Ban đêm ở hành dinh Tổng binh.
Mặt Sẹo quỳ trước án của Vương Phác với vẻ mặt xấu hổ. Triệu Tín, Đường Thắng và Trương hòa thượng ở hai bên vẻ mặt cũng rất nghiêm trọng.
Trận chiến đấu trước khi trời tối kia, cuối cùng chấm dứt bằng sự chủ động rút lui của Kiến Nô. Cuối cùng Đàm Thái không những không thể vây nhốt được hai Thiên Nhân đội của Triệu Tín và Đường Thắng mà suýt nữa bản thân y lại chui đầu vào rọ.
Vương Phác thản nhiên nói:
- Mặt Sẹo, Thiên nhân đội của ngươi thương vong bao nhiêu?
Mặt Sẹo ủ rũ nói:
- Đã chết hơn 100 huynh đệ, còn hơn 300 người bị thương.
Vương Phác lại hỏi Triệu Tín và Đường Thắng:
- Còn các ngươi?
Triệu Tín nói:
- Đã chết 19 người, bị thương 36 người.
Đường Thắng nói:
- Chết 70 người, bị thương 163 người.
- Hay nhỉ!
Giọng của Vương Phác nghiêm trọng nói:
- Vốn dĩ là đi tiếp ứng cho Triệu Lục Cân, kết quả lại bị người ta chặn lại phải quay về, còn chết sáu bảy trăm huynh đệ, cuộc chiến này quả thực quá khiếp nhược mà.
Mặt Sẹo lập tức cúi đầu xuống, lý nhí nói:
- Tướng quân, đều tại ty chức vô dụng.
Vương Phác cũng không trách Mặt Sẹo mà chỉ hỏi:
- Mặt Sẹo, hiện tại ngươi hãy nói thật cho ta, một Thiên Nhân đội của ngươi có đủ để đánh bại mấy vạn Kiến Nô ở ngoài thành không?
Mặt Sẹo xấu hổ cúi đầu muốn tìm một cái hố để chui xuống, thấp giọng đáp:
- Không thể.
Vương Phác lại hỏi Trương hòa thượng:
- Hòa thượng, cho ngươi dẫn theo năm Bách Nhân đội có thể đánh tan doanh trại của Kiến Nô ngoài thành không?
Trương hòa thượng cũng cúi đầu thấp giọng đáp:
- Không thể.
Triệu Tín ôm quyền vái chào Vương Phác rồi nghiêm mặt nói:
- Tướng quân, xem ra chúng ta hơi khinh địch rồi. Kiến Nô cũng không phải không chịu nổi một trận đả kích như trong tưởng tượng của chúng ta.
- Biết là tốt rồi.
Vương Phác vươn người đứng dậy, cao giọng nói:
- Quay về tìm cơ hội nói với thủ hạ của các ngươi, từ Bả tổng, Thập trưởng cùng với từng huynh đệ, Kiến Nô không phải Lưu tặc, bọn họ là thầy của đội quân tinh nhuệ trên sa trường, không phải là một đám ô hợp không chịu nổi một kích, thực ra mấy lần chúng ta đánh bại Kiến Nô là vô cùng may mắn.
- Vâng.
Đám người Triệu Tín cùng đồng thanh đáp:
- Tối nay, ty chức sẽ truyền đạt lời của Tướng quân xuống dưới.
- Tối nay thì không cần.
Vương Phác nói:
- Đêm nay chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Triệu Tín ngạc nhiên nói:
- Chuyện gì?
Trên mặt Vương Phác bỗng hiện lên tia tàn nhẫn, hắn trầm giọng nói:
- Chúng ta vừa phải chịu một trận thất bại. Chuyện này cứ thế là xong thì khác nào cổ vũ cho Kiến Nô đốt lửa diệt uy phong của mình?
Mặt Sẹo và Trương hòa thượng lập tức ngẩng đầu lên.
Triệu Tín liền nói:
- Ý của tướng quân là?
Vương Phác cười ha ha nói:
- Ha ha, các ngươi trở về đại doanh của mình, khi các huynh đệ tề tựu đông đủ, đêm đến đánh lén đại doanh Tây môn của Kiến Nô, kéo cả hai cối pháo theo. Bản tướng quân giấu thứ đồ chơi đó đã được một thời gian rồi. Kiến Nô có tấn công thành nhanh nhất cũng vô dụng, bây giờ là lúc để chúng nó thể hiện tài năng rồi.
- Vâng!
Bốn người Mặt Sẹo và Triệu Tín, Đường Thắng, Trương hòa thượng cùng lĩnh mệnh mà đi.
Bốn người vừa mới đi chưa được bao lâu thì Triệu Lục Cân xám mặt lại đi vào hành dinh, quỳ xuống trước mặt Vương Phác buồn rầu nói:
- Tướng quân. Ty chức vô dụng, lương thảo bị Kiến Nô cướp đi rồi.
- Đứng lên.
Vương Phác lạnh lùng nói:
- Triệu du kích.
- Dạ…
Triệu Lục Cân vô cùng ngạc nhiên, vốn dĩ y tưởng Vương Phác sẽ phải giận dữ lắm, thậm chí có thể giết y nhưng y lại tuyệt đối không thể ngờ được rằng phản ứng của Vương Phác lại hời hợt như vậy.
Vương Phác khẽ mỉm cười nói:
- Triệu Du kích, ngươi đã thay triều đình lập công lớn rồi. Bản tướng quân đã nhờ Trương công công thông qua Ti Lễ Giám đưa một tấu chương lên Vạn tuế gia. Chỉ cần không xảy ra bất ngờ gì lớn, chờ trận chiến này kết thúc, ngươi chính là Phó tổng binh trấn Đại Đồng rồi.
- Hả?
Triệu Lục Cân quả thực không dám tin vào tai mình nữa, y nói:
- Đây… đây là thật sao?
- Đương nhiên là thật rồi.
Vương Phác đi lên nhẹ nhàng vỗ vai Triệu Lục Cân ôn tồn nói:
- Triệu Phó tổng binh, làm rất tốt, chỉ cần ngươi nghe lời, bản tướng quân chắc chắn sẽ không bạc đãi ngươi.
- Vâng!
Triệu Lục Cân đứng thẳng lên rồi cao giọng nói:
- Ty chức quyết sống chết nguyện trung thành với Tướng quân.
- Tốt lắm.
Vương Phác mỉm cười nói:
- Chiến đấu kịch liệt với Kiến Nô một ngày trời, chắc là mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi.
- Vâng.
Triệu Lục Cân trả lời to:
- Ty chức cáo lui.
Bắc môn Đại Đồng, đại doanh Kiến Nô.
Hào Cách đang ở trong lều mở tiệc chiêu đãi Lãnh Tăng Cơ, Đồ Lại, Đàm Thái và Hi Phúc, hôm nay là ngày vui mừng, không những chặn được nhiều binh mã mà còn đánh bại đội quân ra ngoài thành tiếp ứng. Uy danh của thiết kỵ quân Đại Thanh càng lớn hơn, gần như tất cả mọi người đều vui vẻ ra mặt, chỉ có Hi Phúc cau mày, không biết đang suy nghĩ gì.
- Nào!
Hào Cách giơ bát rượu rồi lớn tiếng reo:
- Mọi người kính Đàm Thái một chén. Đàm Thái đánh hay lắm, dám ép cho Hỏa Khí doanh trở về. Từ bây giờ trở đi, chúng ta sẽ không sợ Hỏa khi doanh của Vương Phác nữa. Sau này gặp lại, mọi người hãy cứ làm theo cách của Đàm Thái, mất mặt một chút cũng không sao, đánh thắng mới là quan trọng nhất.
- Chủ tửtử nói rất đúng!
- Chúng nô tài sau này sẽ làm theo cách của Đàm Thái.
Đám người Đồ Lại, Lãnh Tăng Cơ đều phụ họa.
Hi Phúc vẫn không nói lời nào thì giờ bỗng nhiên lại nói:
- Chủ tử, nô tài cảm thấy hình như có chút không hợp lắm.
Hào Cách ghét nhất bị người khác làm cho mất hứng, lập tức nhíu mày hỏi:
- Chỗ nào không đúng?
Hi Phúc nói:
- Hỏa khí doanh của Vương Phác chắc là đối phó sẽ không dễ dàng như vậy đâu.
- Nói gì vậy?
Hào Cách mất hứng nói:
- Hỏa khí doanh của Vương Phác không phải là thiên binh thiên tướng, có gì mà khó đối phó? Trước kia không đánh lại bọn hắn, là vì chưa tìm được cách thích hợp. Hôm nay không phải Đàm Thái đã có cách rồi sao? Từ hôm nay về sau, Hỏa khí doanh của Vương Phác coi như xong rồi.
Hi Phúc nói:
- Nô tài vẫn cảm thấy có chút không hợp.
- Rầm rầm!
Hi Phúc vừa nói xong thì vang lên hai tiếng nổ lớn ở phía xa, thậm chí mọi người còn cảm thấy mặt đất khẽ rung động. Hào Cách bỗng đứng dậy nói:
- Là đại pháo. Bắn ở đâu vậy?
Dư âm của tiếng pháo còn chưa dứt, thì ngay sau đó là tiếng súng vang lên dày đặc. Lần này mọi người đều nghe thấy rõ ràng, tiếng súng nổ ở phía tây. Chợt có Qua Thập Cáp vội bước nhanh vào trướng, quỳ xuống đất nói:
- Chủ tử, không xong rồi, quân Minh nhân lúc ban đêm đánh lén ra khỏi thành, đang tấn công ở đại doanh thành tây.
- Mau!
Hào Cách nghe thấy vậy liền chấn động, vội la lên:
- Lập tức triệu tập nhân mã đến trợ chiến!
- Dạ!
Đồ Lại, Lãnh Tăng Cơ cùng đáp rồi vội vàng đi triệu tập nhân mã.
Đàm Thái vội la lên:
- Chủ tử, nô tài sẽ phi ngựa về đại doanh thành tây ngay.
- Mau đi đi!
Hào Cách trầm giọng nói:
- Đại doanh thành Tây không được có bất kỳ sơ suất nào, nếu không chúng ta vây khốn Đại Đồng sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
- Nô tài hiểu rồi, nô tài cáo lui!
Đàm Thái quỳ xuống đất chắp tay với Hào Cách rồi nhanh chóng xoay người bước đi.
Nhưng, không đợi cho Đồ Lại và Lãnh Tăng Cơ có cơ hội dẫn quân chi viện. Đại doanh thành tây của Kiến Nô cũng đã bị công phá rồi. Hai cối pháo quý báu của Vương Phác cũng đã phát huy tác dụng. Hai viên đạn là hai cục sắt thét gào bay tới, viên môn của đại doanh Kiến Nô coi như chắc chắn đã bị đập nát.
Kiến Nô trong đại doanh nghe thấy tiếng pháo, từng tên Kiến Nô chui ra khỏi lều, kêu loạn lên. Đám dân chúng khỏe mạnh của Đại Đồng theo quân ra khỏi thành dùng ván cửa làm thành chiến hào bảo vệ đại doanh Kiến Nô. Mặt Sẹo, Đường Thắng, Triệu Tín và Trương hòa thượng dẫn Hỏa thương đội tấn công trực diện.
Không đợi cho Kiến Nô bắn tên, mấy hàng hỏa lực đồng loạt đánh đến. Kiến Nô ở sau cửa và hàng rào ngã xuống hàng loạt, phần lớn Kiến Nô trong đại doanh thành tây là người Thổ Tạ Đồ. Dù sao người Thổ Tạ Đồ cũng không phải là người Nữ Chân, bọn họ cũng không muốn vì người Nữ Chân mà phải chết ở chỗ này.
Người Thổ Tạ Đồ rất nhanh đã tan rã, chiến mã chạy trốn chết. Hơn 300 người Nữ Chân tử chiến không lùi toàn bộ đều bị giết. Khi đám viện quân của Đồ Lại và Lãnh Tăng Cơ đến nơi, quân Minh đã hoàn toàn chiếm cứ được đại doanh thành Tây.
Lãnh Tăng Cơ và Đồ Lại đã phát động một lần tấn công. Với ý đồ nhân lúc quân Minh chưa ổn định mà cướp lại doanh trại. Kết quả là bị Hỏa khí doanh của quân Minh đón đầu tấn công, tổn thất mấy trăm kỵ binh. Lãnh Tăng Cơ và Đồ Lại biết đã không còn cơ hội cướp lại đại doanh tây thành, đã rơi vào đường cùng đành phải dẫn binh lui về đại doanh thành bắc.
Năm ngày sau, Hào Cách có mấy lần phái binh đi với ý đồ cướp lại đại doanh thành tây nhưng đều không thành công, ngược lại còn tổn thất hơn 1 ngàn kỵ binh Thổ Tạ Đồ.
Lúc này, Kiến Nô bao vây Đại Đồng đã chỉ còn là trên danh nghĩa.
Tấn công, công không nổi. Bao vây, vây không xong? Kiến Nô đã rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Sau khi Hi Phúc ý thức được điều này thì lại cực lực khuyên bảo Hào Cách lui binh. Nếu bao vây Đại Đồng chỉ còn là trên danh nghĩa, như vậy ở lại Đại Đồng còn có ý nghĩa gì nữa?
Hi Phúc khuyên Hào Cách dẫn quân đi đến Bắc Kinh hợp với Đa Nhĩ Cổn. Hào Cách lại do dự không quyết, y không muốn phải nếm mùi thất bại nhưng y lại càng không muốn quay về dưới trướng của Đa Nhĩ Cổn nghe lệnh.
Đúng lúc Hào Cách đang do dự thì một tai họa đột nhiên ập xuống.
Lúc đó hầu như tất cả các chiến mã đều bắt đầu bị tiêu chảy, người cứ hễ cưỡi lên là nó lập tức mềm nhũn xuống đất.
Đại doanh núi Lôi Công.
Trương hòa thượng ôm quyền vái chào về phía Lý Nham rồi nói:
- Thủ lĩnh Lý Nham, 8 ngàn chiếc yên ngựa đã giao đủ số hàng. Tôi cũng phải áp giải chiến mã và bạc về Đại Đồng phục lệnh của tướng quân.
- Ôi, không vội, không vội.
Lý Nham xua tay mỉm cười nói:
- Sắp đến lúc ăn cơm trưa rồi, Trương tướng quân hãy ở lại trên núi ăn cơm đi đã.
Lý Nham giữ Trương hòa thượng trên núi ăn cơm đương nhiên là có ý đồ riêng. Bởi vì y phát hiện, Trương hòa thượng là một người thẳng thắn, người như vậy không có mưu mô, cũng sẽ lấy được nhiều thông tin từ gã một cách dễ dàng nhất. Đương nhiên là y muốn lấy một chút lai lịch của Vương Phác từ miệng Trương hòa thượng, nhất là chi tiết về Hỏa khí doanh.
Trương hòa thượng sờ sờ bụng, sảng khoái nói:
- Đúng là tôi có hơi đói bụng, được, vậy đi ăn cơm đã.
- Sảng khoái.
Lý Nham cười to nói:
- Lão Thất, lập tức bảo nhà bếp chuẩn bị rượu thịt và thức ăn.
- Vâng.
Lý Tuấn lĩnh mệnh mà đi.
Chưa đến một lúc, nhà bếp đã mang rượu thịt và thức ăn lên. Lý Nham rót cho Trương hòa thượng hai bát rượu đang lúc muốn nói chuyện với gã thì gã lại nói trước:
- Thủ lĩnh Lý Nham, nghe nói ngươi có một thủ hạ tên là Kinh Mậu Thành, trước kia có làm Đại vương ở núi Thiểm Tây.
Lý Nham cười nói:
- Đúng là có người như vậy.
Trương hòa thượng lau rượu trên mồm cười ngây ngô nói:
- Không giấu gì ngài, hòa thượng tôi đây cũng đã từng làm hưởng mã đạo, ha ha, nhắc đến, vị Kinh thủ lĩnh dưới trướng ngài kia cũng là người trong nghề với tôi.
- Người đâu.
Trong lòng Lý Nham khẽ động, cao giọng quát:
- Lập tức tìm Kinh tướng quân đến đây!
Đại Đồng, hành dinh tổng binh.
Chân Hữu Tài vái chào Vương Phác với vẻ mặt mệt mỏi, giọng khàn khàn nói:
- Tướng quân, 25 đạn vỏ giấy, còn có 1500 viên pháo Long Vương đã giao đủ cho Hỏa khí doanh rồi.
- Được.
Vương Phác lại vui vẻ nói:
- Hữu Tài, thật vất vả cho ngươi rồi!
Chân Hữu Tài cung kính đáp:
- Đây là điều ty chức nên làm mà.
- Hữu Tài.
Vương Phác nắm thật chặt đôi tay gầy gò của Vương Phác, chân thành nói:
- Lời cảm kích ta không nói nữa, quá khách sáo. Lần này thực sự có thể tiêu diệt hoàn toàn Kiến Nô, ngươi là công đầu! Cho dù triều đình không khen ngợi ngươi thì bản tướng quân cũng nhất định phải thưởng cho ngươi, ngươi muốn thưởng gì?
Chân Hữu Tài lắc lắc đầu, cũng nói với giọng chân thành:
- Tướng quân, ty chức không muốn thưởng gì, ty chức muốn làm việc cùng ngài, làm đại sự!
Vương Phác gắng sức lắc lắc đôi tay gầy gò của Chân Hữu Tài, không nói gì nữa.
Chân Hữu Tài đột nhiên hỏi:
- Tướng quân, nghe nói lần này người áp tải số yên ngựa lên núi Lôi Công là hòa thượng?
Vương Phác gật đầu nói:
- Đúng vậy.
Chân Hữu Tài hỏi:
- Tướng quân, ngài sắp xếp như vậy là có ý đồ gì?
Vương Phác cười hỏi:
- Ngươi nói xem?