Thiếu Gia Phong Lưu

Chương 413: Không giao, đánh chết cũng không giao!

Cô gái không nói lời nào, con ngươi xinh đẹp thậm chí ngay cả động cũng không hề động một cái, cả người thoạt nhìn như người chết, làm cho người khác có cảm giác trầm tĩnh.

Thường Nhạc cũng không cưỡng ép, hắn lôi kéo tay Đệ Nhị Mộng, trực tiếp đi ra ngoài.

Gió đêm nhè nhẹ thổi vào mặt làm cho tinh thần con người ta phấn chấn, đôi mắt xinh đẹp của Đệ Nhị Mộng nhìn chằm chằm những ngôi sao sáng trên bầu trời, nhẹ nhàng mở miệng nói: - Nếu thời gian dừng lại ở một thời điểm nào đó thì thật là tốt!

Thường Nhạc mỉm cười thản nhiên, tà mị nói:

- Nếu quả thật thời khắc này dừng lại thì thật không tốt, nếu có thể anh tình nguyện nhanh trước vài năm!

Đệ Nhị Mộng nghe nói như vậy vô cùng giận dữ, tên vô lại này hoa tâm lừa gạt trái tim của biết bao cô gái, mà có việc nịnh nọt phụ nữ cũng không làm được sao?

Thường Nhạc nhìn thấy ánh mắt cổ quái của Đệ Nhị Mộng, hắn cũng bắt đầu hiểu ra, không khỏi cười nhạt một tiếng nói: - Nếu một phụ nữ không làm qua vai trò người mẹ, như vậy cuộc đời của người đó còn chưa toàn vẹn, huống chi chúng ta còn chưa có kết hôn, còn chưa tiến vào lễ đường, tất cả giờ mới bắt đầu, còn có rất nhiều buổi đêm lãng mạn, rất nhiều chuyện lãng mạn còn chưa làm, chẳng lẽ anh nói thế không đúng sao?

Đệ Nhị Mộng dù thế nào cũng không nghĩ tới Thường Nhạc sẽ nghĩ như vậy, nàng cảm thấy tim mình mềm nhũn, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ say mê.

Cái miệng anh đào nhỏ nhắn khẽ mở nói: - Cái đẹp không phải là vĩnh hằng, tình yêu không phải là vĩnh viễn, nếu như có thể, em nguyện cùng anh đi đến già! - Haizz lời nói thật là lãng mạn.

Đệ Nhị Mộng vừa dứt lời, một giọng nói trong trẻo mang theo vài phần nghịch ngợm đột ngột vang lên.

Có thể vào lúc này dùng ngữ điệu như thế phá hư không khí ấm áp giữa Đệ Nhị Mộng và Thường Nhạc, có lẽ không có ai khác ngoài đồng chí Tiểu Bảo của chúng ta.

Tiểu Bảo cười hì hì đi tới trước mặt hai người bọn họ, trừng mắt nghiêm trang nói:

- Hai người cứ tiếp tục, tiếp tục, haha, cứ coi em như không khí đi!

- Con bé chết tiệt kia, lại đây cho chị!

Đệ Nhị Mộng rất ít khi tức giận cuối cùng cũng phát hỏa, đôi mắt xinh đẹp mang theo vài phần nghiêm túc nhìn về phía Thường Nhạc.

- Chị. Tiểu Bảo rất vâng lời mà!

Tiểu Bảo nhìn thấy khuôn mặt đã biến sắc của Đệ Nhị Mộng, thân hình nhỏ nhắn run rẩy một trận. Trong trí nhớ của cô chị cô tổng cộng tức giận hai lần.

Mà hai lần đó kết quả là cái mông của mình đều bị đánh cho nở hoa.

- Lại đây!

Đệ Nhị Mộng vẫn nghiêm túc như cũ, cái trán trên khuôn mặt trắng nõn khẽ nhăn lại, làm cho người ta cảm giác có một loại xinh đẹp kinh tâm động phách.

Tiểu Bảo hiểu được đã là phúc thì không phải là họa, đã là họa thì có tránh cũng không thoát, không khỏi dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn sang Thường Nhạc, hiển nhiên là đang cầu xin sự trợ giúp của Thường lão đại.

Thường Nhạc lại cảm thấy kinh ngạc, Tiểu Bảo trời không sợ đất không sợ lại sợ Đệ Nhị Mộng ôn nhu nhất, đây quả thực là chuyện không thể tin nổi.

Đây chẳng lẽ là đạo lý vật cực tất phản?

Hắn đương nhiên sẽ không trợ giúp Tiểu Bảo. Cảnh tượng náo nhiệt của Tiểu Bảo không dễ gì mà được nhìn thấy.

- Chị, có chuyện gì chúng ta về nhà thương lượng cho tốt, nơi này có người ngoài, chị tốt xấu gì cũng phải giữ thể diện cho em chút chứ! Tiểu Bảo nháy mắt ra hiệu với Đệ Nhị Mộng, bộ dạng muốn bao nhiều buồn cười có bấy nhiêu.

Đệ Nhị Mộng căn bản không để ý bộ dáng kia của Tiểu Bảo, trực tiếp vươn bàn tay mảnh khảnh, nhỏ nhắn ra, bình tĩnh ôn nhu nói: - Đưa tất cả tiền ra đây!

- Đổ mồ hôi!

Thường Nhạc thế nào cũng không nghĩ tới Đệ Nhị Mộng vừa mở miệng liền lệnh cho đồng chí Tiểu Bảo giao ra thứ còn quan trọng hơn nhiều so với sinh mạng của mình.

Đầu có thể rơi, máu có thể chảy nhưng tiền bạc không thể nào mất. Quả nhiên, đồng chí Tiểu Bảo sau khi nghe được những lời này của Đệ Nhị Mộng, đôi mắt cảnh giác nhìn cô như đề phòng cướp.

- Không giao, đánh chết em cũng không giao! Tiểu Bảo rất ngoan cố nói.

Vừa nói cô vừa dựng nắm tay, hiển nhiên là nếu không được cô sẽ dùng vũ lực để phản kháng.

- Tiểu Bảo hiện tại miền Bắc mất mùa, nếu em không ủng hộ thì rất nhiều trẻ em sẽ chết đói, còn có phía Nam châu Phi, phía Tây Hàn Quốc

Đệ Nhị Mộng chuyển sang tình cảm, vẻ mặt nghiêm túc nói.

- Em cùng người buôn bán thuốc phiện nói chuyện tình cảm nghe chừng còn khó hơn nói chuyện với trâu bò! Thường Nhạc thật vô cùng khâm phục Đệ Nhị Mộng có thể nghĩ ra phương án tồi như vậy.

- Chị, như vậy cần bao nhiêu tiền mới đủ? Tiểu Bảo thật cẩn thận từ trong người rút ra một tấm thẻ, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Đệ Nhị Mộng, nghiêm túc nói.

- Bịch!

Thường Nhạc cảm thấy trời như sắp sụp đổ. Đồng chí Tiểu Bảo của chúng ta vậy mà lại quyên góp, hơn nữa còn hỏi bao nhiêu, việc này quả thực là khó tin.

- Em cho rằng bao nhiêu mới đủ?

Đệ Nhị Mộng cũng không trực tiếp trả lời, ngược lại giao quyền chủ động vào tay Tiểu Bảo.

- Em hiểu rồi! Tiểu Bảo nhu thuận gật đầu, vẻ mặt vô cùng lưu luyến không rời mà lấy thẻ trong túi ra, sau đó lấy từ trong ngực ra, sau đó sờ trong giày

Chỉ một sờ mà liên tiếp trong vài phút, khi trước mặt Tiểu Bảo đã có một đống thẻ nhỏ, Thường Nhạc không thể không bội phục khả năng cất giấu của Tiểu Bảo.

Tin chắc rằng vừa rồi nếu cân lên, thẻ của Tiểu Bảo ước chừng phải chiếm tới một nửa, đây thật sự là việc làm cho người khác không thể tin nổi.

Vậy mà loại chuyện này lại xảy ra trên người Tiểu Bảo.

Sau khi Tiểu Bảo nộp thẻ ra, tinh thần liền uể oải, ban đầu còn muốn phá hỏng Thường Nhạc và Đệ Nhị Mộng nói chuyện yêu đương, giờ chính mình chỉ muốn đi gặm nhấm vết thương.

- Tiền là thứ khốn khiếp gì, sau khi tiêu rồi vẫn còn có thể kiếm lại được mà! Tiểu Bảo trước khi rời đi còn nói ra lời độc ác đó.

- Đồng chí Tiểu Bảo của chúng ta chính là thích thứ khốn khiếp ấy! Thường Nhạc nhìn bóng lưng Tiểu Bảo biến mất nhịn không được bật cười.

Đệ Nhị Mộng không khỏi mỉm cười, cầm trong tay tập thẻ thật dày đưa cho Thường Nhạc, nhẹ nhàng nói: - Tất cả chỗ này đều thuộc về anh rồi!

Thường Nhạc sửng sốt nói: - Anh cũng không phải là trẻ em chờ cứu trợ!

Bàn tay nhỏ bé của Đệ Nhị Mộng điểm một cái trên đầu Thường Nhạc, ôn nhu nói: - Nếu phải cứu nạn, lại lấy từ trên người Tiểu Bảo kia là được rồi!

Đường đường là đàn ông lấy tiền của phụ nữ, Thường Nhạc thật là có chút không làm được, hắn cười thản nhiên. - Những thứ này vốn hẳn nên thuộc về em!

Đệ Nhị Mộng mỉm cười: - Của em không phải cũng là của anh sao, của anh cũng là của em, hai điều này có gì khác nhau đâu.

Khóe miệng Thường Nhạc không khỏi lộ ra nụ cười phong lưu, phụ nữ đều dùng những lời này để dụ dỗ mình, nếu như mình còn không làm theo thì không khỏi phụ tấm lồng người khác.

Ánh trăng sáng xuyên qua màn đêm đen tạo thành khe hở chiếu lên bông hoa sen thánh khiết, sắc trời ảm đạm có chút hiện tượng quỷ dị. Trong nháy mắt mây đen đã che khuất ánh trăng, tia chớp như rắn rết vần vũ nối liền trời đất, đánh bóng không trung.

- Rẹt

Tiếng sấm vỡ vụn nổ ra vừa chạy về phía chân trời, vừa xẹt qua một đường điện.

Dòng khí bên tay trái của Lãng Mạn biến thành một thanh đao sắc bén, một đường đao khai thiên lập địa đánh ra dường như do tiếng sấm hoặc do trong tia lửa điện tràn đầy tà khí.

Sát khí trong nháy mắt tràn ngập bốn phía, mỗi một khoảng không bất kể là bầu trời hay mặt đất, trước mặt lão già chỉ còn một lựa chọn duy nhất đó là như một viên sao băng vội vàng chạy trốn vào hư không.

- Phanh! Tiếng vang trong hơn nhiều cũng kinh tâm động phách hơn nhiều so với tiếng sấm, dường như vang lên từ đáy lòng mỗi người, truyền tới màng nhĩ, hướng ra bên ngoài không trung, xông thẳn lên trời.

Không ai có thể hình dung tại thời khắc này âm thanh của viên đạn ma lực trở nên ồn ào. Tất cả mọi người đều ngừng lại, dường như trong nháy mắt không gian thiếu hụt âm thanh, thời gian như dừng lại.

Lão già đương nhiên không thể nhanh hơn cũng không có khả năng trốn tráng đường đao khai thiên lập địa này, tuy nhiên vũ khí của lão lại chặn được công kích kinh thiên địa, khiếp quỷ thần này.

Vũ khí chưa gãy nhưng cũng gấp khúc thành cung, mà Lãng Mạn lúc này cũng xuất hiện.

Giờ phút này Lãng Mạn và đao dường như hợp nhất thành một thể, tuy hai mà một vô cùng ăn ý, hợp nhất công kích chính là bởi vì bản thân Lãng Mạn chính là sự tồn tại của đao.

Chém lão già là tay của Lãng Mạn, Lãng Mạn bị ngăn trở thế tấn công liền lập tức hiện nguyên hình trong không gian, lộn một vòng do lực phản kích vũ khí bắt buộc.

Thân hình lão già chợt lao xuống mặt đất như một thiên thạch, đồng thời trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Lão già dừng chân tại nơi viên đạn điên cuồng bắn tới. Nếu như ai có thể bắn một viên đạn lên người lão già, người đó đích thị đã lập công lớn.

Thân hình lão già trong chớp mắt liền biến mất.

- Aaaa! Viên đạn kia cũng không đâm thủng người lão già, ngược lại lại đâm vào ngực tên xạ thủ kia.

Trong khi viên đạn loạn bay, lão già như chim bay vút lên bầu trời, vũ khí trong tay xẹt qua một đường cong xinh đẹp.

Lãng Mạn dù thế nào cũng không nghĩ tới lão bất tử lại có thể mời về một cao thủ biến thái và biết nắm bắt thời cơ như vậy.

Ánh mắt Lãng Mạn lại một lần nữa bắt gặp ánh mắt của lão già, trong không trung nảy sinh một dòng điện đó là dòng điện từ bên trong mây đen đánh xuống vừa vặn đánh vào nơi ánh mắt hai người giao nhau.

Ban đêm mây đen, mây tụ, gió nhỏ đã biến thành cuồng phong do va chạm lẫn nhau sinh ra tiếng sấm ngày càng vang dội, Lãng Mạn giơ tay rạch xéo về phía lão già.

Đao như tia chớp phá không gian mà ra, khí cuồn cuộn trong hư không dường như nhiều hơn một tầng ánh sáng, nhìn như mưa bão ngưng tụ thành một thanh đao sắc bén quấn quanh tia lửa điện, bên trong hiện ra một tầng ánh sáng chói lọi.

Mưa bão vẫn điên cuồng như vậy, mùi vị máu tanh vô cùng nồng đậm, cánh tay lão già rung lên, gấp khúc như cây cung bị gãy thành hai đoạn, trong đó một thanh gấp khúc còn một thanh thẳng.