"Bạch Tuệ Nghi, cô xong chưa thế?"

"Đây, anh đợi tôi chút."

Bên trong phòng vọng ra tiếng nói hốt hoảng chả Bạch Tuệ Nghi, cô nàng hiện tại đang vội vàng cài nốt khuyên tai rồi mới mau chóng chạy ra ngoài khi Dịch Khải Văn đang đứng chờ một lúc lâu rồi.

Vừa đi, cô nàng vừa tô nốt son trên môi, hoàn thiện xong xuôi thì mới bước ra bên ngoài.

Trông thấy Dịch Khải Văn đang khoác trên mình bộ âu phục, thỉnh thoảng người đàn ông giơ tay liếc nhìn đồng hồ, tuy nhiên trên người đối phương luôn toát ra được một khí thế chẳng tài nào lấn át được, cộng thêm vẻ điển trai thường thấy và sự sang trọng sặc mùi tiền đảm bảo khiến cho bao trái tim thiếu nữ điêu đứng vì Dịch Khải Văn.

Người đàn ông khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào tường, hai mắt khép hờ như thể đang dưỡng thần.

Bạch Tuệ Nghi cẩn trọng bước tới, hời hợt mở miệng: "Tôi xong rồi, chúng ta xuất phát thôi."

Hôm nay chính là ngày sinh nhật ba cô đồng thời là lễ ra mắt chức vị mới, bởi vì giữ vai trò quan trọng trong buổi tiệc cho nên cả Bạch Tuệ Nghi lẫn Dịch Khải Văn đều phải dậy rất sớm để chuẩn bị.

Chồng cô yêu cầu thư ký sắp xếp công việc, Dịch Khải Văn chẳng hề đến công ty dù chỉ một lát mà anh đi chọn ít quà biếu bố vợ, rồi trang phục, quần áo sao cho chỉn chu nhất.

Về phần Bạch Tuệ Nghi, cô phải làm tóc, trang điểm, thử váy vóc tốn rất nhiều thời gian, nên đến bây giờ mới xong được.

Bạch Tuệ Nghi muốn bản thân phải thật hoàn hảo khi xuất hiện trước mắt mọi người, bởi cô là đại tiểu thư nhà họ Bạch, đặc biệt càng chẳng thể để cho hai mẹ con Lưu Diên Huệ được dịp cười thẳng vào mặt.

Đặc biệt, Bạch Tuệ Nghi nhất định cần lấn át Bạch Tuệ Nghiên, khiến đứa em gái bụng đầy toan tính đó hoàn toàn chìm nghỉm trong buổi tiệc, khiến tất cả khách khứa có mặt không thèm chú ý đến cô ta, đặc biệt phải có người luôn luôn theo sát Bạch Tuệ Nghiên để tránh cho việc người phụ nữ đó dở trò.

"Cô hơi muộn đấy." Dịch Khải Văn ngẩng đầu lên nhìn, trong thoáng chốc bị đối phương dọa cho ngây người.

Đôi lông mày trên khuôn mặt Dịch Khải Văn bất giác nhíu chặt, trong đáy mắt thoáng có chút thay đổi nơi tâm tư, lồ ng ngực bất giác phập phồng.

Tuy nhiên, rất nhanh người đàn ông đã trở về trạng thái ban đầu, lạnh lùng, mặc kệ sự đời.

Vừa rồi, Dịch Khải Văn đúng là bị dáng vẻ hiện tại của Bạch Tuệ Nghi dọa cho một phen kinh ngạc đến mức há hốc mồm.

Cô nàng hôm nay mặc một chiếc váy màu trắng dài qua đầu gối một chút, ôm sát vòng eo nhỏ nhắn, để lộ ra hai vai trắng muốt cùng chiếc cổ quyến rũ.

Để tránh lạnh, Bạch Tuệ Nghi còn khoác thêm chiếc áo lông nhỏ bên trên càng làm bộ đồ cô mặc trên người thêm phần nổi bật.

Dáng dấp Bạch Tuệ Nghi vốn dĩ rất đẹp, chính vì thế cô hoàn toàn có thể cân mọi loại trang phục, khiến vẻ đẹp được tôn lên một cách rõ ràng và cuốn hút nhất.

Mặc như vậy, đảm bảo một điều rằng mọi ánh mắt trong bữa tiệc nhất định bị Bạch Tuệ Nghi thu hút hoàn toàn.

Cộng thêm mái tóc xõa màu nâu cà phê được uốn xoăn sóng lướt qua từng lớp da thịt khiến người con gái càng thêm phần rạng rỡ, xinh đẹp hơn bao giờ hết.

Càng ngắm nhìn càng cảm thấy thích mắt.

Khoảnh khắc vừa nãy, Dịch Khải Văn bị dọa cho ngây ngốc, may mắn là người đàn ông đã kịp thời thu lại tâm tư xuống.

Anh thừa nhận bản thân mình trong lúc không đề phòng bị Bạch Tuệ Nghi hớp mất hồn phách, dù vậy, anh vẫn khá hài lòng về cô vợ đang sánh bước bên cạnh mình.

Đối phương thật sự rất khác biệt so với những kẻ mang nặng tâm tư đối với anh ngoài kia.

Bạch Tuệ Nghi bị quở trách vì xử lý trang phục xong muộn, cô nhíu mày, bĩu môi oán than: "Dịch Khải Văn, bây giờ mới chỉ có hơn ba giờ chiều thôi, còn chưa bắt đầu mà.

Chúng ta tới sớm để phụ trách đón tiếp khách mời thôi.

Với cả tôi đâu có muốn bây giờ mới xong đâu.

Chỉ tại tóc tai với chọn trang phục mất nhiều thời gian bỏ xừ.

Anh thì hay rồi, chỉ cần mặc vest, bộ nào chả giống nhau nên khỏi cần đau đầu suy nghĩ.

Thử làm con gái đi rồi biết." Cô nàng hừ lạnh một tiếng, thỉnh thoảng còn liếc xéo ông chồng đứng bên cạnh.

Bao nhiêu thứ sắp tới cô cần phải lo, Bạch Tuệ Nghi đang đau đầu chết đi được đây, giờ còn thêm Dịch Khải Văn cứ cằn nhằn bên tai về vấn đề thời gian mới đau chứ.

Nhiều khi Bạch Tuệ Nghi muốn táng cho đối phương mấy phát vào đầu cơ, mag nếu như Dịch Khải Văn chẳng phải là chủ tịch nắm trong tay nhiều quyền lực thì có khi cô làm như vậy lâu rồi.

"Được rồi.

Chúng ta ra xe thôi." Khuôn mặt Dịch Khải Văn hơi nhăn nhó, thanh âm vang lên luôn đem theo sự lạnh lùng thấu xương: "Bạch Tuệ Nghi, cô đừng tiếp tục đứng đấy lảm nhảm nữa.

Còn chưa khởi hành đảm bảo tí nữa đường tắc đến nghẹt thở cho mà xem."

Người con gái xoa xoa thái dương, thở dài một hơi: "Đây, tôi biết rồi."

Hai người ngồi trên xe, Dịch Khải Văn phụ trách công việc tài xế, ngồi bên cạnh là Bạch Tuệ Nghi.

Hai vợ chồng suốt từ nãy vẫn luôn giữ yên lặng, ai nấy đều mang theo những suy nghĩ sâu xa trong lòng, dường như đang định toan tính điều gì đó nhưng người bình thường chẳng thể nhận ra được.

Sau khi Bạch Tuệ Nghi thông báo cho ba mình biết rằng cô cùng Dịch Khải Văn đang trên đường tới nhà, người con gái ngay lập tức quay sang, nhướng mày nhìn đối phương, mở miệng thắc mắc: "Ê Dịch Khải Văn, anh bố trí người xung quanh hết rồi chứ? Bữa tiệc thành công hay thất bại đều nhờ cả vào anh hết đấy.

Tôi đảm bảo mẹ con Bạch Tuệ Nghiên với Lưu Diên Huệ nhất định dở trò gì đó khiến cả tôi và anh gặp phiền phức.

Nếu như bọn họ chưa làm tôi xấu mặt và mất hết tất cả thì chắc chắn chưa dừng tay đâu.

Và đây còn là cơ hội tốt nhất để cho những kẻ tâm cơ kia ra tay nữa chứ."

Suốt từ nãy đến giờ, Bạch Tuệ Nghi luôn đau đầu, hoài nghi về vấn đề này.

Hôm nay là ngày đặc biệt quan trọng, cô nàng chẳng thể để cho con nhỏ Bạch Tuệ Nghiên gây ra rắc rối cũng như một loạt những chuyện không hay đem tới phiền phức cho sau này được.

Bạch Tuệ Nghi hoàn toàn khẳng định chắc chắn rằng đảm bảo Lưu Diên Huệ và Bạch Tuệ Nghiên đang sắp sửa dở trò, linh cảm của cô chưa lúc nào sai hết.

Giờ thế lực Bạch Tuệ Nghi chưa đủ, đành phụ thuộc toàn bộ vào Dịch Khải Văn mà thôi.

Nhờ cả vào người đàn ông bên cạnh cô hết đấy.

Chứ Bạch Tuệ Nghi vừa phải đứng trước mọi người vừa phải lặng thầm quan sát thì việc này trở nên cực kỳ khó khăn, huống chi còn nhiều những chuyện bất cập diễn ra.

Một Bạch Tuệ Nghiên thì đã đành, tiếp đó còn thêm một Dịch Lăng Phong ngoài mặt như thư sinh nhưng trong bụng tràn đầy đen tối nữa.

Dù Dịch Khải Văn từng đảm bảo rồi, tuy nhiên, Bạch Tuệ Nghi luôn phải hết sức cảnh giác với toàn bộ mọi chuyện, chưa thể nào lơ là xung quanh.

"Cô đừng lo gì hết, đương nhiên tôi biết bản thân cần làm những gì." Dịch Khải Văn tập trung lái xe, hai mắt luôn luôn hướng thẳng về phía trước, khóe môi hơi giương cao: "Người tôi bố trí lâu rồi, bọn họ nhất định sẽ thông báo cho tôi nếu phát hiện Bạch Tuệ Nghiên có những hành động đáng ngờ.

Ngoài ra, cứ một tiếng sẽ báo cáo một lần.

Và chưa xảy ra chuyện gì hết.

Cứ bình tĩnh, an ninh tôi lo liệu được, nên cô khỏi nghĩ ngợi nhiều."

Bạch Tuệ Nghi gật đầu, cô dựa lưng ra ghế, bất giác thở dài: "Tôi biết rồi.

Mong rằng mọi thứ diễn ra suôn sẻ thuận lợi, chứ nhiều phiền phức vướng vào người mắc mệt lắm.

Nếu như con nhỏ Bạch Tuệ Nghiên dám gây chuyện thật thì chuẩn bị biết tay với tôi." Ánh mắt người con gái trở nên sắc bén, tràn ngập sát khí vây quanh, nghiến răng nghiến lợi.

"Dịch thiếu phu nhân, yêu cầu cô hãy tiết chế bản thân một chút." Ai kia bất lực đưa tay đỡ trán: "Mới thục nữ được vài phút mà giờ bay sạch sành sanh rồi.

Với cả, lần này tôi giúp cô, Bạch Tuệ Nghi, cô đang nợ tôi một ân tình đấy.

Người bên cạnh bĩu môi, khinh bỉ mở miệng: "Rồi rồi, tôi xin đội ơn đại ân đại đức của Dịch tổng.

Sau này tôi nhất định dốc hết sức lực báo đáp anh." Trong lòng Bạch Tuệ Nghi hiện tại chắc hẳn toàn là những lời mắng chửi Dịch Khải Văn.

Đúng là cái tên thần kinh.

Tưởng anh ta rộng lượng lắm, ai dè keo kiệt bủn xỉn thật sự.

Rất nhanh, Dịch Khải Văn với Bạch Tuệ Nghi đã tới nhà họ Bạch.

Người đàn ông ga lăng bước xuống trước mở cửa, nhẹ nhàng nắm lấy tay Bạch Tuệ Nghi, đỡ cô xuống trước.

Hai người cực kỳ đẹp đôi, sánh bước thẳng lưng tự tin đi vào bên trong.

Đưa mắt quan sát xung quanh, căn nhà được trang trí vô cùng tỉ mỉ, khắp nơi là những lẵng hoa chúc mừng kèm theo kim tuyến được treo dày đặc trên tường.

Do sân nhà họ Bạch khá lớn nên nơi đây được dùng làm địa điểm tổ chức sự kiện.

Khách khứa chưa động lắm, tuy nhiên những tiếng nói ríu rít từ những người xung quanh khiến cho mọi thứ trở nên nhộn nhịp hơn hẳn.

Bạch Tuệ Nghi khoác tay Dịch Khải Văn, tiến đến chỗ ba mình.

Bạch Dục Tiêu trông thấy con gái, tâm trạng ngay lập tức trở nên vui vẻ, hứng khởi nhiệt tình chào đón: "Hai đứa tới rồi à? Đi đường mệt không?"

"Bọn con ổn mà ba." Bạch Tuệ Nghi cong môi cười.

Dịch Khải Văn mở miệng, đưa tay cẩn trọng tặng quà cho cha vợ: "Ba, chúc mừng sinh nhật ba, chúc ba sống lâu trăm tuổi, ước gì được nấy.

Chúng con mua một món quà nhỏ biếu ba, mong rằng ba sẽ thích.

Ông nội con lát nữa sẽ tới đây."

"Được được.

Cảm ơn hai đứa." Bạch lão gia vui vẻ đến mức cười không khép được miệng, tâm trạng vô cùng khó tả, đặc biệt rất hãnh diện về con gái mình.

Từ phía xa xa, Bạch Tuệ Nghi bất giác trông thấy đứa em gái chả khác gì rắn rết đang tiến gần về chỗ mình, ánh mắt tràn ngập thù hận.

Tuy nhiên, ở trước mặt ba, cô ta chỉ đành tiếp tục diễn kịch: "Chị, anh rể, chào mừng hai người."