Mọi người lui hết xuống rồi, Phong Đức Di và Ngu Thế Cơ trở lại nội sử tỉnh. Thấy không có ai ở đây, Ngu Thế Cơ oán giận nói:
-Tên Vũ Văn Tiêu kia là người như thế nào? Ta và hắn không quen biết, làm sao mới có thể khiến hắn ra tay giúp đỡ ta đây?
Phong Đức Di híp mắt cười nói:
-Sứ quân và hắn không quen không biết cũng không sao. Vũ Văn Tiêu và con trai Vũ Văn Thuật, Vũ Trí Cập là hai anh em kết nghĩa. Như vậy chẳng phải có thể giải quyết mọi chuyện sao?
Ngu Thế Cơ lúc này mới ngộ ra. Vẫn là Phong Đức Di cao minh, Ngu Thế Cơ vuốt vuốt bờ vai Phong Đức Di khen ngợi:
-Tốt lắm!
……
Bùi Uẩn từ trong cung vội vàng trở về nơi ở của mình. Dương Quảng vẫn còn có chút nghi ngờ Dương Nguyên Khánh, trên danh nghĩa là đi điều tra Trương Tu Đà nhưng trên thực tế là điều tra Dương Nguyên Khánh. Ông nhất định phải nói cho Dương Nguyên Khánh biết để còn sớm chuẩn bị trước.
Bùi Uẩn cũng giống như tất cả các đại thần khác, sống trên chiếc thuyền lớn trên hồ Lâm Thấm. Đội thuyền này cách cung Lâm Sóc chỉ khoảng mười dặm. Buổi sáng họ cưỡi ngựa tới cung Lâm Sóc thượng triều, buổi tối lại cưỡi ngựa trở về. Con đường rộng lớn bằng phẳng, cả đoạn đường đều có cấm vệ quân canh giữ nghiêm ngặt, vì thế mà không tốn bao nhiêu thời gian đi trên đường cả.
Lúc này, trời đã tối, Bùi Uẩn đi tới cửa cung. Một gã thị vệ đã chuẩn bị xong ngựa cho ông. Bùi Uẩn xoay người lên ngựa nhưng vừa mới đi được mấy bước thì đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi ông.
-Bùi Thượng thư, xin dừng bước!
Bùi Uẩn quay đầu lại nhìn thì thấy Phong Đức Di chạy vội ra, ông không khỏi sửng sốt, vội vàng kìm dây cương lại.
-Phong xá nhân, có chuyện gì sao?
Phong Đức Di cưỡi ngựa của mình, y giục ngựa lao nhanh tới đi cùng Bùi Uẩn. Phong Đức Di hơi thở dài nói:
-Người đang dưới mai hiên, không thể không cúi đầu (ý nói dưới áp lực của người khác thì phải biết nhẫn nhịn). Chuyện ngày hôm nay xin Bùi Thượng thư thứ lỗi.
Bùi Uẩn cười lạnh một tiếng:
-Ta cảm nhận được Phong xá nhân sống rất thoải mái, sao lại phải nói hai từ “cúi đầu” chứ?
Phong Đức Di cười khổ một tiếng:
-Nguyên Khánh là cháu trai vợ ta, lại là cháu của Dương Thái Phó. Từ lâu ta đã chịu ân Dương Thái Phó, sao lại có thể hại hắn chứ? Chuyện ngày hôm nay thực ra là do Ngu thị lang sai khiến. Tất cả mọi chuyện đều do ông ta an bài, ta chỉ là thay ông ta ra mặt mà thôi.
-Nhưng Ngu Thế Cơ cũng không nghĩ được tới việc dùng Vũ Văn Tiêu mà!
Phong Đức Di khẽ mỉm cười.
-Tên Vũ Văn Tiêu này gan nhỏ như chuột, háo sắc vô độ, muốn đối phó với hắn thì có gì khó khăn chứ? Kỳ thật hôm nay Bùi thượng thư đã tiến cử sai người rồi, nếu đổi là người khác thì Nguyên Khánh sẽ không có chút nguy hiểm nào.
-Đổi ai?
-Ngu Thế Nam, đệ đệ của Ngu Thế Cơ. Người này mới là quang minh chính đại.
Ánh mắt Bùi Uẩn lộ ra vẻ hối hận, ông quả thật không ngờ tới chuyện này. Bùi Uẩn hơi thở dài, vỗ vỗ bả vai Phong Đức Di.
-Không sai, ngươi vẫn còn có chút lương tâm.
Bùi Uẩn giục ngựa đi, Phong Đức Di nhìn Bùi Uẩn đi xa mà không khỏi cười khổ một tiếng. Bùi Uẩn quả nhiên nghĩ y vẫn còn chút lương tâm, y thực sự có lương tâm sao? Bản thân y cũng không rõ, y chỉ là không muốn đắc tội với nhà họ Bùi mà thôi.
….
Phòng ở của Tả dực vệ Đại tướng quân Vũ Văn Thuật cũng nằm trong cung Lâm Sóc. Mặc dù đêm đã khuya nhưng Vũ Văn Thuật vẫn còn đang bận rộn chỉnh sửa sắp xếp lại các hồ sơ binh phủ của các địa phương ở trong phòng. Vũ Văn Thuật hiện vẫn là một trong những thành viên trong nội các, chủ quản các công việc của Binh bộ và Công bộ. Trong lần đông chinh Triều Tiên này, y cũng là một trong số đại tướng nắm quân. Trong lòng y tràn đầy sự sung mãn, y không hề biết mình nên ứng phó thế nào đối với lần đông chinh này?
Trong lúc Vũ Văn Thuật đang ngồi trong phòng nghỉ ngợi lung tung thì ngoài cửa có tiếng thị vệ bẩm báo:
-Đại tướng quân! Ngu thị lang tới!
Vũ Văn Thuật ngẩn ra, Ngu Thế Cơ tìm mình làm gì chứ? Chẳng lẽ lại có việc quân cơ cần bàn bạc với mình sao?
Y vội vàng trả lời:
-Mời ông ta vào!
Lát sau Ngu Thế Cơ cười tủm tỉm đi vào, vào tới cửa liền chắp tay hỏi:
-Vũ Văn Đại tướng quân khuya như vậy mà còn bận rộn công vụ sao, thật khiến người khác khâm phục.
Vũ Văn Thuật cười nói:
-Dù sao về nhà cũng không có việc gì làm, những việc này sớm muộn cũng phải làm chi bằng làm xong sớm một chút, mấy ngày nữa có thể nghỉ ngơi một chút.
Vũ Văn Thuật mời Ngu Thế Cơ ngồi xuống rồi sai người mang trà tới. Vũ Văn Thuật cũng giống như Ngu Thế Cơ, đều theo phe của Dương Quảng. Chỉ có điều Vũ Văn Thuật bị hai đứa con trai làm liên lụy nên đã dần dần mất sự tín nhiệm của Dương Quảng. Ngu Thế Cơ từ đó liền thay thế Vũ Văn Thuật và trở thành sủng thần bậc nhất của Dương Quảng.
Vũ Văn Thuật ít nhiều cũng có chút không phục Ngu Thế Cơ. Nhưng mà Ngu Thế Cơ lại nắm danh quyền trong tay, Vũ Văn Thuật còn phải lo lắng cho hai đứa con trai của mình nữa nên cũng không dám đắc tội với Ngu Thế Cơ.
Hai người nói chuyện mấy câu về tình hình Binh bộ xong, Ngu Thế Cơ liền chuyển đề tài cười nói:
-Hai ngày trước lúc ta cùng Thánh thượng đi ra ngoài đột nhiên người có nhắc tới lệnh lang Hóa Cập.
Vũ Văn Thuật vừa mừng vừa lo, y biết với thân phận của Ngu Thế Cơ thì ông ta sẽ không nói nhăng nói cuội mà lừa mình. Chẳng lẽ Thánh thượng thực sự lại muốn dùng con trai của mình sao? Nhưng câu nói tiếp sau của Ngu Thế Cơ lại khiến cho y mất hết cả hứng.
-Tuy nhiên Vũ Văn Đại tướng quân cũng không nên quá vui mừng. Thánh thượng là vì chiêu mộ không ít binh lính ở Sơn Đông, lúc xét tới việc bổ nhiệm chức Ưng Dương Lang tướng mới nhắc tới tên của lệnh lang, nhưng người vẫn chưa quyết định là có dùng hay không?
Nụ cười trên khuôn mặt Vũ Văn Thuật trở nên chua xót. Nếu phải đi Liêu Đông đánh giặc thì y thà để con mình làm thường dân còn hơn.
-Đa tạ Ngu thị lang nhắc nhở, không biết Ngu thị lang đêm nay tới tìm tại hạ là có chuyện gì?
Ngu Thế Cơ trầm ngâm một chút nói:
-Vũ Văn đại tướng quân có biết người tên Vũ Văn Tiêu này không?
Vũ Văn Thuật cười ha hả nói:
-Hắn là cháu của Vũ Văn Khánh. Mặc dù hắn cùng họ với ta nhưng lại không có quan hệ thân thích. Nhưng mà người này lớn lên trong cung, được Thánh thượng yêu quý. Thánh thượng đã từng nói với ta rằng Vũ Văn Tiêu là nghĩa tử của người. Từ đó có thể thấy Thánh thượng vô cùng tín nhiệm hắn, nhưng người này vẫn còn thiếu chút tài năng.
Vũ Văn Thuật nói rất hàm súc, ý chính là tên Vũ Văn Tiêu này là hạng người vô năng.
Ngu Thế Cơ cười hỏi:
-Nghe nói hắn và lệnh lang có quan hệ rất tốt.
-Cũng tàm tạm! Trước đây chúng cùng làm thị vệ ở trong cung, con trai ta là cấp trên của hắn.
Vũ Văn Thuật kỳ lạ liếc mắt nhìn Ngu Thế Cơ:
-Ngu thị lang, có chuyện gì sao?
-Thực ra cũng không có chuyện gì. Thánh thượng hoài nghi Dương Nguyên Khánh đang bao che cho Tề quận thừa Trương Tu Đà nên phái Vũ Văn Tiêu đi điều tra lại tên Trương Tu Đà này…
Ngu Thế Cơ dừng lại, mỉm cười nhìn Vũ Văn Thuật. Vũ Văn Thuật cười híp mắt lên, y hiểu ý của Ngu Thế Cơ. Đây rõ ràng là một cơ hội tốt để lật đổ Dương Nguyên Khánh. Y và Ngu Thế Cơ nhìn nhau, hai người mỉm cười ngầm hiểu ý người kia.
……
Ngu Thế Cơ cáo từ đi rồi, Vũ Văn Thuật vẫn còn đang khoanh tay đứng trước cửa sổ trầm tư suy nghĩ về ý đồ đến đây của Ngu Thế Cơ. Rõ ràng là Ngu Thế Cơ muốn liên thủ với y để đối phó với Dương Nguyên Khánh. Vậy thì liệu có thể vì một kẻ thù chung là Dương Nguyên Khánh mà hai người liên kết lại với nhau không. Vũ Văn Thuật đang rất cần người đồng minh như Ngu Thế Cơ.
Trái lại, nếu lật đổ Dương Nguyên Khánh quá sớm thì giữa y và Ngu Thế Cơ sẽ không còn kẻ thù chung nữa, cũng có nghĩa là không còn cơ sở để liên minh với nhau nữa.
Từ khi Vũ Văn Thuật phát hiện Đại Tùy vì Dương Quảng chinh phạt Triều Tiên mà gặp nguy cơ bốn phương thì y liền ý thức được cơ hội lấy lại Đại Tùy sắp tới rồi. Lúc này tư thù với Dương Nguyên Khánh đã không còn quan trọng nữa mà y quan tâm tới việc làm thế nào để tập trung lực lượng để chờ cơ hội.
Hôm nay, y bỗng nhiên phát hiện Ngu Thế Cơ hận Dương Nguyên Khánh tới thấu xương. Y lập tức nghĩ tới đây là một cơ hội để giữ lấy Ngu Thế Cơ. Không thể dễ dàng diệt trừ Dương Nguyên Khánh như vậy, y phải giữ lại Dương Nguyên Khánh làm mồi câu.
Lúc này, đứa con trai Vũ Văn Hóa Cập của y đi tới. Vũ Văn Hóa Cập không có quan tước gì, hiện đang giúp y làm việc, là một trợ thủ riêng của y.
-Phụ thân, con đã trở về!
-Ừ!
Vũ Văn Thuật xoay người hỏi:
-Hắn có đưa không?
Vũ Văn Hóa Cập phụng lệnh phụ thân tới hỏi tiền cô phụ Lý Hồn. Lý Hồn là em rể Vũ Văn Thuật, cũng là một trong những Quan Lũng quý tộc, tài sản trong nhà có tới hàng vạn. Phụ thân gã là Thân quốc công Lý Mục, nhưng Lý Mục có mười đứa con, Lý Hồn là đứa con út nên không tới lượt gã kế thừa tước vị của phụ thân. Năm Nhân Thọ thứ hai, trưởng tôn Lý Quân kế thừa tước vị chết bệnh, Lý Hồn liền bày mưu đoạt được tước vị này. Gã tìm được anh vợ Vũ Văn Thuật rồi hứa hẹn chỉ cần giúp gã kế thừa tước vị thì mỗi năm gã sẽ gửi cho Vũ Văn Thuật năm mươi ngàn xâu tiền.
Vũ Văn Thuật liền thông qua mối quan hệ với Dương Quảng giúp đỡ Lý Hồn được như ý nguyện, được phong làm thân quốc công. Nhưng tên Lý Hồn này lại không giữ lời hứa, gã chỉ gửi tiền hai năm rồi sau đó không gửi nữa khiến Vũ Văn Thuật vô cùng căm hận. Năm ngoái, Lý Hồn lại được sửa phong làm Thành Quốc công, lại thêm Quang Lộc Đại Phu, thăng quan tiến chức khiến Vũ Văn Thuật lại càng thêm căm hận.
Mấy năm trước Vũ Văn Thuật còn không thèm để ý tới chút tiền ấy nhưng với ý muốn khởi sự của mình, y cần tích lũy tiền bạc để tiến hành chiêu binh mãi mã. Tiền của Lý Hồn do vậy mà cũng trở nên vô cùng quan trọng. Hiện tại Lý Hồn tất cả còn nợ y sáu năm tiền, tổng cộng là ba trăm nghìn xâu tiền. Vũ Văn Thuật liền sai con trưởng là Vũ Văn Hóa Cập đi đòi số tiền này.
Vũ Văn Hóa Cập lắc đầu:
-Phụ thân, ông ta nói năm đó chỉ nhận lời cha một năm, ông ta cho hai năm đã là tăng gấp đôi rồi, bảo phụ thân đừng có lao tâm khổ tứ nữa.
-Khốn kiếp!
Vũ Văn Thuật giận dữ, y một quyền đập nứt cả cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Nhất định sẽ có một ngày ta sẽ khiến hắn sống không bằng chết!
Vũ Văn Hóa Cập không biết nên khuyên phụ thân thế nào nên bèn nói:
-Phụ thân nếu không có chuyện gì thì con trở về phòng đây!
Vũ Văn Thuật lại nhớ tới chuyện vừa rồi của Ngu Thế Cơ, y bèn nhịn chuyện này lại nói:
-Huynh đệ Trí Cập đâu?
-Ở bên ngoài, vừa rồi nó gặp lại Vũ Văn Tiêu nên đang ngồi nói chuyện ôn lại chuyện cũ.
Vũ Văn Thuật ngẩn ra, thật là trùng hợp. Y vội vàng cười nói:
-Đi bảo hai cả hai người tới đây, ta có chuyện muốn nói với các con.
….
Lúc này Dương Nguyên Khánh đã ở Hà Bắc, Hà Nam trong cuộc đi tuần gần ba tháng. Tổng cộng có hai mươi hai quận, đi dần dần cũng gần hết, hiện giờ dang ở quận Bắc Hải, quận cuối cùng. Hắn gần như đã đi được một vòng rồi, tuần tra hết quận Bắc Hải hắn sẽ quay trở về quận Tề, kết thúc cuộc tuần tra lần này.
Lúc này hắn đang ở trong quận nha bàn luận về tình thế trước mắt với Thôi Mục, Thái thú quận Bắc Hải. Thôi Mục là một nhân vật trọng yếu trong Thôi gia ở Thanh Hà, năm nay chừng bốn mươi tuổi, đã đảm nhiệm chức Thái thú quận Bắc Hải được gần ba năm. Y là người có tính lạc quan, trong lúc những người khác đều cảm thấy tình cảnh trước mắt thật bi quan thì y lại không nghĩ thế cục bất ổn đến như vậy.
-Dù sao dân chúng cũng không muốn làm thổ phỉ, trừ phi thực sự không thể sống nổi nữa. Nhưng ta thấy những kẻ tạo phản bây giờ đa số đều là đám ô hợp. Chỉ cần sang đầu năm tới thánh thượng kết thúc chinh phạt Triều Tiên thì sẽ tập trung binh lực quét dọn đám người tạo phản này, có thể không cần tốn nhiều công sức. Cho nên ta suy đoán trước vụ hè năm tới, Đại Tùy sẽ khôi phục lại được trật tự vốn có. Tất cả những lo lắng hiện giờ đều là dư thừa cả.
Dương Nguyên Khánh cười nói:
-Mấu chốt là nửa đầu năm sau chiến trận liệu có thể chấm dứt được sao?
-Triều Tiên đông di quốc dân số không bằng một quận của Đại Tùy. Nếu như cả triệu quân Đại Tùy mà vẫn không thể thu phục được chẳng phải khiến người trong thiên hạ chê cười sao?
Dương Nguyên Khánh cũng hơi thở dài nói:
-Thành thực mà nói ta cũng muốn chiến sự mau chóng chấm dứt, trả lại cuộc sống thanh bình cho người dân. Nhưng ta cảm thấy thế cục dường như không lạc quan được như vậy, hãy xem xem mùa đông năm nay triều đình có thể ổn định thế cục ở Sơn Đông không. Nếu như có thể ổn định được thì chắc chắn sẽ không còn những đám tạo phản nổi lên nữa.
Đúng lúc này, ngoài cửa có người nói:
-Dương ngự sử, quận Trác có người tới nói là có chuyện quan trọng muốn tìm ngài!
Dương Nguyên Khánh ra khỏi quận nha, chỉ nhìn thấy một nam tử mặc áo xanh đang đứng ở ngoài cửa. Dương Nguyên Khánh mơ hồ nhớ ra gã là người hầu bên cạnh Bùi Uẩn.
Nam tử kia bước lên thi lễ:
-Tham kiến cô gia!
-Có việc gì gấp sao?
-Lão gia lệnh nô tài gửi cho cô gia một bức thư!
Nam tử này lấy ra một phong thư đưa cho Dương Nguyên Khánh. Dương Nguyên Khánh nhận lấy bức thư, là một bức thư do chính tay Bùi Uẩn viết. Hắn mở thư ra xem một lượt, đúng như hắn dự tính, Bùi Thế Cơ muốn lợi dụng Trương Tu Đà để gây khó dễ cho hắn. Dương Quảng phái một người tên là Vũ Văn Tiêu tới, người này hắn không biết lắm.
-Cô gia, người còn có chuyện muốn nói.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:
-Vào phủ đi!
Hắn dẫn người hầu của Bùi Uẩn vào trong quận nha, đi vào trong một căn phòng trống. Dương Nguyên Khánh lại lệnh cho thủ lĩnh thị vệ là Trương Thắng vào cùng.
-Tên gọi là gì?
Dương Nguyên Khánh cười hỏi.
-Tại hạ họ Đồng, tên là Đồng Ngũ Lang.
-Ồ!
Đồng Ngũ Lang khom người nói:
-Tên Vũ Văn Tiêu này là thị vệ bên cạnh Hoàng đế, cũng là con cháu nhà quan. Nghe đồn gã có điều bất chính với cung nữ, danh tiếng không tốt. Người này tham tiền háo, hơn nữa lại nhát gan, là một kẻ tầm thường.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, hỏi lại:
-Còn có tình báo gì nữa không?
-Còn nữa, người này cùng nô tài rời kinh cùng lúc, bọn họ có chừng hai mươi người cưỡi ngựa đi đường bộ. Trong bọn họ còn có một gã hoạn quan đi tới nhà kho Lê Dương để tuyên chỉ. Nô tài cùng bọn họ đi thẳng tới quận Thanh Hà, từ quận Thanh Hà nô tài đi thẳng tới đây, còn bọn họ lại đi về hướng quận Ngụy, có lẽ là đi tới nhà kho Lê Dương.
Trương Thắng trải một tấm bản đồ lên bàn, Dương Nguyên Khánh nhìn qua rồi quay đầu cười hỏi:
-Còn tin tức gì nữa không?
-Lão gia còn bảo nô tài chuyển lời tới cô gia, nhất định không được sơ suất. Tên Ngu Thế Cơ này cực kỳ âm độc, một khi bị y nắm được nhược điểm, y sẽ tuyệt đối không buông tha, những chuyện khác thì không có.
-Ngươi vất vả rồi!
Dương Nguyên Khánh quay lại dặn dò:
-Thưởng hai trăm xâu tiền.
-Đa tạ cô gia ban thưởng!
Đổng Ngũ Lang hành lễ rồi đi theo Trương Thắng ra ngoài. Dương Nguyên Khánh lại cẩn thận xem lại bức thư của Bùi Uẩn một lượt. Trong thư Bùi Uẩn ám chỉ hắn không được để cái tên Vũ Văn Tiêu này tới quận Tề, ngụ ý chính là muốn hắn giải quyết tên Vũ Văn Tiêu này ở giữa đường. Trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng đang có ý như vậy.
Hắn lại đi tới trước tấm bản đồ nghiên cứu đường đi của tên Vũ Văn Tiêu này. Bến tàu để qua Hoàng Hà rất nhiều, quận Bột Hải, quận Bình Nguyên, quận Thanh Hà, quận Võ Dương và quận Cấp. Ba tháng trước nạn trộm cướp hoành hành nghiêm trọng, Vũ Văn Tiêu khẳng định sẽ không đi theo bên kia, vậy thì chắc chắn là y sẽ đi theo đường quận Võ Dương và quận Cấp rồi. Đổng Ngũ Lang nói trong số bọn họ có một gã hoạn quan muốn tới nhà kho Lê Dương tuyên chỉ. Nhà kho Lê Dương nằm ở quận Cấp, cạnh sông Hoàng Hà và kênh Vĩnh Tế, vậy thì Vũ Văn Tiêu có nhiều khả năng qua Hoàng Hà từ quận Cấp nhất. Tuy nhiên cũng không thể loại trừ khả năng y lại quay đầu đi qua quận Võ Dương, mình phải chuẩn bị cả hai đường mới được.
Lúc này, Trương Thắng đi vào. Dương Nguyên Khánh xoay người nói với y:
-Mau phái vài huynh đệ tới quận Đông và quận Đông Bình, nhất định phải tìm được hành tung của đám thị vệ này.
Trương Thắng dạ một tiếng rồi xoay người đi làm ngay, còn ánh mắt Dương Nguyên Khánh lại bắt đầu nhìn vào bản đồ. Nếu giữa đường không thể thủ tiêu được đám thị vệ này thì chỉ còn cách lợi dụng nhược điểm của Vũ Văn Thuật để đối phó với gã, nắm chắc nhược điểm của gã để phản lại gã.
Từ nhà kho Lê Dương qua Hoàng Hà, bờ sông bên kia chính là quận Đông, cũng chính là Bộc Dương nổi danh trong lịch sử. Buổi trưa ngày hôm nay, trên quan đạo ở phía bắc Vệ Nam khoảng hai mươi dặm, một đội quân gồm hơn bốn trăm chiến mã và hơn hai trăm thị vệ đang chạy thẳng tiến tới huyện Vệ Nam.
Tên thủ lĩnh là một nam tử trẻ tuổi mặc tử bào, đầu đội mũ ô sa. Đó chính là khâm sai đại thần Vũ Văn Tiêu. Tổ phụ Vũ Văn Tiêu là Vũ Văn Khánh giống hệt như Vũ Văn Thuật, cũng là gia nô nhà Vũ Văn nên được ban họ Vũ Văn. Nhưng Vũ Văn Thuật lại lập được chiến công hiển hách, hiện đang là một danh tướng Bắc Chu.
Vũ Văn Tiêu chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Mặc dù bên ngoài là thừa kế di phong của tổ tiên, khuôn mặt anh tuấn, dáng người khôi ngô, là một mỹ nam phong lưu lỗi lạc, được mọi người hoan nghênh, nhưng y lại là một gã ăn chơi trác táng không hơn không kém. Lớn lên từ trong cung, trên đường phố có lưu truyền những tin đồn dơ bẩn về y nhưng đó chỉ là lời đồn chứ không có bằng chứng.
Đúng như những lời mà Đồng Ngũ Lang nói với Dương Nguyên Khánh, Vũ Văn Tiêu tham tiền háo sắc. Đối với y mà nói, chuyến đi sứ địa phương với thân phận khâm sai này chẳng qua chỉ là cơ hội phát tài mà thôi. Với sự tín nhiệm của Hoàng thượng đối với y, người nhất định sẽ không truy cứu những chuyện như vậy.
Cả đám thuộc hạ hơn hai trăm tên của y nữa, người nào người nấy đều có lòng tham vô đáy, mỗi người đều có hai con ngựa, một con chuyên để chở tài sản mà bọn chúng vơ vét được trên đường đi.
Vũ Văn Tiêu trong những lĩnh vực khác chỉ là một kẻ hèm hạ kém tài nhưng riêng trong chuyện vơ vét tiền của, chơi bời gái gú thì y đúng là một cao thủ. Y đã có dự liệu trước, thứ nhất là không thể ngồi thuyền, kênh Vĩnh Tế ven bờ hoang vắng rách nát, chẳng có gì đáng nói. Thứ hai là không thể đi tới khu có nạn trộm cướp như quận Thanh Hà, quận Bình Nguyên, quận Bột Hải,…