Âm thanh của Hạ Vân Nghi giống như tiếng thì thầm bên tai.

Tân Quỳ vặn vẹo một lát, lập tức dừng lại không hề giãy dụa giống như nhận mệnh vậy.

Hai người nằm đối mặt với nhau, Tân Quỳ người nhẹ, dễ dàng bị anh ôm chặt.

Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí trở nên căng thẳng cũng tĩnh lặng hơn.

Tân Quỳ bị bao vây bởi mùi thơm độc quyền của Hạ Vân Nghi, hơi thở dịu mát khiến người ta có thể tan chảy.

Cô đột ngột bị anh ôm chặt như vậy, không kịp thích ứng căng cứng cổ, da thịt trắng nõn sau cổ nổi da gà.

Lực tay của anh đặt trên eo không hề giảm, ôm chặt người cô, không có dấu hiệu buông lỏng, sau khi Tân Quỳ tự đấu tranh tư tưởng một phen cũng dần dần thả lòng người.

Đầu nhỏ của Tân Quỳ chậm rãi rủ xuống.

Cô vốn bị Hạ Vân Nghi kéo xuống, chôn vùi ở vai anh.

Vào giờ phút này khẽ nghiêng đầu đổi thành gò má chôn ở xương quai xanh.

Mặc dù cô không thoải mái nhưng câu nói kia của Hạ Vân Nghi còn hấp dẫn sự chú ý của cô hơn.

Sau câu nói đó, anh không còn nói thêm lời nào nữa.

“Anh vẫn còn buồn ngủ à…” Tân Quỳ dè dặt, gần như dùng giọng mũi.

“Ừm.”

Không biết qua bao lâu sau, Hạ Vân Nghi mới chậm chạp đáp lại, chỉ dùng giọng mũi hừ một tiếng.

Câu trả lời được truyền tới từ khoang ngực, chậm rãi rung chuyển giống như một dư âm làn sóng điện từ chưa tiêu tan.

Trong lúc Tân Quỳ bình tĩnh lại, cô chỉ nghe thấy nhịp đập của trái tim.

Một lát sau, tốc độ tim đập đã chậm hơn, cô cũng không biết đó là của anh hay của cô.

Đột nhiên người trên đỉnh đầu không lên tiếng.

Tân Quỳ cố gắng ngẩng đầu, muốn xem thử tình hình hiện tại của anh.

Đập vào mắt cô là chiếc cổ thon dài lộ ra yết hầu, đường cong cực kỳ hoàn hảo, hấp dẫn.

Cô còn chưa kịp đỏ mặt, Hạ Vân Nghi lại ôm chặt cô hơn.

“Ngủ cùng tôi.”

Lần này người không lên tiếng chuyển thành Tân Quỳ.

Cô giống như một con chim gõ kiến nhỏ bé, sau khi bình tình nhanh chóng gật đầu một cái.

Sao những lời này có thể phát ra từ miệng anh được chứ?

Còn muốn cô ngủ cùng anh.

Lông mi Tân Quỳ khẽ run, cô giả vờ nhắm mắt, có lẽ là muốn tự thôi miên mình tất cả những chuyện này đều là giả.

Suy nghĩ dần dần trở nên mông lung, rất nhiều chuyện vừa rồi đều quay về điểm xuất phát.

Lúc này Tân Quỳ mới nhớ tới, tại sao cô…

Tại sao cô lại nằm!cùng!giường!với!Hạ!Vân!Nghi!

Cô không kịp nghĩ nhiều, cổ họng Tân Quỳ phát ra tiếng nghẹn ngào.

Cô dứt khoát giả chết, cúi đầu xuống.

Cũng không biết có phải hôm nay cô chưa nghỉ đủ hay là bôn ba ngoài đường cả ngày nên lãng phí quá nhiều sức lực không mà mi mắt Tân Quỳ nặng trĩu, khép chặt lại giống như bị dính bằng nhựa cao su, không thể mở ra được.

Suy nghĩ của cô dần trôi đi rồi tan biến.

Cô ngủ thiếp đi trong vòng tay cùng mùi thơm của Hạ Vân Nghi.

- -- 

Tân Quỳ đã mơ một giấc mơ.

Cô mơ thấy mình đang trôi trên biển, không có nơi bám vào, khi cô không thể chống chọi được với sóng biển nữa, cô đã thấy Hạ Vân Nghi trên bờ.

Tầm mắt đối phương giống như đang soi xét cô, chưa từng rời đi nhưng cho dù cô kêu cứu thế nào, đối phương cũng không có bất cứ động tác gì.

Ánh mắt anh giống như dán lên người cô, cho dù là ở trong mơ, khoảng cách xa như vậy, cô vẫn có thể nhìn ra được.

“Anh làm gì mà không cứu tôi…”

Tân Quỳ khẽ lẩm bẩm, rồi sau đó chậm rãi mở mắt.

Ánh mắt cô nhìn thẳng lên chiếc đèn trần trên cao.

“…”

Tân Quỳ dại ra chớp mắt một cái, gần như là lập tức phản ứng lại, lập tức dựng người dậy.

Cô nửa ngồi ở trên giường, cảm giác cơ thể chạm vào chăn hết sức chân thật.

Chiếc chăn xám từ từ rơi khỏi vai cô do hành động của cô.

Tân Quỳ mở to mắt sau đó tự động vỗ vỗ mặt mình.

Mắt cô mờ đi đồng thời ý thức cũng dần hồi phục.

Cô nhìn sang bên cạnh theo bản năng.

Trống không.

Trên giường đã không còn bóng dáng của Hạ Vân Nghi.

Cô tới đây để đưa thuốc, thăm anh.

Kết quả trái lại cô còn ngủ quên trời quên đất?!

Tân Quỳ đột nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Cô nhấc tay lên xoa xoa đôi mắt đang còn mông lung không rõ.

Sau khi xuống giường, cô băn khoăn nhìn bốn phía phát hiện không thấy giày đâu.

Tân Quỳ dứt khoát đi chân trần ra ngoài.

Cô còn chưa đi được vài bước, cánh cửa kia dường như có cảm ứng, trực tiếp mở ra.

Hạ Vân Nghi đẩy cửa ra, nhìn về phía cô, “Tỉnh rồi?”

Tân Quỳ hoảng sợ, khoanh tay, lui về sau mấy bước.

Sau khi bình tĩnh, cô mới mở miệng, còn có chút ngượng ngùng, “Tiền bối, sao anh dậy trước mà không gọi tôi?”

“Thấy cô ngủ ngon quá nên tôi không nỡ gọi.”

Hạ Vân Nghi mặc đồ ngủ ở nhà, mái tóc đen mượt xõa trước trán, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô gái đầu tóc rối loạn trước mặt rồi dần dần chuyển xuống đôi chân trắng nõn của cô.

Tân Quỳ đang đi chân trần, không đeo gì cả.

Tân Quỳ còn không biết gì cả, thấy giọng anh ngoại trừ trầm thấp hơn trước đôi chút, còn lại vẫn thấy giống như lúc trước, không có gì thay đổi quá.

Bây giờ anh đã có thể tự rời giường, có phải bệnh tình đã đỡ hơn rồi không?

“Cô đeo dép vào đi.” Ánh mắt Hạ Vân Nghi hơi ngập ngừng, sau đó rời sang chỗ khác.

Tân Quỳ ngước mắt, “Nhưng tôi không thấy dép tôi ở đâu.”

Hiện tại đang là cuối hè, cũng không quá lạnh.

Hôm nay cô đeo một đôi dép xăng đan hồng nhạt có quai mảnh.

Cho nên khi cô ngủ, là Hạ Vân Nghi đã tự giúp cô cởi dép.

Đôi dép này của cô rất khó cởi, phải dùng tay nhẹ nhàng gỡ ra để các dây không đan xen vào nhau.

Cô tưởng tượng đến cảnh anh ngồi xổm xuống, cúi người chậm rãi chạm đầu ngón tay vào chân cô, đầu cô như bùng nổ.

Nhưng Hạ Vân Nghi không để ý nhiều, sau khi dứt lời, anh chậm rãi đi ra ngoài, biến mất khỏi khung cửa, “Tôi đặt đôi dép của cô ở bên kia giường, nhưng bây giờ không cần đeo đôi đó luôn đâu, cô cứ ngồi lên giường trước, tôi đi lấy dép lê cho cô.”

“À… tôi mới nhớ ra hôm nay khi vào nhà tôi chưa đổi dép.” Tân Quỳ nghe thấy anh nói tới dép lên, lúc này mới phản ứng lại.

Chỉ trong chốc lát, Hạ Vân Nghi lại quay về, anh rảo bước đi vào trong phòng.

Sau khi anh đến gần cô, anh nửa ngồi xổm quỳ một gối xuống trước mặt cô, thả xuống một đôi dép lên của nam.

“Không sao, vốn dĩ chỗ tôi cũng không có dép cho nữ.” Hạ Vân Nghi nói rồi ngồi dậy, “Cô đeo đôi của tôi trước đi.”

Tân Quỳ hành động chậm chạp, không hề hé răng nửa lời,

Hạ Vân Nghi nhướng mày khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, lại ngồi xổm xuống, “Muốn tôi đeo giúp cô không?”

Một chiêu trí mạng, Tân Quỳ lập tức như sống lại, “Để tôi tự đeo… tôi tự đeo!!!”

- -- 

Đến khi đi ra khỏi phòng ngủ, Tân Quỳ thấy thuốc trên bàn, lập tức hỏi anh, “Bây giờ anh đã ổn hơn chút nào chưa? Đã uống thuốc này chưa?”

“Vừa mới uống một liều, đã khá hơn nhiều rồi.”

“Tiền bối, anh không hiếu kỳ tại sao tôi lại ở đây ư?”

“Không, Hà Nguyễn Dương đã nói với tôi rồi.”

“À à, anh ấy bảo anh ốm nặng lắm.”

Hạ Vân Nghi đang ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, nghe thấy những lời này của Tân Quỳ, híp mắt rồi sau đó nhìn về phía cô, “Cậu ta nói thế mà cô cũng tin? Tôi chỉ bị cảm mạo bình thường thôi.”

Hạ Vân Nghi nói như vậy, Hà Nguyễn Dương đương nhiên không tin bởi vì từ bé đến giờ anh rất ít khi bị ốm.

Nhưng buổi biểu diễn trước của anh lại dính mưa, hơn nữa thời tiết còn đang giao mùa.

Điều này chính là mấy chốt, chỉ cần hơi không chú ý một chút là sẽ bị ốm ngay.

Hạ Vân Nghi biết mình có thể tự điều trị được nên không đến bệnh viện.

Tân Quỳ đứng trước bàn, không hề nhúc nhích.

Bầu không khí giữa hai người trở nên cực kỳ yên tĩnh đến kỳ lạ.

“Cô đứng xa như vậy làm gì?” Hạ Vân Nghi ngoắc ngoắc tay với cô, nhân tiện vỗ vỗ vào một chỗ bên cạnh mình, “Yên tâm, không lây cho cô được đâu.”

Anh nói như vậy, Tân Quỳ liền hiểu ra.

Sự nghi hoặc bấy lâu cuối cùng đã được lộ ra, hóa ra anh không tới lấy một trăm túi hướng dương, tự dưng hủy hẹn chỉ là vì sợ lây cho cô.

Tân Quỳ chậm chạp đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh.

Lần này cô không giống như trước nữa mà nhìn chằm chằm vào mặt anh.

May mà Hạ Vân Nghi là người có tính tình thoải mái, tùy ý để cô đánh giá.

“Cô đang quét mìn à?”

“À không.” Tân Quỳ còn đang nhìn chằm chằm, “Tôi đang xem sắc mặt anh đã tốt hơn chưa.”

Cô lớn lên từ gia đình trung y, mặc dù không học hành cẩn thận nhưng dù sao mưa dầm thấm lâu, cũng biết xem thử sắc mặt một chút.

Đúng thật Hạ Vân Nghi bây giờ đang rất bình thường.

Nghĩ như vậy… Tân Quỳ đột nhiên vỗ vỗ đầu mình.

“Ai da.”

“Làm sao vậy?”

“Tôi có mang thuốc bắc tới cho anh.”

“Hả?”

Tân Quỳ đón nhận ánh mắt nghi hoặc của Hạ Vân Nghi, giọng điệu khẩn thiết, “Tôi lấy từ chỗ ba tôi, ông ấy nói thuốc này có thể uống cùng thuốc tây được!”

Tân Quỳ thậm chí còn xung phong nhận việc, “Để tôi giúp anh sắc thuốc! Anh có nồi không?”

“Có, nhưng không biết dùng thế nào.”

“Không sao, tôi cũng không biết dùng, thật là xứng đôi.” Tân Quỳ cười hí hí hai tiếng.

“Vậy cô đi sắc thuốc đi.” Hạ Vân Nghi nhìn cô, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, “Đừng phá nát cái phòng bếp ra là được.”

Tân Quỳ bước vào nhà bếp, trong đầu còn suy nghĩ về câu nói cuối cùng kia của Hạ Vân Nghi.

… Cái gì mà đừng có phá nát bếp ra chứ?

Cô sẽ như vậy sao?

Cô là loại người như thế sao?!

Tuy rằng cô chưa từng nấu cơm, nhưng việc chỉ cần cho vào nước rồi đun sôi nghe có vẻ đơn giản.

Cô muốn cho Hạ Vân Nghi biết, không nên khinh thường người khác, cô vẫn có thể biết làm mọi việc!

Tân Quỳ tự tin bắt đầu sắc thuốc, trong suốt quá trình không hề gọi điện hỏi Tân Nghiệp bởi vì sợ ông chất vấn nhiều hơn nên chỉ lên mạng tìm cách làm.

Sau một hồi làm việc không ngơi nghỉ, Tân Quỳ cầm nối, chậm rãi thò đầu ra khỏi bếp.

Hạ Vân Nghi nhướng mày, thấy trên trán cô có vào sợi tóc cháy, có lẽ vừa rồi bị lửa đốt.

“Tiền bối… tôi không làm được…” Tân Quỳ nhỏ giọng nói, “Nhưng không thể lãng phí thuốc, hay là anh thử một chút đi?”

Hạ Vân Nghi lộ rõ vẻ mặt đã sớm biết từ lâu, đứng thẳng người, từ từ đi về phía nhà bếp.

Tân Quỳ không tránh ra, chặn ở trước mặt anh, bắt đầu tự tìm đường lui cho mình, “Đúng là chuyện hiếm lạ, anh bị ốm mà vẫn tự sắc thuốc, tôi rất bội phục anh.”

Hạ Vân Nghi khẽ cong môi, “Ngày nào cô cũng nghĩ đến những điều thế này sao?”

“Đương nhiên không…” Tân Quỳ đặt tay lên kệ bếp, nhìn từng hành động của Hạ Vân Nghi không chớp mắt.

Thật ra cô cũng không biết anh có sắc thuốc được hay không, chỉ là dựa vào trực giác cô cảm thấy anh sẽ làm được.

Cô tin tưởng anh vô điều kiện, không cần lý do.

Nhưng sự thật đã chứng minh, trực giác của cô không sai.

Động tác của Hạ Vân Nghi rất lưu loát, nhìn ra không phải kiểu mới nghiên cứu đã bắt tay vào làm.

Anh vươn tay đậy nắp nồi lại, rũ mi mắt.

Ánh đèn mờ ảo trên đỉnh đầu chiếu xuống dưới.

“Tiền bối, có phải anh nấu cơm rất ngon không?”

“Ừ.”

Tân Quỳ nhìn một lát, cảm thấy vẫn chưa đủ nên xoay người dựa lưng vào kệ bếp, mở miệng nói, “Chờ anh sắc xong thuốc chắc cũng không còn sớm nữa.”

Sau khi nghe thấy câu này, Hạ Vân Nghi không hề hé răng, chỉ là mở nắp nồi ra, thân hình thon dài liền quay lại.

Anh hơi cong chân, nghiêng người về phía trước, hai tay chống lên kệ bếp bao vây Tân Quỳ.

Hô hấp hai người gần kề, Hạ Vân Nghi cúi đầu xuống, đối diện với tầm mắt của cô, “Tôi có thể làm cơm tối, cô có muốn ở lại không?”