Edit by Lơ

Beta by Bluerious

_________________

Chuyện ngoài ý muốn luôn đến trước những điều tốt đẹp.

Chuyện Tống Tông Ngôn bị theo đuổi, mặt ngoài Văn Khâu không đề cập tới nhưng vẫn để trong lòng, dự định đợi đến ngày 22 Đông chí gặp mặt làm cho ra nhẽ.

Vậy nên cậu mong đợi lần hẹn hò này rất nhiều.

Tất cả nỗi nhớ của những ngày không gặp nhau đều phải dựa vào ngày đó, càng đến gần lại càng mong nhớ.

Kết quả là ngày 20 tháng 12, hai ngày trước chuyến đi đến Hồng Kông, Tống Tông Ngôn bận việc.

Hắn đã xin lỗi qua video call và nhẹ nhàng đảm bảo với cậu rằng kỳ thi kết thúc sẽ đến sớm nhất có thể, nhưng có lẽ muộn một ngày.

Muộn một ngày thì sinh nhật đã trôi qua rồi, còn ý nghĩa gì nữa.

Văn Khâu nhìn người trên màn hình, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi thất vọng, cậu nhanh chóng tắt máy, một tia sáng trắng lóe lên, Tống Tông Ngôn vẫn đang nói chuyện đột nhiên biến mất khỏi màn hình.

Văn Khâu hít một hơi thật sâu, nói chuyện trực tiếp rất dễ không kiềm chế được cảm xúc và lời nói của mình, cậu không muốn vì chuyện này mà cãi nhau với Tống Tông Ngôn, dù sao hắn cũng chỉ là bất đắc dĩ.

Nhưng cậu vẫn muốn nổi cơn thịnh nộ, bị thả bồ câu ai mà vui cho được, cũng chẳng ai chịu nổi niềm mong đợi hoá công dã tràng.

Sự bồn chồn, khắc khoải trong lòng cậu lại trỗi dậy.

Tống Tông Ngôn biết cậu không vui nên không gọi điện lại, thay vào đó là gửi tin nhắn.

Văn Khâu lấy điện thoại ra, nhìn hồi lâu mới trả lời.

Đánh máy có thời gian để suy nghĩ, câu chữ thì chỉ gửi lời êm tai.

Văn Khâu chậm rãi nhấn phím, nói bình tĩnh nhất có thể: “Anh để em bình tĩnh một lát.”

Nói xong, Tống Tông Ngôn đúng là không còn làm phiền nữa.

Văn Khâu lật người nằm trên giường, hôm nay trở về nhà, trong căn phòng trống rỗng, vừa quay mặt lại liền thấy một quả cầu tròn lẳng lặng đứng trên bàn.

Chỉ là một khoảng cách nhỏ như vậy thôi.

Đây là những gì chính cậu đã nói.

Tiếng sột soạt hư ảo vang lên bên tai, con rắn bò trên cỏ chậm rãi tiến về phía trước, cũng không có điểm cuối.

Sự yên lặng kéo dài suốt đêm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, điện thoại không có tin mới, Văn Khâu tức giận đến bật cười, sáng nào cậu cũng gửi bản dự báo thời tiết, sáng nay cũng vậy, bản tin dự báo thời tiết ngày 21 cho thấy ở Bắc Kinh có tuyết.

Bất chấp đêm qua hai người tan rã mà không vui, Văn Khâu vẫn gửi bản dự báo thời tiết cho hắn.

Nhưng sau một thời gian dài vẫn không ai đáp lại, trong thời gian này, việc chờ đợi câu trả lời đã trở thành chuyện thường, những sinh viên bận rộn đúng là không có thời gian để nhìn chằm chằm vào điện thoại 24 giờ một ngày.

Văn Khâu có thể hiểu được.

Nửa giờ sau, Tống Tông Ngôn trả lời: “Ừ, ngày mai ở Bắc Kinh hình như có tuyết rơi.

Em ăn sáng chưa?”

Văn Khâu nói: “Em ăn bún cá.”

Một lúc sau, Tống Tông Ngôn trả lời: “Không ăn ở nhà hả?”

“Không, tiết sáng nay khá trễ nên tối hôm qua em về nhà.”

“Ồ, bún cá ở cửa hàng trên phố Tây đó à?”

Văn Khâu thấy chán nản: “Em đã ăn xong bữa sáng rồi mà chúng ta vẫn nói về chủ đề này hả?”

Tống Tông Ngôn hiểu chuyện: “Quà sinh nhật nên gửi trước cho em hay anh mang đi Hồng Kông?”

Mãi cậu mới bình tĩnh không nghĩ đến chuyện hắn đi Hồng Kông muộn một ngày, bây giờ Văn Khâu gần như không nói nên lời: “Anh muốn sao cũng được.”

“Vậy thì anh sẽ gửi cho em ngay bây giờ, ước chừng sáng mai sẽ đến nơi.

Em bay đến Hồng Kông vào buổi chiều, vừa lúc nhận được.”

Văn Khâu nói: “Em mong anh có thể tự tay tặng em vào ngày sinh nhật.”

Tống Tông Ngôn đáp: “Anh cũng muốn vậy.”

Lời nói không thể an ủi Văn Khâu, càng đọc những lời ngọt ngào như vậy, cậu càng cảm thấy mệt mỏi.

Nghe hay đến mấy mà không làm được thì nói làm gì.

Cậu thực sự rất hy vọng có thể gặp Tống Tông Ngôn vào ngày Đông chí.

Tin nhắn trong nhóm bắt đầu nhấp nháy, một số người vẫn đang bàn tán về chuyện giữa Hạ Vân Kiều và Tống Tông Ngôn.

Hạ Vân Kiều không phủ nhận cũng không thừa nhận, Văn Khâu tức anh ách, cap màn hình gửi thẳng cho Tống Tông Ngôn.

Tống Tông Ngôn mãi mới gửi lại một chuỗi hình dấu ba chấm.

Văn Khâu nói: “Cứ để cho người ta hiểu lầm như thế này mãi mà được à?”

Một lúc lâu sau, Tống Tông Ngôn trả lời: “Anh sẽ dành thời gian để nói rõ với cô ấy.”

“Anh có thể trả lời nhanh hơn không?” Văn Khâu nhìn khoảng cách giữa những lần trò chuyện, “Cứ nửa tiếng lại trả lời một lần.

Em cũng hết muốn trò chuyện luôn.”

“Anh đang bận.” Tống Tông Ngôn gửi một meme xoa đầu.

“Vậy thì chờ anh không bận rồi trả lời em sau ha.”

Có lẽ Tống Tông Ngôn rất bận, mãi không trả lời cho đến giờ ăn trưa: “Anh sẽ luôn trả lời em cho dù có bận hay không.”

Văn Khâu cảm thấy bất lực khi nhìn thấy lời này.

Cậu không muốn suy nghĩ lung tung hay tỏ ra nhỏ nhen, nhưng lúc này giống như bị một thứ gì đó chắn ngang lồng ngực, não cậu bắt đầu mơ màng vì thiếu dưỡng khí: “Em cũng không biết anh bận cái gì.

Em cũng bận, nhưng lần nào cũng trả lời tin nhắn của anh sớm nhất có thể, cũng dành thời gian đi Bắc Kinh hàng tháng.”

Có lẽ Tống Tông Ngôn không biết trả lời như nào, hiển thị đang gõ hơn một phút, cuối cùng gửi đến một câu: “Vất vả cho em rồi.”

Vất vả.

Đúng, rất vất vả.

Nhưng tại sao mất bao nhiêu công sức rồi lại cảm thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng xa nhau?

“Lần sau đến lượt em không trả lời tin nhắn của anh, để anh đợi nửa tiếng mỗi lần nói chuyện.

Để anh có thể trải nghiệm cảm giác đấy là như thế nào.” Văn Khâu tức giận.

“Ừ.” Tống Tông Ngôn nói, “Được.”

Được.

Được chứ.

Cái gì cũng được.

Hắn hẳn là không biết Văn Khâu đang thực sự tức giận.

Văn Khâu không thể tả được tâm trạng của mình, giống như những thứ đè nén bao lâu bỗng bùng nổ: “Anh đừng có cái gì cũng được được, được không? Anh có biết bây giờ em đang rất tức giận không? Anh có biết em để ý chuyện anh đến Hồng Kông muộn một ngày như thế nào không? Biết em ghen với Hạ Vân Kiều, Vưu Tĩnh Văn hay ai khác không? Anh chẳng biết gì cả.”

Tống Tông Ngôn thấy cậu nhắn dài như vậy thì hơi bối rối: “Anh biết, em không vui.”

“Anh không biết, bởi vì anh không thích em nhiều như em thích anh.” Văn Khâu đáp trả.

Cậu hoàn toàn chắc chắn về sự thật này.

Tống Tông Ngôn ngay lập tức gọi điện thoại cho cậu sau khi đọc dòng chữ này và nói: “Nếu em tức giận, anh xin lỗi.”

“Anh không cần xin lỗi, anh đâu làm gì sai? Không thích em đâu phải là lỗi của anh.”

“Anh đâu có không thích em.” Tống Tông Ngôn giải thích, “Anh không biết tại sao em lại cảm thấy như vậy.”

“Nếu anh hiểu em thì sẽ biết thôi.” Văn Khâu đáp trả lại từng câu.

“Văn Khâu.” Nói chuyện thẳng thắn hơn đánh máy, ai cũng không giấu được cảm xúc.

Tống Tông Ngôn hiển nhiên có chút không vui.

Hắn không thích người khác làm thế này, nhưng Văn Khâu là ngoại lệ nên hắn vẫn cố gắng hết sức để xoa dịu cảm xúc của người kia, “Em đừng nghĩ nhiều quá, được không?”

Đôi tay cầm điện thoại của Văn Khâu run lên, một lúc sau cậu mới nói: “Không được.

Tống Tông Ngôn, anh có thực sự quan tâm đến mối quan hệ này không?”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Chín giờ tối, một nhà hàng lẩu sườn dê ở cổng phía đông của trường học sau giờ ăn tối vẫn còn chật cứng, sau giờ học Tống Tông Ngôn đi ăn cơm với một người.

Hạ Vân Kiều cởi áo khoác trên người xuống, chỉ mặc một chiếc váy ren đen, thêm một món vào nồi lẩu: “Ăn sườn vào ngày tuyết rơi quả là tuyệt vời.”

Tống Tông Ngôn mở máy rồi tắt, trả lời: “Ừ.”

“Tối nay cậu sao vậy?” Hạ Vân Kiều gắp những món ăn còn nóng hổi vào trong bát, “Cả buổi cứ nhìn điện thoại, ăn cơm với tớ làm cậu mất kiên nhẫn vậy à? Muốn về luôn ư?”

“Không.” Tống Tông Ngôn nói.

“Vậy thì cô gái nào lại theo đuổi cậu nữa hả?” Hạ Vân Kiều nhìn hắn trêu chọc.

“Không.” Điện thoại của Tống Tông Ngôn báo nhiều lần, nhưng không có tin nhắn  mà hắn muốn nhận, “Tôi đọc tin nhắn trong nhóm.”

“Nhóm nào?” Hạ Vân Kiều không hiểu.

Tống Tông Ngôn nói tên nhóm, Hạ Vân Kiều ngồi đối diện đột nhiên hơi thẳng lưng, cô cười: “Sao vậy? Họ thường thích đùa trong đó, cậu cũng thấy đó, không hay lắm nhỉ?”

“Ừm, rất dễ gây hiểu lầm.”

“Vậy thì chúng ta biến những hiểu lầm thành sự thật được chứ?” Hạ Vân Kiều nhướng mày, nửa trêu chọc nửa thăm dò.

Tống Tông Ngôn sững sờ và nói: “Tôi xin lỗi.”

Ngay khi ánh mắt cô va vào Tống Tông Ngôn là biết không ổn rồi, nụ cười trên mặt cô lập tức tắt ngấm: “Cậu đang yêu à?”

Tống Tông Ngôn gật đầu.

“Ai? Cô gái lần trước?”

“Không, trong nhóm đó.”

Nét mặt Hạ Vân Kiều thay đổi: “… Một người bạn học cấp ba mà tớ biết? Thẩm Vũ?”

Tống Tông Ngôn lắc đầu, sợ rằng cô sẽ đoán thêm được điều gì, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, hắn vội vàng mở ra xem, nhưng là tin nhắn của một người bạn cùng lớp gửi đến.

Hắn lại bấm vào mục trò chuyện ghim trên cùng, sau cuộc cãi vã vào ban trưa, Tống Tông Ngôn đã gửi cho Văn Khâu vài tin nhắn, nhưng người bên kia dường như thực sự tức giận, lần đầu tiên không trả lời tin nhắn của hắn.

Hạ Vân Kiều khá tinh mắt, liếc nhìn màn hình điện thoại, hình đại diện của Văn Khâu là một con vật hoạt hình màu xanh lam, rất dễ nhận diện.

“Là Văn Khâu?”

“Hả?” Tống Tông Ngôn tắt máy, đột nhiên hiểu được cô đang đoán cái gì, sau khi sững sờ một lúc thì thẳng thắn gật đầu.

Sắc mặt Hạ Vân Kiều thay nhanh như màu sơn, giống như nuốt phải ruồi: “Là cậu ấy thật ư?”

Tống Tông Ngôn nhíu mày, “Cậu biết à?”

Hạ Vân Kiều không nhịn được đập bàn nhẹ một cái, hiếm thấy thốt lên một câu chửi thề, “Chết tiệt, cậu có bị điên không? Cậu mà lại ở bên một người đàn ông?”

“Cậu đã biết em ấy…” Tống Tông Ngôn mím môi nhìn cô.

“Biết cái gì?” Hạ Vân Kiều nhìn hắn qua nồi lẩu bốc khói nghi ngút, “Chuyện cậu ấy thầm thích cậu?”

Tống Tông Ngôn cứng họng: “… Từ khi nào?”

Hạ Vân Kiều không muốn nói với hắn, nhưng bình tĩnh lại một lúc, cô vẫn nói: “Lâu lắm rồi.”

Ngay từ khi bắt đầu học lớp 11.

Ánh mắt khi thích một ai đó là không thể giấu nổi.

Hơn nữa, con gái thường nhạy hơn về những vấn đề tình cảm, cô là người đầu tiên nhìn ra xu hướng tính dục của Văn Khâu và người cậu thích.

“Tớ còn nghĩ cậu ấy sẽ không bao giờ nói cho cậu biết, còn cậu sẽ không bao giờ đồng ý với cậu ấy.” Hạ Vân Kiều cố gắng hết sức để kìm nén sự bất mãn của mình, “Hai người… Hai người điên rồi à? Cậu ấy điên rồi, cậu cũng điên rồi ư?”

“Cậu biết từ hồi lớp 11 rồi ư?” Tống Tông Ngôn hỏi.

Nghe thấy chuyện Văn Khâu thích mình từ miệng người khác là một cảm giác khác lạ, Tống Tông Ngôn không thể diễn tả điều đó, nhưng có một cảm xúc kỳ lạ đang dẫn lên men – vui sướng nhưng cũng xót xa.

Hóa ra Văn Khâu đã thích hắn lâu như vậy.

Người khác còn có thể nhìn thấy, nhưng hắn lại chẳng hay biết gì, để Văn Khâu đau lòng lâu như vậy.

Tống Tông Ngôn không khỏi nhìn vào điện thoại của mình một lần nữa, nhưng Văn Khâu vẫn không trả lời.

Giờ hắn mới nhận ra rằng chờ đợi thực sự không vui chút nào.

Hạ Vân Kiều nhìn tâm trí người đối diện đã bay đi đâu, biết hắn đang nghĩ đến ai, cô không khỏi bực, càng nghĩ càng tức: “Tống Tông Ngôn cậu điên rồi phải không, cậu biết đồng tính nghĩa là gì sao? Đừng vì động lòng nhất thời hay khó lòng từ chối mà vùi mình xuống hố!”

Gần đại học A có một con sông, không dài cũng không rộng, rơi xuống cũng khó mà chết chìm, dù trong đêm Đông chí trời lạnh giá nhưng vẫn có rất nhiều học sinh dạo chơi bên sông.

Trương Phong Dương nhìn đôi chân trắng trẻo của cô gái bên cạnh, nói mà ê răng: “Cậu không lạnh à?”

Trữ Văn Hinh sung sướng nói: “Tất chân năm nay mua tốt phết, cậu cũng không nhìn ra đúng không?”

“Ồ, có mặc quần hả?” Trương Phong Dương nhận ra thì muốn nhìn kỹ một chút.

Trữ Văn Hinh nhảy sang một bên chửi bới: “Dăm tặc!”

Trương Phong Dương thấy cô chuyện bé xé ra to, nghĩ thầm tớ thèm vào: “Tiểu thư ơi, cậu gọi tớ ra đây muộn như vậy để hóng gió hả? Sắp tới giờ đóng cổng rồi.”

“Hôm nay là Đông chí mà, tớ chợt nhớ ra mình chưa ăn sủi cảo nên gọi đồ ăn khuya.

Ăn xong sợ tăng cân nên kéo cậu ra ngoài đi bộ tiêu cơm.” Trữ Văn Hinh nói.

Trương Phong Dương đang định nói cô vô cớ thì chuông điện thoại vang lên.

Người ở đầu dây bên kia là Tống Tông Ngôn, không ngờ hắn lại hỏi cậu ta có liên lạc được với Văn Khâu không.

Trong giọng nói dường như có chút lo lắng, Trữ Văn Hinh đang đứng ở bên cạnh nghe thấy.

Trương Phong Dương giật mình, nói đợi một lát rồi ra hiệu cho Trữ Văn Hinh liên hệ với Văn Khâu.

Trữ Văn Hinh nghi ngờ gọi cho Văn Khâu, nhưng cậu tắt máy.

Cô lắc đầu.

Trương Phong Dương nói: “Tôi không liên lạc được, có lẽ điện thoại hết pin, sao vậy?”

Tống Tông Ngôn không giải thích nhiều, khẽ thở dài: “Cậu đang ở trường học sao? Nếu tiện thì tôi qua gặp cậu.”

Cúp điện thoại xong, Trương Phong Dương và Trữ Văn Hinh trừng mắt nhìn nhau trong gió lạnh.

Trữ Văn Hinh nhướng mày nói: “Chuyện là thế nào?”

Hai người ngồi ở quán trà sữa gần trường học đợi, một lúc sau Tống Tông Ngôn xuất hiện ở cửa quán với một chiếc khăn quàng cổ và cặp sách trên lưng.

Trữ Văn Hinh đứng dậy khỏi ghế và ra hiệu, “Cậu về rồi à?”

Tống Tông Ngôn về thì cũng thường thôi, nhưng….

Trương Phong Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng là ngày tuyết rơi lạnh giá.

Hắn bước vào với tuyết đọng dưới đế giày, tóc và vai cũng hơi ẩm ướt, có vẻ rất mệt mỏi, vừa bước vào đã nói: “Tôi đang tìm Văn Khâu, cậu có biết ký túc xá của cậu ấy ở đâu không?”

Trương Phong Dương và Trữ Văn Hinh nhìn nhau.

Văn Khâu không ở ký túc xá.

Bạn cùng phòng đã ngủ rồi, sau khi bị đánh thức thì bực bội nói rằng đêm nay Văn Khâu không ở ký túc xá, có lẽ đã về nhà.

Người địa phương sướng vậy đấy, thích về thì về.

Trương Phong Dương cảm ơn rồi chạy đến cánh cổng sắt bên dưới ký túc xá, vì đã đến giờ đóng cổng nên người ngoài như Tống Tông Ngôn không vào được, chỉ có thể đợi bên ngoài.

Trương Phong Dương nói: “Bạn cùng phòng nói đêm nay cậu ấy về nhà rồi, giờ này chắc Văn Khâu cũng ngủ, cậu…”

Cậu ta muốn hỏi đêm tuyết rơi vậy cậu lặn lội về tìm Văn Khâu làm gì, nhưng vừa nghĩ đã thấy kỳ lạ, bèn nhìn Tống Tông Ngôn thêm vài lần và không nói gì.

“Ừm, cậu về nghỉ đi.” Tống Tông Ngôn lịch sự nói: “Tôi đến nhà cậu ấy thử xem.”

“Này này.” Trương Phong Dương không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nhìn hắn rời đi.

Tin nhắn tám chuyện của Trữ Văn Hinh đến đúng lúc: “Làm sao vậy? Có chuyện gì?”

Trương Phong Dương ngẫm nghĩ, chậc lưỡi hồi lâu: “Hình như chúng ta vô tình biết được một bí mật.”

Đêm đông yên ắng, tuyết chỉ rơi một lúc trong ngày, đến tối thì ngừng.

Văn Khâu mệt mỏi bước vào thang máy, trên người vẫn còn mùi thuốc khử trùng bệnh viện khiến cậu mệt mỏi.

Mới sáng sớm đã tắt điện thoại, cãi vã một trận với Tống Tông Ngôn – mà cũng không tính là cãi nhau, chỉ một mình cậu mất bình tĩnh nói hết ra rồi tắt máy.

Không biết liệu Tống Tông Ngôn có tìm mình không.

Cậu đắn đo không biết có nên bật hay không, ngón tay vu vơ nhấn vài lần, thang máy lên từng tầng một, cửa mở ra ngay khi màn hình điện thoại bật lên.

Văn Khâu chuẩn bị bước ra ngoài thì đột nhiên dừng lại, có một người đang ngồi xổm ở cửa đối diện thang máy trong tầm mắt của cậu..