Bọn họ đi trên đường vô cùng chậm chạp, đi qua huyện châu nào cũng thu hoạch được không ít. Vũ Văn Tiêu đã kiếm được năm nghìn lượng vàng và vô số vàng bạc châu báu. Con đường tiếp theo còn có quận Đông, quận Đông Bình, quận Tề Bắc, quận Tề, những quận này đều là những quận giàu có, dân cư đông đúc. Cuối cùng y còn phải đòi Trương Tu Đà một khoản, sau đó theo ý của Vũ Văn Thuật gán cho gã tội danh ăn hối lộ, khiến gã mất cả chì lẫn chài. Nghĩ tới đây, Vũ Văn Tiêu đắc ý híp mắt cười.

-Khâm sai đại thần, chúng ta tìm chỗ nào đó ăn cơm đi!

Vài tên thị vệ kêu lên:

-Đi cả đoạn đường, bụng đói cồn cào rồi!

Vũ Văn Tiêu nhướng mày nhìn tứ phía, phía trước là song Vệ Thủy, tứ phía chỉ có vài thôn trang, không hề có tửu quán nào cả.

-Chịu đựng chút đi! Chúng ta vào trong huyện, bảo huyện lệnh bày ba mươi bàn tiệc rượu, mỗi người một cô ca vũ, hưởng thụ một chút.

-Nhưng vẫn còn những hai mươi dặm nữa!

Lần này là cả đám thị vệ đồng thanh kêu lên. Lúc này, một tên thị vệ ánh mắt nhạy bén chỉ về phía nam Vệ Thủy, hô lớn:

-Mọi người nhìn kìa, phía trước chẳng phải có một tửu quán sao?

Mọi người cùng nhau nhìn, phía trước chừng một dặm, nằm sát con đường bên bờ Vệ Thủy quả nhiên có một tửu quán. Đám đông vui sướng tung hô, phóng ngựa thật nhanh tới tửu quán đó.

Lát sau, cả đám quân mã đã tới trước tửu quán. Hơn chục tiểu nhị chưởng quầy trong quán rượu đều nhìn ra, một gã tiểu nhị trẻ tuổi tiếp đón:

-Hoan nghênh các quân gia quang lâm tới cửa hàng.

Vũ Văn Tiêu thấy tửu quán này dùng gậy trúc và giấy dầu dựng thành, trông khá đơn sơ. Nó rộng chừng hơn nửa mẫu đất, bày hơn mười chiếc bàn, có thể chứa được hơn trăm người bên trong. Bên trong có khoảng bốn năm mươi người đang dùng cơm, có nam có nữ, phần lớn họ đều ăn mặc theo kiểu thương nhân. Thấy bọn họ tới, rất nhiều người đều lo lắng đứng lên.

Vũ Văn Tiêu chỉ chiếc roi ngựa ra lớn tiếng ra lệnh:

-Đuổi hết những người này đi cho ta.

Hơn mười tên thị vệ lao vào dùng roi da đánh xuống:

-Cút! Cút hết đi cho ta!

Mấy chục thực khách sợ hãi lảo đảo chạy đi, tên tiểu nhị trẻ tuổi vội vàng dậm chân hét lớn:

-Này! Các người còn chưa trả tiền mà!

-Đừng kêu nữa! Hầu hạ tốt các quan gia đây, nhất định sẽ có thưởng.

Đám thị vệ nhanh chóng ngồi kín cả quán rượu còn ngựa được buộc ở bên ngoài. Vũ Văn Tiêu đập bàn hô:

-Có rượu thịt không?

-Hồi bẩm quan gia, buổi sáng vừa giết một con lừa, hôm qua mới nhập mấy chục vò rượu nhưng lại không phải là rượu ngon.

-Không nhiều lời, mang hết lên đây cho ta!

Hơn mười tên tiểu nhị cuống quít đi bưng rượu, Vũ Văn Tiêu liếc mắt nhìn nhìn tên tiểu nhị đang hầu hạ cạnh y. Thấy tên này mắt thanh mày tú, trông có vẻ rất ó học thức, không hề giống tiểu nhị chút nào mà giống như người của một gia tộc lớn vậy. Y bèn hỏi:

-Ngươi tên gì vậy?

-Tiểu nhân họ Từ, tên là Từ Nghiệp, là người quận này.

-Ừ! Nhìn bộ dáng ngươi giống như thư sinh, sao lại đi làm quán rượu thế này?

Tiểu nhị cười khổ một tiếng nói:

-Đạo phỉ hoành hành, trong nhà đã bị cướp đánh chẳng còn gì, cha mẹ tỷ muội đều đã mất, tiểu nhân lưu lạc tới Vệ Nam. Một thư sinh trói gà không chặt, mắt thấy sắp chết đói, may mà được chưởng quầy thu nhận làm tiểu nhị kiếm cơm ăn.

Vũ Văn Tiêu nhướn mày:

-Quận Đông cũng có loạn phỉ sao? Ta chưa từng nghe nói!

-Có chứ! Đi về phía nam chừng hai trăm dặm, chỗ tiếp giáp với huyện Tứ có một ngọn núi lớn là tên Ngõa Cương. Hai tháng trước có khoảng hơn nghìn tên đạo tặc chiếm núi làm vua, tự xưng là Ngõa Cương trại, tên cầm đầu là Địch Nhượng. Gã dẫn thuộc hạ của mình đi cướp bóc của cải cả những hộ dân xung quanh, tất cả mọi người đều bị chết dưới tay bọn họ.

Vũ Văn Tiêu cả kinh:

-Liệu bọn chúng có tới huyện Vệ Nam không?

Tiểu nhị trẻ tuổi lắc đầu cười nói:

-Quan gia yên tâm, lực lượng của chúng bây giờ cùng lắm thì cũng chỉ có thể đi tới huyện Vi Thành, cách đây khoảng hơn trăm dặm mà thôi!

Vũ Văn Tiêu mới hơi thở phào một chút. Lúc này, đám tiểu nhị bưng rượu thịt lên, thịt lừa được chia thành những miếng lớn, đầu tiên là dùng nước muối luộc qua, sau đó tưới nước tương lên trên, hương thơm nức mũi khiến người ta say mê. Nhưng rượu thì lại không ra sao cả, vừa vàng vừa đục như nước tiểu ngựa vậy. Vũ Văn Thuật nhìn mà chau mày lại, thứ này mà cũng có thể uống sao?

Tiểu nhị trẻ tuổi cười khổ nói:

-Rượu của quán này đều bán cho khách qua đường nghèo khổ, sao có thể là rượu ngon được. Quan gia thông cảm uống đi ạ!

Vũ Văn Tiêu rót một cốc uống thử nhưng phun ngay ra, y mắng:

-Vừa chua lại vừa hôi, chẳng khác nào nước tiểu ngựa cả!

Y là người sung sướng an nhàn, loại rượu như vậy y nhất định sẽ không uống, nhưng mà thịt lại khá ngon. Đây là một con lừa non, béo mà không ngấy, dư vị rất ngon. Y cắn một cái ba miếng lớn, giơ tay len tán thưởng:

-Không tệ, thịt lừa bảo đỉnh ở kinh thành cũng không thơm được như vậy.

Những thị vệ khác thì không hề để ý đến rượu ngon hay không mà há lớn miệng ăn thịt, dùng bát lớn uống rượu, đoán số đấu rượu, âm thanh ồn ào không dứt. Vũ Văn Tiêu ăn rất vui vẻ, y liếc mắt nhìn tên tiểu nhị trẻ tuổi trước mặt. Tên này tuổi chừng mười bảy mười tám tuổi, mắt thanh mi tú, da dẻ trắng trẻo. Y cười tủm tỉm nói:

-Thư sinh như ngươi sao lại đi làm tiểu nhị chứ, vừa may ta đang thiếu một thư đồng lo chuyện công văn, ngươi hãy thay ta làm việc này đi!

Tiểu nhị trẻ tuổi rụt rè hỏi:

-Quan gia là…!

Vũ Văn Tiêu cầm tay gã, cười cười nói:

-Ta họ Vũ Văn, là khâm sai đại thần do Hoàng thượng phái tới, ngươi hiểu không? Theo ta ngươi có thể ăn no uống say, có tuấn mã thượng đẳng để cưỡi, như thế chẳng phải rất vui sao!

Tiểu nhị trẻ tuổi cuống quít quỳ xuống dập đầu:

-Từ Nghiệp tạ ơn quan gia!

Vũ Văn Tiêu cười ha hả. Đúng lúc này, mắt y hoa lên, đầu óc mê muội, y mơ hồ nhìn thấy những thị vệ xung quanh mình đều ngã xuống hết. Trong lòng y tự thấy không ổn nhưng đã muộn rồi, người y đã mềm ra, quay cuồng ngã xuống đất.

Toàn bộ hơn hai trăm thị vệ trong quán rượu đều ngã gục. Những khách nhân ban nãy bị đuổi đi giờ quay lại cười ha ha, có người còn vỗ tay cười nói:

-Rượu Mạn Đà La quả nhiên hiệu nghiệm!

Tiểu nhị trẻ tuổi mặt lạnh như nước, gã đá mạnh một cước vào Vũ Văn Thuật mắng:

-Chó chết! Dám có ý đồ xấu với Từ Thế Tích ta!

Trưởng quầy bước lên thi lễ nói:

-Tam đương gia, làm sao bây giờ? Làm thịt bọn họ sao?

-Không thể giết được.

Từ Thế Tích là tam đương gia của trại Ngõa Cương, tinh thông binh pháp mưu lược. Thám tử của bọn họ đã sớm theo dõi đám thị vệ này từ quận Ngụy, không hề lơ đãng. Chúng có bốn trăm con ngựa tốt, còn có vô số tiền bạc bảo bối, Từ Thế Tích liền phụng mệnh Địch Nhượng tiến đến chặn cướp đội quân này.

Gã bước lên lấy thánh chỉ trong lồng ngực Vũ Văn Tiêu ra, lại tìm được cả ngư bài của y nữa, gã trầm ngâm nói:

-Những người này thân phận không tầm thường, không được làm hại đến tính mạng. Mọi người lột quần áo của chúng ra thay vào, ném bọn chúng lên thuyền đưa về Ngõa Cương.

Có người chạy tới bờ sông thổi một tiếng còi, mấy chục chiếc thuyền đều cập bờ. Đám đông lột hết quần áo của đám thị vệ, trói chặt tay chúng ra sau lưng rồi giải lên thuyền. Vệ Thủy có thể nối thẳng tới trại Ngõa Cương.

Từ Thế Tích thay áo quan của Vũ Văn Tiêu, đem ngư bài treo lên hông mình rồi cười nói với đám thuộc hạ:

-Từ bây giờ ta sẽ là Vũ Văn Tiêu, các ngươi hãy gọi ta là Vũ Văn công tử.

Lúc này Dương Nguyên Khánh đã đại khái suy đoán ra được thời gian tạo phản trong lịch sử của Dương Huyền Cảm. Hắn chỉ nhớ Dương Huyền Cảm lúc đi nhà kho Lê Dương đốc lương đã tạo phản. Còn bây giờ đợt lương thực đầu tiên cho chiến tranh Triều Tiên đã được vân chuyển tới Liêu Đông, cũng có nghĩa là Dương Huyền Cảm có lẽ sẽ tạo phản ở lần thứ hai tấn công Triều Tiên. Lúc đó có lẽ là nửa cuối năm tới hoặc cuối năm nay. Cuối năm nay là Đại Nghiệp năm thứ 9, khả năng Dương Huyền Cảm tạo phản không phải là do y bị ép buộc mà là y đã có chủ ý từ lâu. Nói cách khác, trừ phi Dương Quảng không phát động đợt tấn công lần thứ hai, nếu không Dương Huyền Cảm nhất định sẽ tạo phản. Vậy thì liệu có cách gì để đẩy lùi ý đồ tạo phản của Dương Huyền Cảm lại hai năm nữa không?

Trong lúc Dương Nguyên Khánh đang trầm tư, một gã hoạn quan từ thuyền rồng nhảy xuống. Dương Nguyên Khánh ngẩng đầu nhìn, hắn thấy gã hoạn quan này khá quen mắt, hình như chính là gã hoạn quan lúc trước tới Liêu Đông để phong quan cho hắn. Gã hoạn quan chạy tới cười nói:

-Dương Ngự Sử, Thánh thượng đi đường vất vả, chúng ta nghỉ ngơi một lát đã, đợt lát nữa rồi yết kiến sau.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

-Được! ta tới đâu nghỉ ngơi đây?

-Tới Chu Điểu hào, khoang thuyền này đã được sắp xếp xong rồi, một khoang thuyền ba gian. Chúng ta cùng qua đó đi!

-Đa tạ! Công công, hiện giờ Thánh thượng rất bận sao?

Dương Nguyên Khánh thuận miệng hỏi một câu nhưng không thấy câu trả lời. Hắn kinh ngạc liếc nhìn gã hoạn quan một cái, phát hiện ánh mắt gã hoạn quan có chút khác thường. Lúc này hắn mới có cảm nhận được, trong lòng cười khổ một tiếng. Lúc trước hắn cực nhạy cảm với những chuyện này, bây giờ ngày càng ngày chậm chạp rồi.