"Tôi nói Dịch Lăng Phong sẽ cùng ông nội tới đó.

Bạch Tuệ Nghi, cô không nghe nhầm đâu."

Dịch Khải Văn lạnh nhạt nhún vai, nhăn mặt vô cùng khó coi, thái độ dửng dưng cứ như chẳng hề cảm thấy ra sao cả.

Dù ban đầu anh có hơi bất ngờ khi hay tin ông nội định mang theo Dịch Lăng Phong, kẻ mà Dịch Khải Văn đặc biệt ghét, chả muốn trông thấy bản mặt đáng ghét của người mình phải gọi là anh trai chút nào.

Bạch Tuệ Nghi há hốc mồm đầy kinh ngạc, cô đưa tay che miệng, biểu cảm trên khuôn mặt cực kỳ phong phú, khó chịu lên tiếng: "Nhưng mang Dịch Lăng Phong đến để làm gì chứ? Tôi chả thích tên đó chút nào, để Dịch Lăng Phong đi thì có khi tiệc sinh nhật hôm đó khả năng loạn hết cả lên cho xem." Cô chau mày, trên trán nổi ba vạch đen, đặc biệt cảm thấy khó chịu khi nghe những lời vừa thốt ra từ miệng chồng mình.

Đùa à.

Mang Dịch Lăng Phong tới thì có khác gì tự rước những phiền toái vào người mình đâu.

Bạch Tuệ Nghi đang suy nghĩ xem làm như thế nào để đuổi tên đàn ông xấu xa ấy biến mất càng sớm càng tốt, Dịch Lăng Phong mà vác mặt tới chắc Bạch Tuệ Nghi phải cầm chổi đuổi anh ta nhanh chóng cút khỏi cho coi.

"Sao tôi biết được.

Ý ông nội đưa ra mà." Người đàn ông nhún vai, điềm nhiên mở miệng: "Tôi cũng chịu thôi, Bạch Tuệ Nghi, tôi cũng giống như cô, chẳng muốn trông thấy Dịch Lăng Phong tẹo nào.

Chỉ là tôi chỉ có thể bất lực thôi, ban đầu tôi từng kiên quyết phản đối với ông nội, tuy nhiên, ông không đồng ý, cứ nhất quyết phải mang theo Dịch Lăng Phong." Thở dài một hơi, trên khuôn mặt Dịch Khải Văn viết rõ hai chữ ngao ngán.

Anh cũng bất lực lắm chứ bộ.

Hơn cả Bạch Tuệ Nghi, Dịch Khải Văn là người ghét Dịch Lăng Phong hơn bất kỳ ai hết.

Khi nghe ông nội nói, anh từng bịa ra đủ mọi lý do, nếu ông muốn có người hộ tống hay đảm bảo an toàn, Dịch Khải Văn hoàn toàn có thể làm được, chẳng cần nhất thiết cứ phải đem theo kẻ phiền phức là Dịch Lăng Phong tới nhà họ Bạch.

Đúng như những lời Bạch Tuệ Nghi nói, rất có khả năng hôm ấy Dịch Lăng Phong định dở trò phá đám, hoặc đứng đằng sau thao túng mọi chuyện, bởi Dịch Khải Văn biết trong bụng anh ta toàn điều xấu xa, độc ác, tuy nhiên, anh chẳng ở gần nên chưa thể biết được đối phương rốt cuộc định dở trò gì.

Dù dùng hết sức để thuyết phục, tuy nhiên, ông nội cứ kiên quyết, Dịch Khải Văn cũng chỉ biết bất lực mà đồng ý.

Để đến hôm đó anh tính tiếp cũng được.

Cô nàng Bạch Tuệ Nghi khoanh tay trước ngực, khóe môi bất giác nhếch lên, đăm chiêu nhìn chằm chằm chồng mình: "Ê Dịch Khải Văn, anh biết cách nào có thể ngăn cản Dịch Lăng Phong tới sinh nhật ba tôi không? Càng thấy anh trai anh thì tôi càng ứa gan, cộng thêm con nhỏ Bạch Tuệ Nghiên phiền phức đủ đường kia nữa, giải quyết một kẻ thôi đã đủ mệt rồi, giờ lòi ra thêm Dịch Lăng Phong, tính để tôi đau đầu chết hay gì?" Người con gái ngồi phịch xuống ghế, bất lực đưa tay đỡ trán, suy nghĩ trong đầu Bạch Tuệ Nghi hiện tại cực kỳ phức tạp.

Cô nghiến răng nghiến lợi, nhất định phải tìm ra cách giải quyết, làm thế nào để Dịch Lăng Phong chẳng thể tới nhà cô vào hôm sinh nhật chính là vấn đề.

Hễ nghĩ tới bản mặt xảo quyệt kia thì Bạch Tuệ Nghi ngay lập tức nổi hết cả da gà, cô cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Bình thường, đối phó với Dịch Lăng Phong thì đơn giản thôi, tuy nhiên, đây là yêu cầu mà ông nội đưa ra, giờ Bạch Tuệ Nghi đang yên đang lành từ chối thì ba cô chắc chắn rất khó xử.

Giờ phải làm gì ta?

Chưa hết, ai mà biết được hôm ấy đứa em gái cùng cha khác mẹ với cô, Bạch Tuệ Nghiên cùng mẹ cô ta liệu có dở trò gì đằng sau lưng Bạch Tuệ Nghi không đây? Đủ những rắc rối cùng phiền phức rớt xuống đầu, cô chẳng biết tháng này bản thân đã gặp phải vận đen gì nữa.

Chắc mai Bạch Tuệ Nghi cần đến chùa giải hạn thôi.

"Tôi chịu rồi." Dịch Khải Văn thành thật lắc đầu: "Những điều làm được tôi đều thử hết rồi, nhưng vô dụng thôi.

Tôi đoán Dịch Lăng Phong chắc đã nói gì với ông nội nên ông mới đồng ý mang theo anh ta.

Dịch Lăng Phong là con cáo xảo quyệt mà, lúc nào cũng tỏ ra vẻ chẳng quan tâm tới mọi thứ, sống hết lòng vì mọi người, nên ông nội mới bị tên chết tiệt ấy qua mặt." Nhắc tới Dịch Lăng Phong, tâm trạng anh tệ càng thêm tệ, nhiều khi muốn ra tay đánh cho đối phương một trận, tuy nhiên, Dịch Khải Văn cuối cùng chỉ có thể nhịn xuống.

Bạch Tuệ Nghi gầm gừ: "Giờ chả lẽ cứ để Dịch Lăng Phong mặt dày hơn thớt tới nhà tôi, để mặc anh ta thích làm gì thì làm à."

"Cô cứ bình tĩnh đã." Người đàn ông điềm tĩnh trấn an vợ mình: "Bạch Tuệ Nghi, tôi có thể đảm bảo không cho phép Dịch Lăng Phong gây sự gì trong bữa tiệc.

Tôi nhất định bố trí người theo dõi anh ta.

Hơn nữa, ông nội cũng tới nên đảm bảo Dịch Lăng Phong chẳng dám làm ra chuyện gì quá đáng đâu."

"Đành nhờ vào anh hết vậy thôi."