Tầm mắt anh dần dần dời xuống, rồi sau đó dừng lại ở vành tai trắng nõn của cô, dùng mắt thường cũng có thể thấy được nơi đó đã ửng đỏ.

Tân Quỳ bị vây lại, giữa hai người chỉ có một khoảng cách nhỏ, gần như dán sát vào nhau.

Cô bám chặt tay vào thành bếp, chớp chớp mắt.

“Chút nữa tôi phải về nhà…”

“Tôi lái xe đưa cô về.” Hạ Vân Nghi lập tức đáp lại.

Tân Quỳ nghe đến đây, chậm rãi gật gật đầu.

Ấm thuốc dần tản ra mùi hăng đắng dưới ngọn lửa liu riu.

Trong tiếng sôi ùng ục chậm rãi vang lên, mùi thuốc lan tỏa quanh chóp mũi, nhưng Tân Quỳ lại thấy xung quanh có mùi ngọt ngào.

Khi Hạ Vân Nghi quay lại quan sát ấm thuốc kia, Tân Quỳ vẫn đứng im tại chỗ.

Dáng vẻ của anh khi ở nhà khác với khi ở trên sân khấu, mang theo chút dịu dàng hiếm thấy.

Khuôn mặt bị một tầng hơi nước làm mờ nhạt.

Khi cô ở bên cạnh anh, thời gian dường như trở nên dài hơn.

Anh luôn kiên nhẫn với cô nhưng lại có chút độc đoán.

Tân Quỳ nghĩ tới biểu cảm vừa rồi của Hạ Vân Nghi.

“…”

Anh đã chắc chắn cô sẽ ở lại!

Tân Quỳ sờ sờ cánh mũi, chính là giống như không có gì để cãi lại.

Bởi vì đúng thật cô cũng ở lại.

- -- 

Khi thuốc đã sôi chỉ cần đun lửa nhỏ, vài tiếng sau là được.

Trong khi chờ đợi, Tân Quỳ không để Hạ Vân Nghi thật sự nấu ăn. Nhưng đến giờ ăn cơm cô mới nhớ ra. Nếu như anh thật sự nấu sẽ tốn không ít thời gian. Hạ Vân Nghi đang là người bệnh, nếu như trong lúc nấu mà bất cẩn phải vào bệnh viện vì cô…

Tân Quỳ thật không dám nghĩ tiếp.

Trước khi làm chuyện lớn cần phải lấy thân thể làm trọng!

“Tiền bối, anh bị bệnh nặng mới khỏi, đừng nên làm gì.” Tân Quỳ lắc di động, ngồi xuống cạnh bàn trà, “Chúng ta ăn cơm ở Hoa An Đình Thành lúc trước đi, quán đó rất sạch sẽ, hương vị cũng rất ngon.”

“Cô định đi?”

“Ừm, tôi sẽ ăn thanh đạm với anh.”

Tân Quỳ thích ăn cay, tuy rằng có hơi tiếc khi không được ăn nữa nhưng vẫn có thể  hi sinh một chút vì Hạ Vân Nghi.

Nghĩ vậy, cô lén lút quan sát Hạ Vân Nghi.

Anh cũng ngồi xuống, trước mặt là máy tính bảng, ánh sáng từ màn hình đột nhiên chiếu lên khuôn mặt anh.

Rồi sau đó anh cầm điện thoại, đầu ngón tay chạm màn hình.

Bỗng nhiên anh ngừng động tác tay, nhìn cô.

“Quán thịt bò Tạ Ký?”

“Hả?” Tân Quỳ không hiểu tại sao anh đột nhiên hỏi vậy, chỉ biết đó là quán đồ ăn Tứ Xuyên mà mình hay ăn, tự nhiên gật đầu.

“Tôi chọn mấy món mà cô thích ăn lúc trước.” Hạ Vân Nghi đặt điện thoại lên bàn, “Cứ ăn những thứ cô thích, không cần cố ý ăn theo tôi làm gì.”

Tân Quỳ lấy một cái gối, ôm vào trong ngực, xoa xoa.

Nghe thấy vậy, cô nhéo gối một cái.

“Vậy… bảo họ làm cay hơn chút!”

“Ừ, đã ghi chú lại rồi.”

Tân Quỳ đặt cằm lên gối, “Anh đang làm việc sao?”

“Không, đang ghi chép.”

Trên bàn trà, hộp cơm của hai người có sự cách biệt rõ ràng. 

Nước canh trong veo và nước canh đỏ chói, sự khác biệt về màu sắc đặc biệt rõ rệt.

Tân Quỳ cũng không nghĩ đến đời này cô còn có thể ăn cơm hộp tại nhà Hạ Vân Nghi cùng anh.

“A… tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.”

Lời dặn dò của trợ lý còn văng vẳng bên tai, Tân Quỳ chợt nhớ ra phần tiếp theo của tập đặc biệt mùa hè “Catching!You ~ ” đã phát sóng tối qua. Độ hot của phần này rất cao, tối qua còn được ngồi trên hot search rất lâu, hơn nửa danh sách hot search đều là về chương trình. Đây được xem như là cái kết hoàn mỹ cho mùa hè này.

Chỉ là cô vẫn chưa kịp xem.

“Tiền bối, khi chúng ta ăn cơm thì xem chương trình này đi.”

Hiếm khi Hạ Vân Nghi không nhanh không chậm nhướng mày nhìn qua, “Hôm qua cô chưa xem à?”

“Tôi bận lướt mạng… chưa kịp xem…” Tân Quỳ không khỏi nhớ tới khoảng thời gian mình ở nhà trước đây, cô vốn định xem chương trình đó vào hôm nay.

“Hôm qua tôi xem rồi.” Hạ Vân Nghi chậm rãi nói, giống như muốn biết phản ứng tiếp theo cô gái này sẽ phản ứng thế nào.

Dứt lời, anh không đợi cô trả lời đã bổ sung thêm, “Nhưng tôi có thể xem cùng cô lần nữa.”

Lời này của anh thực sự đã khiến Tân Quỳ sững sờ một lúc.

- -- 

Hạ Vân Nghi đứng dậy đi đến phía bên phải ghế sofa, tay điều chỉnh remote.

Anh có đặt máy chiếu ở đây, có thể xem trên màn hình lớn. Trọng điểm của số đặc biệt mùa hè lần này chính là vòng thi cuối cùng – Đại chiến đại dương bóng.

Bởi vì thời lượng chương trình không có nhiều cho nên tổ chương trình cố tình trêu ngươi, mãi đến bây giờ mới phát sóng vòng cuối.

Khoảnh khắc màn hình máy chiếu được mở lên, làn đạn lập tức hiện ra.

Tân Quỳ múc cơm, còn chưa nhai được hai cái đã bị làn đạn dày đặc làm cho hết hồn.

So với phần trước các cô xem, làn đạn trong phần này gần như chiếm hết màn hình.

“A cô gái Tinh Vân đây rồi!”

“Cả tập này Hà Nguyễn Dương đúng là tới để tấu hài mà, Hà Nguyễn Dương, cậu thật sự rất tuyệt vời trong giới hài đấy!”

“ĐM, từng rung động? Anh nói thật sao! Anh nói thật sao!”

“Một ngày nổi dậy của cô gái Tinh Vân!”

“Hôm nay Hạ Vân Nghi có ngủ cùng Tân Quỳ không? Dòng bình luận màu đỏ đặc biệt của tôi chuẩn bị bao trùm khắp làn đạn rồi, tất cả dạt ra hết cho tôi!”

“Lầu trên lầu dưới nhường đường cho đại lão đê ~ ”

Tân Quỳ nhìn thấy những bình luận màu đỏ trong làn đạn kia, lập tức cảm thấy cơm thịt bò không còn thơm ngon nữa.

Cô lén liếc nhìn Hạ Vân Nghi.

Ánh mắt của đối phương chưa từng dời đi, giống như đang thưởng thức bảo bối vậy, cực kỳ tập trung tinh thần.

Sao anh có thể nghiêm túc xem làn đạn như vậy chứ!

“Câu hỏi này cực kỳ xảo quyệt, anh ấy luống cuống, luống cuống!”

“Hà Nguyễn Dương chính là một bé xử nam ngây thơ, tôi cược một vé, chắc chắn Hạ thần cũng vậy!”

“Đúng – cảm giác lạnh lùng cấm dục này, ngày nào đó được khai bao chắc chắn sẽ càng tuyệt vời hơn nữa.”

“Ô ô ô ai có thể lấy đi lần đầu tiên của anh tôi đây, Tiểu Tân Quỳ - em có thấy không! Hãy cố lên!”

“…”

Sau khi Tân Quỳ nhìn thấy những bình luận này, cô thiếu chút nữa đã sặc chết.

Cô không nên đề nghị xem chương trình này…

Tại sao sau phần trước, làn đạn càng ngày càng không tém lại mà còn nói trực tiếp, mạnh miệng như thế. 

Mấy câu trước kia không là gì so với lần này, hiện tại mọi người thiếu chút nữa còn dồn cô vào chân tường.

Khi xem phần trước cùng trợ lý, Tân Quỳ cùng lắm chỉ nghĩ trong lòng, yên lặng đọc.

Nhưng tình huống bây giờ lại khác, cô đang xem cùng Hạ Vân Nghi.

Vành tai cô đỏ lên…

Cô không biết Hạ Vân Nghi đã nhìn thấy bao nhiêu…

Ôm suy nghĩ trong đầu như vậy, Tân Quỳ đảo mắt nhìn Hạ Vân Nghi bên cạnh.

Không biết từ khi nào anh đã dời mắt khỏi màn hình máy chiếu, đang cười như không cười nhìn cô.

“Anh nhìn tôi như vậy làm gì…” Tân Quỳ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.

“Tôi chỉ đang nghĩ…” Hạ Vân Nghi cố tình kéo dài câu, “Cô có muốn ngủ thêm một giấc không.”

“…”

Cô nghe thấy giọng điệu này, nghe thấy lời của người này, cô chắc chắn anh không chỉ xem chương trình mà còn đọc hết bình luận mới nhất trong làn đạn nữa!

Gì mà có đoạt được hay không, gì mà lần đầu tiên hay không phải lần đầu tiên, giờ phút này Tân Quỳ chỉ muốn vùi đầu vào sa mạc giống như đà điểu thôi.

Cuối cùng thật sự cô đã từng nghĩ đến chuyện đó.

- -- 

Sau khi ăn cơm xong, Hạ Vân Nghi thu dọn hộp cơm vào.

Dưới sự dặn dò nhiệt tình cùng ánh mắt chăm chú của Tân Quỳ, đến khi anh uống một ngụm thuốc bắc, Hạ Vân Nghi mới thấy Tân Quỳ thở phào nhẹ nhõm.

“Có đắng không?” Cô vội vàng hỏi.

Hạ Vân Nghi bị cô nắm chặt tay áo, dừng một chút, “Tạm được.”

“Này, cho anh.” Không biết Tân Quỳ lấy đâu ra một viên kẹo, “Lúc tôi uống thuốc bắc khi còn bé cảm thấy thuốc rất đắng, không muốn uống, sau đó ba tôi nói, uống xong có thể ngậm một viên kẹo, sau đó tôi mới tình nguyện uống, Tiền bối, anh cũng thử chút chứ?”

Mắt hạnh của cô gái lộ rõ vẻ chờ mong, Hạ Vân Nghi nhận lấy viên kẹo.

Anh cúi đầu nhìn xuống, là viên kẹo vị dâu tây.

“Cô lấy kẹo này ở đâu vậy?”

“Hôm nay khi ra ngoài có hơi vội như tôi vẫn không quên lấy kẹo, nhà tôi có cả một thùng cơ.”

Tân Quỳ bóc vỏ kẹo, tự đưa tới miệng anh.

Hạ Vân Nghi nhíu mày, há miệng nuốt kẹo.

“Như vậy có còn đắng không?”

Tân Quỳ còn chưa đợi anh đáp lại đã nói thêm: “Thuốc bắc có tác dụng rất chậm, anh nên nhớ uống liên tục, ăn xong kẹo thì cũng uống xong thuốc, rất nhẹ nhàng mà!”

Cuối cùng cô nhìn về phía anh, giọng điệu nghiêm túc, “Cho nên anh phải uống hết, như vậy mới có thể khỏi bệnh hẳn.”

Hạ Vân Nghi nắm chặt bàn tay, nhìn Tân Quỳ, mở miệng nói: “Được, đã biết.”

- -- 

Trên đường đưa Tân Quỳ về nhà, cả một đoạn đường trải dài những cây ngân hạnh.

Trong bóng đêm, lá cây rơi lả tả xuống đường nhựa.

Trong lúc đợi đèn đỏ, Tân Quỳ ngồi ở ghế phụ, giơ tay kéo cửa kính xe xuống, chống tay lên mép cửa, nhìn ra ngoài trời.

“Oa… bầu trời hôm nay đẹp thật.” Cô gái nhìn bầu trời tối đen, cảm thán, “Đáng tiếc là không có sao.”

Đêm cuối hè đầu thu, gió thổi hiu hiu nhẹ nhàng thổi qua tóc mai.

Tân Quỳ không cẩn thận tóc bị rối, bắt đầu chỉnh lại tóc của mình. Nhưng càng nóng vội càng không thể vuốt thẳng được.

Lúc này Hạ Vân Nghi nghiêng người qua, cẩn thận vén tóc cho cô.

Tân Quỳ ngước mắt nhìn anh, mặc Hạ Vân Nghi trầm tĩnh, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.

Trái tim cô lúc này bỗng nhiên bị lỡ một nhịp.

Hạ Vân Nghi giúp cô xử lý xong, cũng không lập tức trở về vị trí.

“Lại muốn ngắm sao à?”

“Ừm…” Tân Quỳ dời mắt đi chỗ khác, nhẹ nhàng nói, “Tôi tính đi đến đài thiên văn xem, dù sao tiền bối anh cũng biết đấy, tôi rất rảnh.”

“Không cần đến đài thiên văn đâu.” Hạ Vân Nghi tiến sát lại gần, gọi cô một tiếng, “Tân Quỳ.”

Cô gái ngẩng đầu, cặp mắt trong veo như lúc ban đầu, ngoan ngoãn đợi anh lên tiếng.

Hạ Vân Nghi giơ tay chậm rãi vuốt tóc cô, “Chờ đến khi kết thúc concert, tôi sẽ đưa cô đi ngắm sao.”