Thời điểm cái khe mưa bão sấm chớp yên tĩnh chỉ còn có một tháng. Có rất nhiều người tu luyện tụ tập lại cùng nhau, thậm chí là kết bè kết phái thành một đoàn nhỏ, hy vọng lúc Thâm Uyên xâm lấn có thể giữ được mạng của mình. Có thêm người là thêm một phần bảo đảm. Cuối cùng cũng phải có cản ngàn, vạn những đội nhỏ được hình thành. Mà thành Địch Ngược cũng không ngăn cản. Những người tu luyện có thể làm được điều đó cũng là ý muốn của thành Địch Ngược. Dù sao thì lúc này, thành Địch Ngược chỉ muốn làm sao cho người tu luyện trong Huyết Ngục chết ít nhất. Hơn nữa, số lượng người tu luyện trong Huyết Ngục cũng là một nguyên nhân mà thành Địch Ngược có thể đứng sừng sững bao nhiêu năm.

Nếu không có những người tu luyện nộp phí thì thành Địch Ngược làm sao có thể có vận hành được ngũ hành bảo tháp, từ đó có thể dựa vào sức của đám trưởng lão khách khanh? Cũng giống như cá thì sống ở nơi có nước, còn nơi có nước thì chưa chắc đã có cá.

Ngu Đao cũng ngồi trong không trung mà tu luyện, cho dù tình hình có thế nào cũng chẳng ảnh hưởng tới lão. Mà mười vị tiên thú sau khi tư biệt Địch Thanh cũng không có quay lại. Có điều, ngày nào, Ngu Đao cũng có thể cảm nhận được có thần thức đảo qua chú ý tới nơi này.

Bởi vì thời gian tới gần, nên hầu như tất cả những người lu luyện đều chìm vào tu luyện. Tuy nhiên vẫn như trước, thi thoảng lại có người tu luyện tỉnh lại nhìn về phía không trung mà ngẩn người, trong mắt không giấu được sự hoảng sợ.

Trong Ngũ Hành bảo tháp, Quân Vô chậm rãi tản bộ trên con đường lớn giữa những ngọn tháp. Hai bên đường có trồng rất nhiều các loại hoa cỏ nhưng gã cũng chẳng có tâm trạng mà ngắm nhìn. Quân Vô thở dài, trong lòng có sự hối hận. Lúc trước, tại sao mình không có quan hệ tốt với lão nhân kia? Từ sau lần nhìn thấy Địch Thanh, lại thấy nét mặt Địch Ngược, Quân Vô đoán lão không phải là người tầm thường. Vì vậy mà lúc này, Quân Vô thầm hối hận. Có điều, suy nghĩ đó cũng chỉ lóe lên, rồi gã lắc đầu, ánh mắt không giấu được sự lo lắng, đố kỵ nhìn lên không trung.

Quân Vô có tu vi Quân Vương hoang giai. Vốn với tuổi này mà đạt được tới mức như vậy, Quân Vô cảm thấy rất mỹ mãn. Nhưng sự xuất hiện của Lôi Cương khiến cho Quân Vô không còn giữ được sự bình tĩnh, bắt đầu ghen tị đồng thời có một mỗi hận chỉ muốn giết chết Lôi Cương. Đặc biệt sau khi kết thù với Lôi Cương, Quân Vô biết rằng Lôi Cương không phải là người đơn giản. Nếu lần này Thâm Uyên xâm lấn mà mình còn sống sót thì nhưng còn Lôi Cương? Lôi Cương có bỏ qua cho mình không? Quân Vô nhớ tới tiếng con thần long gầm lên khiến cho gã và Địch Tuyết bị thương. Chỉ sợ con thần long đó có quan hệ với Lôi Cương. Quân Vô không có lòng tin có thể ngăn cản được Lôi Cương. Đặc biệt là cảnh tượng cuối cùng khiến cho Quân Vô có một sự sợ hãi từ trong sâu thẳm đối với Lôi Cương.

"Hy vọng lần này hắn chết đi. Nếu không thì mình chỉ có thể... " sau khi hít một hơi thật sâu, Quân Vô chợt sững sờ nhìn lão nhân áo tím trước mặt. Gã giật mình nên vội vàng lên tiếng:

- Gia gia...

- Quân nhi! Theo gia gia đến đây. - Âm thanh của lão nhân áo tím vang lên trong đầu Quân Vô.

Sâu trong thành Địch Ngược, trong một cái phủ hoa lệ.

- Quân nhi! Ngươi mang ý nghi của ngươi nói ra xem nào. - Quân Dật ngồi xếp bằng trước mặt Quân Vô mà nhìn gã với ánh mắt thản nhiên. Quân Vô nghe vậy sửng sốt, ánh mắt có sự lo lắng và nghi hoặc. Rất lâu sau, Quân Vô mới thở dài, nói:

- Gia gia! Ý của người chính là hắn...?

Quân Dật khẽ gật đầu.

- Gia gia! Hắn mạnh lên rồi. Lúc ở trong rừng Thôn Ma, hắn mới là Kiếp Cương vậy mà chưa tới hai trăm năm, hắn đã bước vào cảnh giới Cương Quân. Hơn nữa, nhìn hắn độ kiếp có lẽ tu vi của Quân nhi không thể ngăn cản được. Mà Quân nhi với hắn lại có mối thù lớn. Mặc dù lúc trước chúng ta đã nói rằng không để ý tới hiềm khích nhưng Quân nhi vẫn có cảm giác rằng sự thù hận giữa hắn và con vẫn chưa biến mất. Quân nhi sợ với tốc độ của hắn như vậy, chờ một thời gian nữa, thành tựu của hắn chỉ sợ... - Quân Vô nói một cách khó khăn. Ánh mắt hắn nhìn sâu vào trong đôi mắt của lão nhân áo tím.

Khóe mắt Quân Dật khẽ giật giật, nhìn về phía trước rồi thở dài:

- Không chỉ có ngươi. Ngay cả gia gia cũng nhìn sai rồi. Nếu sớm biết vậy thì lúc ở rừng thôn ma.... - Trong mắt Quân Dật lóe lên sát khí nhưng sau đó chợt biến mất, trở lại thản nhiên.

- Không chỉ có những gì ngươi nói mà thân phận của hắn cũng khiến cho gia gia sợ hãi. Ngu Đao không có gì đẻ nói. Mười vị tiên thú chẳng khác nào một tảng đá lớn đè nặng trong lòng gia gia. Hơn nữa, với tư chất của hắn, cho dù không có đám tiên thú đó thì ngày sau cũng sẽ vô cùng khủng bố.

- Gia gia! Mối họa đó nếu không bỏ sớm thì... - Quân Vô nói một cách kích động. Gã biết, chuyện tới mức này cũng chỉ có gia gia mới có thể cứu được mình thôi.

Quân Dật thản nhiên nhìn vào mắt Quân Vô, nói: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Nếu không như vậy thì hôm nay gia gia cũng không tới tìm con.

Quân Vô ngẩn người, ánh mắt lập tức trở nên kích động, đứng lên đi tới bên cạnh Quân Dật, nói:

- Quân nhi biết gia gia chắc chắn có biện pháp.

Quân Dật lắc đầu, thở dài nói:

- Quân nhi! Biện pháp này của gia gia cũng là cửu tử nhất sinh. Tất cả đều phải dựa vào chính ngươi.

Quân Vô nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn Quân Dật nói:

- Gia gia! Đó là cách gì? Cho dù là cửu tử nhất sinh thì vẫn còn hơn là không có một con đường nào.

Trong mắt Quân Dật lóe lên một sự tán thưởng. Ngay lập tức, nét mặt lão trở nên nghiêm túc:

- Quân nhi! Ngươi còn nhớ rõ chuyện trưởng lão Long Bích đại náo thành Địch Ngược không? - Trong âm thanh của Quân Dật ẩn chứa chút gì đó sợ hãi. Ngay cả gương mặt lão cũng phải giật giật.

Quân Vô chần chừ một lúc rồi nói:

- Chính là vị Long Bích trưởng lão làm cho gia gia bị thương? Quân nhi vẫn còn nhớ rõ sau khi lão trở về từ rừng Thôn Ma liền thay đổi.

Quân Dật gật đầu, nói:

- Lần đó cũng may là có tiền bối Địch Thanh ra tay. Nếu không...có lẽ gia gia cũng phải biến thành mây khói.

Quân Vô biến sắc lên tiếng:

- Gia gia! Cuối cùng thì có chuyện gì xảy ra? Tại sao Long Bích trưởng lão lại mạnh lên như vậy? Quân nhi còn nhớ rõ lão mới chỉ là Cương Hoàng hoàng giai, chẳng phải là gia gia... Đúng rồi, tiền bối Địch Thanh là...

- Đó chính là lão nhân tóc bạc đã nói chuyện với sư tổ ngươi. Ôi chao! Gia gia cũng mới biết. Nếu không thì đã cho ngươi bái làm môn hạ của người... - Quân Dật thở dài nói. Nhưng ngay lập tức, âm thanh của lão thay đổi, ánh mắt trở nên ngưng trọng:

- Thực ra Long Bích đã chết lâu rồi. Mà bây giờ, Long Bích lại là một ngời khác. Đó là một người cực mạnh khiến cho ngay cả tiền bối Địch Thanh cũng phải hoảng sợ.

Quân Vô sững sờ, lẩm bẩm nói:

- Không biết tiền bối Địch Thanh như thế nào...

- Nhưng chẳng biết tại sao mà người đó lại bị thương nặng khiến cho tiền bối Địch Thanh, ta và Địch Tàn vây khốn người đó, cuối cùng mới có thể cưỡng chế được y bỏ vào trong tầng cao nhất của bảo tháp thuộc Mộc. - Quân Dật nói một cách chậm rãi. Ngay lập tức, lão vung tay phải, phát ra một đạo kết giới, bao phủ cả hai người. Sắc mặt Quân Dật trở nên nghiêm trọng:

- Quân nhi! Có một số việc tới lúc này, gia gia cần phải nói cho ngươi. Lần này, Thâm Uyên xâm lấn, gia gia không biết có còn sống được không. Ngàn năm trước, Thâm Uyên xâm lấn cũng chưa đưa ra thực lực mạnh nhất mà tích tụ. Ta đoán rằng lần này, ngay cả sư tôn cũng trở về thì chỉ sợ là Thâm Uyên sẽ xâm lấn với quy mô lớn. Ngươi còn chưa nhìn thấy cảnh Thâm Uyên xâm lấn khủng bố như thế nào đâu. Người tà đạo, người tu ma so với chúng ta mạnh hơn nhiều lắm. - Rồi Quân Dật không để cho Quân Vô kịp phản ứng, trầm giọng nói:

- Quân nhi! Ngươi có biết vì sao khách khanh trưởng lão của chúng ta cứ trăm năm lại có người biến mất không?

Quân Vô gật đầu. Đối với việc khách khanh trưởng lão biến mất một cách kỳ diệu, Quân Vô cũng nghe thấy. Nhưng để trở thành trưởng lão khách khanh của thành Địch Ngược ít nhất cũng phải có cấp bậc Cương Quân. Mà bọn họ đi đâu, thành Địch Ngược cũng không thể quản dược. Vì vậy mà mỗi lần lại có tin có người biến mất, cũng chẳng có ai liên tưởng nó tới thành Địch Ngược. Nhưng tới lúc này, nghe Quân Dật nói vậy, trong lòng Quân Vô trở nên ngưng trọng. Ánh mắt gã nhìn Quân Dật chằm chằm, chờ lão nói tiếp.

- Thực ra, có thể duy trì được Ngũ Hành bảo tháp một phần cũng là nhờ vào đám trưởng lão khách khanh. Bọn họ biết mất không phải ngẫu nhiên mà có sự tính toán. Cứ mỗi trăm năm, cần phải có một cường giả để duy trì. Như vậy, trong vòng trăm năm lại có một tên trưởng lão khách khanh biến mất. Vì vậy mà trăm năm qua để phòng ngừa đám trưởng lão khách khanh phát giác, lão phu đều tự mình đi khắp Huyết Ngục để bắt cường giả Cương Quân. - Nét mặt Quân Dật hết sức nghiêm túc.

Gương mặt Quân Vô co giật, vội vàng nói:

- Gia gia! Tại sao phải như vậy? Cư như vậy chẳng phải thành Địch Ngược...

- Ôi chao! Ngũ Hành bảo tháp cần được vận hành. Mà ở trên tầng cao nhất của mỗi một cái bảo tháp lại có một cái Câu Hồn trận. Cứ trăm năm lại cần phải có thần hồn của một tên cường giả Cương Quân chống đỡ. - Quân Dật nói một cách chậm rãi.

Nét mặt Quân Vô thay đổi liên tục. Một lúc sau mới lên tiếng:

- Gia gia! Việc này có liên quan gì với Quân nhi?

- Người chiếm cứ thân thể của trưởng lão Long Bích rất mạnh. Nếu...nếu Quân nhi có thể hấp thu thần hồn của y thì tu vi của ngươi....- Quân Vô không nói hết câu, thản nhiên chờ đợi Quân Vô có một câu trả lời thuyết phục.

Gương mặt Quân Vô giật giật. Thật lâu sau, trong mắt y lóe lên một tia sáng rồi gật đầu.