên mất gào thét, quên cả đây là chiến trường, quên cả đây là chốn tàn khốc nhất trên thế gian.

Thanh đao dường như đang rên rỉ. Nó xuyên qua không gian nhưng không hề lóe sáng, chỉ có điều dưới hàng vạn cặp mắt, nó bắt đầu vỡ vụn giống như hắc ám tạo ra nơi không gian kia, dưới ánh trăng chợt lộ ra nguyên hình.

Thanh đao do dòng khí biến thành bắt đầu chém vỡ vụn từng mảnh từng mảnh, bay trong không trung. Sắc mặt Lãng Mạn tái nhợt như những bông tuyết đang rơi xuống kia, nhưng cho dù như thế nào ít nhất cũng chứng minh được gã còn sống, miễn là còn sống thì sẽ còn hi vọng, đạo lý này ai cũng có thể hiểu được.

Thường Nhạc hơi nhíu mày. Trong khi hưởng thụ nhu tình của Công Tôn Khả Nhân, tinh thần của mình trở nên thoải mái, nhưng sâu trong lòng vẫn có vài phần bất an.

Loại chuyện này trước đây cũng từng có nhưng từ sau khi bản thân hắn đề cao cảnh giác, tình trạng này đã rất ít khi xuất hiện, chẳng lẽ là tác dụng của Ma cổ?

Trong đầu Thường Nhạc không tự chủ bắt đầu suy nghĩ.

Nhưng lập tức phủ nhận điểm này, cho dù Ma cổ có lợi hại, có thể thay đổi tính cách của mình, có thể làm cho mình không cách nào khống chế cảm xúc, nhưng không thể khiến cho nội tâm mình sinh ra bất an được.

Nghĩ tới đây Thường Nhạc dựng tay lên. Hiên Viên tâm pháp đã tới giai đoạn cuối cùng, nếu muốn tăng tốc độ cũng không phải việc dễ dàng.

Mà máu Ma cổ sau khi chảy vào cơ thể, bản thân mình mơ hồ cảm giác được trong cơ thể lại có thêm một năng lực thần bí, năng lực này dường như kém hơn Hiên Viên tâm pháp một chút.

Nhưng mức độ tà ác lại vượt qua Hiên Viên tâm pháp rất nhiều. Nghĩ tới mình đã đắc tội với người phụ nữ kia lại nhớ tới lời nói báo thù của cô.

Có lẽ chỉ mình có mới có thể cho mình đáp án.

Thường Nhạc cũng không phải kẻ ngu dốt, lúc trước lần đầu tiên chiến đấu với Tư Đồ Lôi Minh, Tư Đồ Lôi Minh nhỏ máu tươi vào phía trên ma cổ, vậy chứng minh trong đó có cổ quái.

Ánh mắt Tư Đồ Lôi Minh rất sắc bén, dường như chiếm được sức mạnh to lớn hoặc là ai điều khiển ai nhưng tất cả điều này đều không quan trọng.

Quan trọng nhất là thông qua biểu hiện lúc đó của Tư Đồ Lôi Minh chứng tỏ một bộ phận lực lượng trong ma cổ đã bị Tư Đồ Lôi Minh hấp thụ.

Phần còn lại xâm nhập vào cơ thể mình, trong đó ngoại trừ máu của ma cổ còn có một vài thứ khác do cô gái kia thả vào, vậy những thứ đó rốt cục là gì?

Đương nhiên Thường Nhạc rõ ràng những thứ đó chắc chắn sẽ không làm chết người, nếu không cô gái đó cũng không cần lãng phí nhiều sức lực như vậy!

Vậy thì vấn đề rốt cục nằm ở đâu?

Lặng yên nhắm hai mắt lại, năng lực trong cơ thể lại bắt đầu sôi trào, một đợt lại một đợt hống hách theo ma cổ tà ác và Hiên Viên tâm pháp.

Yêu một người và được một người yêu cùng là một loại lưỡng tình tương duyệt thống khổ, cũng không nhất định có thể sống tới bạch đầu giai lão, sinh mạng dường như là một trò chơi, một loại trò chơi làm cho mình bị lạc hướng.

Lam Tử đang nhìn mây bay về phía gian nhà trúc đơn sơ trên đỉnh núi, dưới tang cây, ở vách đá, xem mây bồng bềnh như khói, như sương, bao phủ trong cốc tự thành một lớp mỏng như voan, khiến dưới chân núi mọi vật như ẩn như hiện, đẹp vô cùng, chỉ có điều ánh mặt trời vô cùng mãnh liệt.

Tuy nhiên gió trên đỉnh núi thổi bay hoa linh đậu trên vai trên đầu, loại cảm giác này vô cùng phóng khoáng, trong lúc vô tình cô giơ tay che chút ánh mắt, cử chỉ tao nhã, vẻ mặt điềm tĩnh mà tự do tự tại.

Tâm tình Lam Tử có chút thiếu bình tĩnh, cô không thể thoát khỏi một bóng hình, tránh né cũng không phải là biện pháp, chỉ có điều, cô không thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết nào tốt hơn.

Giờ phút này cô nghĩ tới Thường Nhạc, Thường Nhạc không thuộc về bất kỳ người nào, tình yêu của hắn cũng không thể đặt toàn bộ lên một người, đó là trách nhiệm của Thường Nhạc cũng có lẽ là bản tính của hắn.

- Tình cảm ôi Một tiếng thở dài nhẹ nhàng đánh thức Lam Tử, cô không quay đầu lại cũng biết là ai đang đi tới.

- Còn đang nghĩ về hắn?

Giọng nói của người phụ nữ trung niên vô cùng hòa nhã.

Lam Tử có chút cô đơn quay đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ trung niên, gọi một tiếng: - Sư phụ! Cũng không trả lời câu hỏi của bà.

Bà nhẹ nhàng xoay người ngồi xuống bên cạnh than nhẹ: - Hỏi thế gian tình là gì?

- Sư phụ cũng trải qua quãng thời gian này sao? Lam Tử có chút ngạc nhiên hỏi.

Người phụ nữ trung niên mỉm cười lắc đầu nói: - Đây có lẽ là thất bại của cả đời ta. - Có thể là may mắn của sư phụ! Lam Tử có chút không vui nói, vẻ mặt hơi kém sắc, thái độ lại có chút lười biếng, dưới ánh mặt trời tựa như thần tiên từ phương xa bay tới.

- Nếm trải qua thất tình của nhân gian mới là người, nếu không sao có thể hưởng thụ được thú vui của con người? Con người sống vì cái gì? Từ khi sinh ra tới lúc chết đi, người một mực muốn cảm nhận thứ tình nghĩa không rõ ràng đó mới là người đáng thương.

Người phụ nữ trung niên thản nhiên nói.

Dây cung trong lòng Lam Tử tựa hồ bị động, có chút chán nản hỏi: - Sư phụ bảo con rút cục nên làm thế nào mới phải?

Phụ nữ trung niên cũng có chút ảm đạm: - Ta cũng không thể đưa ra biện pháp cụ thể cho con, cái này phải tùy vào duyên phận.

- Duyên phận? Duyên phận là có ý gì? Có duyên thì sao mà vô duyên thì thế nào? Cái con muốn không phải là duyên? Chẳng nhẽ con với hắn còn không có duyên phận sao?

Lam Tử cực kỳ buồn rầu hỏi han.

Phụ nữ trung niên nhìn bộ dạng cau mày như vân tỏa vu sơn, càng có một loại cảm giác khiến người ta yêu mến của cô, bà cũng đau lòng, Lam Tử có lẽ là truyền nhân cuối cùng ở kiếp này của bà nhưng bà lại không có cách nào giúp được cô.

- Mỗi người đều có quyền lựa chọn đường đi cho riêng mình, mỗi người đều có cách sống riêng, con không sai, hắn cũng không sai, điều này có lẽ cũng là duyên phận! Bà hít sâu một hơi nói.

- Tên ngốc kia vì sao không tìm con? Con tới Pháp biểu diễn vì sao hắn không ra mặt giữ con lại? Nếu hắn còn bá đạo giống như trước, vậy thì con cũng sẽ không đi, vẫn sẽ ở lại bên cạnh hắn, hắn thật là ngu ngốc, đại ngốc

Dường như Lam Tử lập tức trút giận lên một ngọn cỏ trong lòng bàn tay, một bên thấp giọng oán trách. Thái độ trẻ con của cô khiến người phụ nữ trung niên cảm thấy có chút buồn cười.

- Con rất yêu hắn đúng không? Bà cười nhạt hỏi, trong ánh mắt lại thêm vài phân hiền từ.

Đôi mắt Lam Tử ửng đỏ, có chút nhụt chí nói: - Con còn có thể thế nào được nữa? Hắn vẫn hoa tâm như cũ.

Phụ nữ trung niên cảm thấy buồn cười nói: - Nếu yêu một người thì phải tiếp nhận khuyết điểm của hắn, bao dung với khuyết điểm của hắn.

- Sư phụ chưa từng yêu qua, sao biết những điều đó? Lại nói con làm thế nào bao dung được cho hắn? Cái kẻ háo sắc kia, gặp một người yêu một người, nếu đơn giản là trách nhiệm thì còn có thể tha thứ, nhưng Nhưng hắn đã yêu Nam Cung Huân Y lại yêu thêm cả Vũ Thì Tình và Quai Quai, còn có cái gì Tô Mị Nhi, tóm lại là một đám lớn, kẻ háo sắc này còn tiếp tục như vậy, con không bị hắn làm tức chết mới lạ! Lam Tử phàn nàn nói.

- Nếu như vậy tại sao con không quay về, tự mình nói rõ ràng mọi chuyện với hắn? Phụ nữ trung niên trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.

Lam Tử hơi bĩu cái miệng anh đào nhỏ nhắn một cái, nói: - Con là phụ nữ, đương nhiên là hắn phải đi tìm con!

- Bên cạnh hắn nhiều phụ nữ như vậy, đợi hắn đi tìm con thì không biết đã tới ngày tháng nào rồi! Phụ nữ trung niên lắc đầu tiếc nuối nói: - Thời gian đẹp nhất của người phụ nữ một khi đã qua liền vĩnh viễn không thể quay trở lại!

Lam Tử nhìn bóng lưng người phụ nữ trung niên dần dần biến mất, ánh mắt nhìn về hướng đô thị phồn hoa, thần sắc hơi kỳ quái nói: - Chẳng lẽ chẳng lẽ thật sự muốn con đi tìm hắn ta sao?

- Hắt xì!

Thường Nhạc hắt hơi một cái, từ từ mở mắt, thần sắc cô quái ngẩng đầu buồn bực nói:

- Rốt cục là ai đang nghĩ tới mình?

- Chẳng nhẽ là bảo bối Huân Y?

Trong đầu Thường Nhạc không tự chủ xuất hiện bóng dáng thon thả động lòng người, đột nhiên cảm giác không đúng, vừa rồi phản ứng hơi không bình thường, lại nhìn kỹ lại.

Đã nhìn thấy Tiểu Bảo đứng cười hì hì trước mặt mình.

- Anh rể, Mafia là đồng minh với chúng ta phải không? Tiểu Bảo nháy đôi mắt xinh đẹp, điềm nhiên mở miệng nói.

- Không sai, việc đó thì có liên quan gì tới em?

Từ lão Đại chuyển thành anh rể Thường Nhạc còn có thể chịu được, nếu biến thành túi tiền hoặc ông xã Thường Nhạc thật có chút sợ hãi.

- Ha ha, nếu là đồng minh, như vậy tài nguyên hẳn là cùng chung phải không?

Khuôn mặt Tiểu Bảo càng thêm tươi cười, thoạt nhìn giống như mới nhặt được tiền!