Edit by Lơ

Beta by Bluerious

_________________

Kỳ nghỉ Quốc Khánh trôi qua nhanh chóng, Tống Tông Ngôn trở lại Bắc Kinh, hôm đó bà Tống đưa hắn ra sân bay, Văn Khâu sợ thân thiết quá bị nghi nên không dám đi cùng, cậu ở nhà nhìn thời gian trôi qua, đột nhiên bật dậy khỏi ghế sô pha, gõ chữ bùm bụp, “Cái cô Vưu Tĩnh Văn hay là Văn Tĩnh gì đó có đi chung với anh không?”

Tống Tông Ngôn đang chuẩn bị đăng ký thì nghe thấy tiếng chuông.

Sau khi đọc tin nhắn, hắn liếc nhìn cô gái bên cạnh, chẳng hề giấu giếm: “Có.”

“(Mặt cười) Đừng quá ân cần, để người ta hiểu lầm thì không hay.” Văn Khâu đáp.

Tống Tông Ngôn nói: “Tại sao anh phải ân cần với cô ấy?”

Mặc dù là một câu hỏi, nhưng Văn Khâu khá hài lòng với câu trả lời, nói câu đi đường bình an rồi tắt máy.

Sau đó về cơ bản họ gặp nhau mỗi tháng một lần, Văn Khâu đến Bắc Kinh hoặc Tống Tông Ngôn trở về.

Văn Khâu quen thói, thường bỏ qua các tiết học không quan trọng, có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn Tống Tông Ngôn, nên thường cậu đến Bắc Kinh là phần nhiều.

Trong khoảng thời gian này, bà Tống tình cờ ngang qua trường đại học A hai lần, cũng đến gặp Văn Khâu và mang theo một số đồ ăn vặt làm Văn Khâu được chiều mà sợ.

Thỉnh thoảng, cậu còn lo lắng nói: “Nếu mẹ anh biết em bắt mất con trai bà ấy, đừng nói là cho em đồ ăn, không đánh chết em là may rồi.”

“Bà ấy chưa đánh ai bao giờ.” Tống Tông Ngôn trả lời.

Văn Khâu: “…”

Mùa mưa sắp tới, nhiệt độ giảm mạnh ngay trước ngày đông chí, sau khi Văn Khâu đi Bắc Kinh về thì bắt đầu sốt cao, một tuần liền ốm vật vã.

Cậu nằm trong ký túc xá quấn chăn bông, phàn nàn với Tống Tông Ngôn rằng có lẽ Bắc Kinh không hợp với cậu, mỗi lần đi về không bị dị ứng thì cũng sốt cao.

Trương Phong Dương biết tin cậu bị ốm bèn mang thức ăn đến thăm.

Nhưng bệnh nhân này lại kén ăn, cứ nói rằng không ăn được cháo loãng hay ngọt.

Trương Phong Dương hỏi: “Vậy cậu ăn cháo gì?”

“Cháo trắng.” Cậu vốn không hề thích ăn cháo.

Trương Phong Dương sờ trán cậu: “Còn sốt không?”

“Ba mươi chín độ.” Văn Khâu nói.

“Có xuống lầu tự mua đồ ăn được không?”

“Không.”

“Vậy thì không được kén chọn.” Trương Phong Dương ngồi xuống ghế, đặt hai cái túi lên bàn, “Tớ biết cậu khó tính còn cố tình mua hai loại khác nhau.”

Văn Khâu nhấc chăn, ra khỏi giường mặc áo khoác, chọn chén cháo trắng nấu với trứng bắc thảo cùng thịt nạc.

Trương Phong Dương tự động lấy một phần ăn khác rồi bắt đầu ăn.

Văn Khâu ăn vài miếng lại thôi, Trương Phong Dương giả vờ thở dài: “Ai bảo tớ không phải Tống Tông Ngôn, không hiểu rõ cậu như vậy.”

Văn Khâu kinh ngạc: “Ý của cậu là sao?”

“Cậu liếc một phát Tống Tông Ngôn đã biết cậu thích ăn gì và không thích ăn gì.

Có nhớ hôm chúng ta tổ chức bữa tiệc dã ngoại BBQ vào kỳ nghỉ hè năm lớp 10 không? Thậm chí cậu ấy còn biết cậu ăn bao nhiêu thì là và ớt cay.

Bạn trai có khi còn không chu đáo bằng.

Sao cậu lại thích người như Tôn Thế Lâu chứ, chẳng đáng tin chút nào…”

Cậu ta đột nhiên dừng lại giữa chừng, nhìn vẻ mặt của cậu: “Trữ Văn Hinh nói cậu và Tôn Thế Lâu chia tay rồi có đúng không?”

“Cậu và Trữ Văn Hinh có vẻ thân nhỉ?” Văn Khâu nghi ngờ hai người họ, “Chia tay rồi.”

“Không có gì ngạc nhiên.” Trương Phong Dương thở dài, “Chúng ta vừa nói cái gì, à, Tống Tông Ngôn.

Cậu ấy thích hợp làm bạn trai cậu hơn Tôn Thế Lâu.”

Văn Khâu nheo mắt, cứ ngỡ cậu ta biết chuyện tình bí mật của cậu và Tống Tông Ngôn rồi.

Kết quả là, thằng nhóc này buồn bã nói: “Không biết liệu Hạ Vân Kiều có thành đôi với cậu ấy hay không.

Tống Tông Ngôn mà làm bạn trai thì khá đáng tin cậy, nữ thần cũng không phải đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu.”

Trương Phong Dương từng có tình cảm với Hạ Vân Kiều, nhưng rất ngắn ngủi, cậu ta nhanh chóng biết ý rút lui.

Văn Khâu: “…”

Điện thoại đặt ở cạnh bàn không hề nhận được tin nhắn gì của Tống Tông Ngôn, Văn Khâu cứ mở ra rồi lại tắt.

Không biết hai người bắt đầu bận rộn từ khi nào.

Đại học không giống cấp ba, nơi này đầy nhân tài, dù tài giỏi đến mấy cũng không đến mức chẳng ai bằng.

Văn Khâu thì không sao cả, cậu không quan tâm đến việc học của mình, cũng không muốn tạo tiếng vang lớn trong trường, sống thoải mái cũng không phải là chuyện xấu.

Nhưng Tống Tông Ngôn thì không, hắn đã là con nhà người ta từ nhỏ, sống trong miệng của cha mẹ người khác.

Bắc Kinh rộng lớn, trường đại học toàn người tài.

Hắn càng phải bỏ công, bỏ sức, cũng phải tạo mối quan hệ và tham gia vào vô số hoạt động.

Tin nhắn của hai bên dần dần không trả lời kịp, chủ đề lúc nào cũng quanh quẩn “Ăn cơm chưa?”, “Ăn gì?”, “Đi ngủ đi”.

Họ mới chỉ ở bên nhau được năm tháng mà đã sắp trải qua thời kỳ chán chường.

Nhưng năm tháng cũng không phải là quá ngắn, kết hôn đã không tính là cuộc hôn nhân chớp nhoáng rồi.

Sau khi uống xong cháo, Trương Phong Dương bị Trữ Văn Hinh gọi đi, cô mua hai thùng sữa, đến giờ cao điểm kẹt không làm gì được, Trương Phong Dương vừa cãi nhau với cô vừa chào Văn Khâu.

Văn Khâu dọn bàn, nằm lại trên giường, bị sốt đến đau nhói, hơi thở nóng rực.

Chuông điện thoại vang lên, cuối cùng Tống Tông Ngôn cũng trả lời: “Nhớ uống thuốc hạ sốt bốn tiếng một lần.”

“Ừm, em biết.” Văn Khâu ủ rũ đáp.

Mùa mưa đầu đông chậm rãi đến, thời tiết ảm đạm mấy ngày, chăn bông ẩm ướt, nấm mốc lại trỗi dậy.

Sau khi Văn Khâu khỏi bệnh là tràn đầy năng lượng, nếu Tống Tông Ngôn không khuyên can có lẽ cậu đã định tham gia hoạt động bơi lội mùa đông do đội bơi của trường tổ chức.

Thời gian trôi nhanh về phía trước.

Văn Khâu biết được chuyện Tống Tông Ngôn được theo đuổi là nhờ Hạ Vân Kiều.

Một vài bạn ở trường cấp 3 lập một nhóm WeChat và vẫn thường trò chuyện.

Ngày hôm đó, Hạ Vân Kiều vừa nhắn trong nhóm thì đã có người hỏi nữ thần yêu đương rồi à.

Nhiều người trong nhóm của họ đang học ở Bắc Kinh, cũng chỉ cần từng đó người là những câu chuyện bên lề lan truyền rất nhanh.

Có người nói: “Tôi nghe bạn bè nói cuối cùng Vân Kiều và Tống Tông Ngôn cũng ở bên nhau! (Tung bông tung bông)“

“Thật không?”

“Wow! Đúng như dự đoán.”

“Ha ha ha ha! Tớ còn tưởng họ đã bên nhau lâu rồi, không phải hả? (Cười)“

Cặp đôi trai tài gái sắc này dường như chỉ nợ cả thế giới một cái thông báo, cho nên ai nghe về chuyện của cả hai thì đều túm tụm lại.

Hạ Vân Kiều chậm rãi đáp lại: “Chưa đâu, hiểu lầm thôi mà.”

“Hiểu lầm gì cơ?” Có người hỏi: “Tớ nghe bạn bảo hai người ở bên nhau rồi.”

Hạ Vân Kiều nói bóng gió: “Tớ chỉ giúp Tống Tông Ngôn giải vây thôi, còn chưa bên nhau.”

Lời giải thích của cô có ý rằng cô và Tống Tông Ngôn chắc chắn sẽ đến với nhau, chỉ là sớm hay muộn thôi.

Văn Khâu đang nhìn trộm màn hình trong giờ học rất ngạc nhiên.

Sau đó, cậu vội vã nhắn cho Tống Tông Ngôn, có lẽ hắn cũng đang lên lớp, không trả lời ngay lập tức.

Văn Khâu cảm thấy khó chịu như bị mèo cào vào tim.

“Vậy cũng chỉ còn một xíu nữa thôi, nhanh tay lên @Tống Tông Ngôn.” Có người trêu chọc.

Văn Khâu nghĩ cách xa cả bờ sông chứ ở đó mà xíu.

Cả nhóm vẫn đang nán lại chủ đề này, nhưng Hạ Vân Kiều không nói gì.

Văn Khâu mở trò chuyện riêng và gửi một cái meme.

“?” Hạ Vân Kiều trả lời bằng một dấu chấm hỏi, “Không thể ngồi yên nữa sao?”

“Hai người có chuyện gì vậy?” Văn Khâu hỏi.

“Không có gì đâu.

Cậu ấy bị theo đuổi nên dùng tớ làm bia đỡ đạn, bị một vài người bạn trong trường tớ biết nên mọi người hiểu lầm.” Hạ Vân Kiều biết cậu muốn hỏi gì, bèn kín đáo khoe, “Nhưng hiểu lầm là hiểu lầm.

Nếu lợi dụng để biến nó thành thật thì cũng không tệ đúng không, cậu nghĩ sao?”

Văn Khâu nhìn một loạt chữ này, đầu cảm thấy choáng váng như bị đánh.

Trong mấy ngày cậu bị cơn sốt cao hành hạ, Tống Tông Ngôn ở cách xa hàng trăm km lại có người theo đuổi.

“Cậu ấy được ai theo đuổi?” Văn Khâu hỏi.

Nửa giờ sau, Văn Khâu bực bội cầm sách trở về ký túc xá lúc tiếng chuông tan học vang lên, bạn cùng phòng liền đuổi theo: “Này, Văn Khâu, không phải cậu đi ăn cơm sao?”

“Không ăn!”

Tống Tông Ngôn vừa tan học đã bị oanh tạc bởi tin nhắn của Văn Khâu, hắn bèn nhanh chóng gọi điện thoại hỏi chuyện gì đã xảy ra.

“Có phải cái cậu Vưu Tĩnh Văn kia gần đây theo đuổi anh không?” Văn Khâu đánh phủ đầu.

Tống Tông Ngôn im lặng, hắn không ngờ cậu sẽ biết chuyện đó: “Ừ.”

“Bao lâu rồi? Tuần trước em đến Bắc Kinh để gặp anh cũng không nghe nói gì về chuyện đó.”

“Anh nói với cô ấy rằng anh có người yêu rồi, đã từ chối nên không nói với em.” Tống Tông Ngôn giải thích.

“Yêu nhau với Hạ Vân Kiều sao?” Văn Khâu lạnh nhạt nói.

Tống Tông Ngôn cau mày: “Ý em là gì?”

“Anh đi đọc tin nhắn của nhóm trước đi.” Văn Khâu cúp điện thoại.

Tống Tông Ngôn đã ẩn tất cả các nhóm không quan trọng, lại ghim Văn Khâu ở phía trên nên khi mở điện thoại lên, hắn không để ý đến tin nhắn của những người khác gửi đến.

Có hơn 300 tin nhắn trong nhóm, hầu hết trong số đó là vô nghĩa, lướt cả buổi mới thấy lý do, có chút bất đắc dĩ.

Hắn muốn giải thích, nhưng đây là nội dung trò chuyện hơn một giờ trước, lời giải thích chậm trễ của hắn sẽ gây ra một làn sóng cười đùa và trêu chọc mới, càng thêm mập mờ.

Tống Tông Ngôn gọi điện thoại lại, lên tiếng trước: “Đừng nói gì, trước tiên nghe anh giải thích.”

Văn Khâu muốn trả lời hắn rằng em không nghe, em không nghe.

“Lát nữa anh còn một tiết học khác.” Tống Tông Ngôn nói thêm, “Để anh giải thích với em trước nhé.”

Đúng là gần đây Vưu Tĩnh Văn đang theo đuổi Tống Tông Ngôn.

Tống Tông Ngôn đã dứt khoát từ chối từ lần đầu tiên đối phương thổ lộ tình cảm của mình và nói rằng đã có người yêu.

Nhưng cô gái tìm mãi cũng không phát hiện ra hắn thân thiết với ai trong trường, nên cô kết luận đây chỉ là lời ngụy biện của Tống Tông Ngôn, vẫn theo đuổi hắn rất cuồng nhiệt.

Dù Tống Tông Ngôn từ chối dứt khoát thế nào thì vẫn không thể ngăn sự nhiệt tình của người ta, hắn không nói với Văn Khâu là vì thấy không cần thiết, mình cũng không có suy nghĩ gì với Vưu Tĩnh Văn, cần gì phải vẽ thêm chuyện.

Nhưng “chuyện” lại nhanh chóng xuất hiện, ngày hôm đó Hạ Vân Kiều đến trường của Tống Tông Ngôn để tìm hắn ăn tối, hai người đã lâu không gặp rồi, cô tưởng đến Bắc Kinh học đại học thì quan hệ của hai người sẽ tiến triển nhanh chóng, nhưng giờ lại ngược lại với suy nghĩ của cô – Tống Tông Ngôn dường như hoàn toàn không có ý nghĩ đó.

Hạ Vân Kiều khác với Vưu Tĩnh Văn, cô thích một người, cho dù cả thế giới có thể nhìn thấy thì cô cũng phải giữ giá, nếu Tống Tông Ngôn không tiến một bước về phía cô, cô sẽ chỉ đợi ở đó.

Cô đi ngang qua trường của Tống Tông Ngôn vào ngày hôm đó, cũng tiện ăn trưa với một vài bạn học cấp 3 ở gần, đương nhiên Tống Tông Ngôn có tên trong danh sách.

Cảnh này tình cờ bị Vưu Tĩnh Văn nhìn thấy.

Con gái hiểu con gái nhất, họ có thể biết bạn là thù hay bạn chỉ bằng một cái nhìn.

Vưu Tĩnh Văn hiểu lầm về mối quan hệ của hai người, những người bạn còn lại cũng thêm chuyện, họ nghĩ Tống Tông Ngôn và Hạ Vân Kiều là một cặp nên cũng đổ thêm dầu vào lửa.

Thậm chí Tống Tông Ngôn còn chưa kịp nói gì, hiểu lầm đã ngày càng lan rộng.

Gió lạnh từ góc sân thổi vào cổ cậu, Văn Khâu cảm thấy ngột ngạt, ngồi ở bậc thềm nghe Tống Tông Ngôn giải thích.

“Em đã nói Vưu Tĩnh Văn thích anh từ lâu rồi, mà anh vẫn không giữ khoảng cách.”

“Bạn với nhau cả, anh cũng chẳng làm gì quá thân mật.” Tống Tông Ngôn nói: “Mới quen chưa được bao lâu, anh không biết cô ấy lại như vậy…”

Điên cuồng theo đuổi một người cô vừa gặp như vậy.

Văn Khâu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Anh còn tưởng rằng tình yêu bây giờ là ấp ủ như học sinh cấp hai hả, lén gửi thư tình cũng đỏ mặt các thứ.”

Ký túc của Văn Khâu có một cậu vào câu lạc bộ nhảy, tối hôm sau đã liên lạc được với một cô gái, ba ngày sau đã yêu, dính như keo.

“Anh không ngờ tới, là lỗi của anh.” Tống Tông Ngôn xin lỗi.

Văn Khâu nghiến răng: “Nếu anh đang ở bên cạnh em, nhất định em sẽ chém anh thành tám mảnh.”

Nhưng Tống Tông Ngôn không có ở đây, vì vậy dẫu tức giận đến đâu cũng chỉ đành bất lực vì khoảng cách quá xa.

Nhưng cậu không được tỏ ra yếu đuối, phải luôn kiên cường, không ngại khoảng cách, không sợ đối phương bị thứ bên người cám dỗ.

Bởi vì Văn Khâu đã nói – Chuyện gì cũng chỉ xảy ra trong hiện tại, hãy thử xem, cho dù cuối cùng bọn họ không có được kết cục tốt đẹp thì vẫn tốt hơn nhiều so với không chút kỉ niệm.

Có thể Văn Khâu ngày càng tham lam.

Ở bên Tống Tông Ngôn càng lâu, cậu càng thích hắn, muốn ăn mòn đối phương từng li từng tí, càng không thể chịu đựng được sự chia ly có thể xảy ra và những ẩn số.

“Sắp gặp nhau rồi.” Tống Tông Ngôn nhỏ giọng, “Vé máy bay đã đặt hết rồi.”

Đông chí là sinh nhật của Văn Khâu, hai người phát hiện còn chưa đi du lịch cùng nhau lần nào nên đã vội vàng lên kế hoạch vào tuần trước, quyết định gặp nhau tại Hồng Kông vào ngày đông chí, thực hiện một chuyến du lịch ngắn ngày kéo dài ba ngày rưỡi ở Hồng Kông.

Có thể gặp là có chờ mong.

Văn Khâu hứng gió lạnh gần như cả buổi, nhưng câu nói của Tống Tông Ngôn phát huy tác dụng, nỗi phiền muộn trong lòng của cậu đã tiêu tan rất nhiều nhờ những lời này.

Chuông reo, Tống Tông Ngôn lại sắp vào lớp, chỉ có thể cúp máy quay lại phòng học.

Văn Khâu đứng dậy vươn thân thể đông cứng, sau đó từ trên bậc thang đứng dậy đi tới nhà ăn.

Bạn cùng phòng vừa đi ra sau bữa tối, từ xa vẫy tay chào: “Vừa rồi đi đâu vậy? Cầm điện thoại di động mà nhìn mặt kém thế, cãi nhau với bạn gái à?”

“Ừ.” Văn Khâu đáp.

“Bạn gái Bắc Kinh kia ư?” Họ ở cùng ký túc xá, quanh quẩn với nhau nên cũng biết một chút chuyện.

Bạn cùng phòng cười cười, giả bộ già đời ôm vai cậu, “Này, nói cho cậu biết nhé, yêu xa không dễ đâu, chắc không được lâu dài.”

Văn Khâu giả vờ đá cậu ta: “Cậu còn có thể yêu online tận hai năm rưỡi, tôi yêu xa sao không thể lâu dài?”

Tống Tông Ngôn thừa dịp vừa vào lớp lén gửi tin nhắn cho cậu: “Đừng giận nhé.”

“Em không giận.” Văn Khâu đáp.

“Em đang ghen.”

Cậu trả lời hai câu liên tiếp.

“Rất nghiêm túc nói với anh rằng em đang ghen.”

Chai giấm của cậu giờ đã chua lòm, nhưng Tống Tông Ngôn dường như không để ý đến điều đó.

Người kia có lẽ chưa từng nếm phải vị chua này.

Tống Tông Ngôn không thích cậu nhiều như cậu thích hắn..