Nhóm Đám mây đen phủ kín bầu trời chui hết vào trong cơ thể Lôi Cương. Lôi Cương hít một hơi thật sâu, trong tiếng hít như ẩn chứa cả tiếng sấm chớp. Hắn nhìn mọi người với ánh mắt lãnh đạm rồi từ từ nhắm mắt, ngồi xếp bằng trong không trung.

Sau khi hít một hơi ớn lạnh, Kim Viêm nhanh chóng giơ tay bắt quyết. Cuối cùng một quả cầu ánh sáng từ trong tay Kim viêm xuất hiện bay về phía Lôi Cương. Quả cầu ánh sáng nhanh chóng phủ lấy Lôi Cương vào bên trong khiến cho hắn đột nhiên biến mất trước tầm mắt của mọi người. Kim Viêm đưa mắt nhìn Địch Thanh rồi nói:

- Địch Thanh! Mấy này này chúng ta tạm thời định cư ở đây. Hơn nữa, lão phu còn muốn tìm hiểu chuyện của Địch Chấn.

- Vâng thưa tiền bối. - Gương mặt Địch Thanh kích động tới mức giật giật, nói một cách cung kính. Mà Địch Ngược nghe thấy hai chữ Địch Chấn cũng giật mình, ánh mắt lóe lên mà nhìn Kim Viêm.

Kim Viêm liếc mắt nhìn vị trí của Lôi Cương rồi nhìn về phía Địch Ngược mà nói:

- Giải tán mọi người đi.

Sau đó, lão lại nhìn Địch Thanh. Địch Thanh vội vàng nói:

- Mười vị tiền bối xin hãy theo Địch Thanh.

Lập tức Địch Thanh dẫn mười vị tiên thú đi vào sâu trong thành Địch Ngược. Còn Địch Ngược ở lại giải tán đám trưởng lão. Ngu Đao đứng trong không trung nhìn vị trí Lôi Cương vừa biến mất, yên lặng không nói chẳng biết lão đang suy nghĩ gì.

Vô số người tu luyện khiếp sợ thở phào một cái. Cảnh tượng vừa rồi có lẽ suốt đời này họ không thể quên được.

Đám trưởng lão khách khanh cùng với các vị trưởng lão khác đều nhanh chóng tản đi, bước vào trong bảo tháp tu luyện. Nhưng cũng chẳng có người nào đủ bình tĩnh, trong lòng vẫn còn nguyên sự sợ hãi.

Những người tu luyện ở bên ngoài thành Địch Ngược lại ngồi xuống tu luyện. Nhưng thi thoảng lại có ánh mắt liếc nhìn về vị trí của Lôi Cương, trong mắt không giấu được sự sợ hãi.

- Sư tôn... - Ngu Chiến xuất hiện bên cạnh Ngu Đao với sắc mặt tái nhợt, cung kính lên tiếng.

- Có chuyện gì? - Âm thanh của Ngu Đao hết sức lạnh nhạt, ánh mắt cũng không hề nhìn về phía gã.

- Hắn...hắn...tại sao mà hắn lại... - Ngu Chiến nhẹ giọng hỏi. Cũng lúc này, Ngu Huân cũng bước tới, ánh mắt lo lắng nhìn về phía trước rồi lại nhìn NGu Đao.

- Hắn? Hắn là ai? - Âm thanh Ngu Đao vang lên một cách lạnh lùng.

Ngu Chiến giật mình, thở một hơi rồi nói:

- Sư...sư tổ! Ngài không sao chứ?

- Chẳng là không sao. Lần này, tu vi của sư tổ ngươi chắc chắn sẽ tăng mạnh. Còn tới mức nào thì phải đợi. - Ngu Đạo trầm giọng nói. Ngu Chiến nghe vậy liền gật đầu, đứng lặng im bên cạnh. Ngu Huân muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

- Được rồi! Các ngươi trở về đi. Ta sẽ bảo vệ ở đây. - Ngu Đao trầm giọng nói. Ngu Chiến nghe vậy liền cung kính gật đầu rồi dẫn Ngu Huân rời đi.

khoảng không rộng lớn trên thành Địch Ngược bây giờ chỉ còn lại có một mình Ngu Đao. Một lúc sau, Ngu Đao chậm rãi xếp bằng trên không trung nhìn về phía Lôi Cương không biết là đang nghĩ cái gì.

Lúc này, Lôi Cương đang ngồi xếp bằng trong kết giới của Kim Viêm. Sắc mặt của hắn thay đổi liên tục, khi thì màu tím khi thì màu vàng rồi lúc lại màu nâu. Tuy nhiên, trong cơ thể hắn bây giờ không hề ổn chút nào. Sau khi hấp thu kiếp vận, trong cơ thể của Lôi Cương chẳng khác nào một bãi mìn. Cũng may, thân thể của hắn đã biến thành thân thể Thiên Lôi, nếu không thì với đám mây đen đó đủ cho thân thể hắn hóa thành tro bụi, tiêu tan vào trong Hỗn Độn.

Lúc này, toàn bộ máu thịt của Lôi Cương đều cho Thiên Lôi ngưng tụ thành. Cho dù hắn không cố tình cảm nhận linh khí thuộc tính Lôi trong trời đất thì cũng vẫn có được lực lôi điện. Thiên kiếp lần này của Lôi Cương rất quái dị. Không biết có phải lúc hắn từ Kiếp Cương đạt tới Cương Vương không trải qua độ kiếp hay không mà khiến cho lần độ kiếp này trở nên kinh khủng như vậy. Tại đạo thứ mười một, lân giáp của Lôi Cương không chịu nổi để cho lôi điện tràn vào trong người. Mặc dù thân thể của Lôi Cương rất mạnh nhưng lôi điện quá mạnh, trong nháy mắt đã xé nát thân thể hắn. Cũng may trong một khắc đó, Lôi Cương nghĩ tới Tử Hồn thí trần trảm nên để cho thần trí cảm nhận được thiên lôi vì vậy mà mới có chuyện để cho Thiên Lôi điên cuồng oanh kích.

Nói tóm lại, lần này Lôi Cương gặp họa mà lại được phúc, tạo ra được thân thể thiên lôi.

Mà thân thể Thiên Lôi mạnh tới mức độ nào thì phải để sau này Lôi Cương tự mình thử nghiệm. Còn lúc này, lực lượng của thân thể hắn có lẽ đã vượt hơn trước mấy chục lần. Tu vi của hắn mặc dù mới chỉ là Cương Quân hoàng giai nhưng lúc này lực chiến đấu thì không thể đánh giá. Đồng thời, Ngũ Hành thể tu của hắn cũng đã bước vào phần hai, nội kình trong cơ thể cũng có sự biến đổi mạnh. Đồng thời, trong mỗi một ngóc ngách của cơ thể Lôi Cương lại còn ẩn chứa lực lôi điện. Có thể nói, lúc này, có được thân thể Thiên Lôi nếu phát ra Tử Hồn thí thần trảm có lẽ sẽ có uy lực đáng sợ.

Sau nửa năm, cuối cùng lực lôi điện điên cuồng trong người Lôi Cương mới bình ổn.

Ngày hôm đó, Lôi Cương từ tử mở mắt. Ánh mắt hắn chẳng khác gì ánh mắt của một người bình thường. Sau khi nhìn quanh, thần thức của Lôi Cương từ từ chui vào trong người. Đột nhiên, hắn giật mình, biến sắc.

Lôi Cương phát hiện ra lục phủ ngũ tạng của mình không ngờ lại phát ra ánh sáng màu tím. Hơn nữa, hắn còn có thể cảm nhận được lực lôi điện cực mạnh. "Thế này là thế nào? Tại sao mình lại không còn sợ sấm chớp nữa?" Lôi Cương chậm rãi đao qua trong cơ thể, nhìn thấy nội kình và cương khí dầy đặc trong kinh mạch, Lôi Cương sửng sốt không biết tại sao. Hắn phát hiện ra nội kình và cương khí của bản thân có sự biến hóa nhưng màu sắc vẫn không thay đổi. Còn cụ thể biến hóa như thế nào thì Lôi Cương vẫn chưa xác định được. Dường như sự thay đổi đó là về mặt tính chất. Nhưng có một điều không thể nghi ngờ đó là bây giờ lại càng mạnh hơn.

- A.... - Đột nhiên Lôi Cương thốt lên một tiếng khi thần thức tiến vào trong đan điền. "Tại sao mình lại không có thể anh? Thể anh đâu?" Trống ngực Lôi Cương đập thình thịch khi thấy trong đan điền lại chỉ có một quả cầu ánh sáng màu tím to bằng ngón tái. Hơn nữa, cái mầm cây bên trong Đan điền cũng không còn. Thần thức của hắn vội vàng rời khỏi, vươn tay phải. Nội kình và cương khí lập tức cuồn cuộn dồn vào hai tay của Lôi Cương.

Nội kình và cương khí của hắn đều có thể dùng nhưng tại sao lại không có thể anh? Hơn nữa việc không có thể anh lại không hề ảnh hưởng tới hắn. Chẳng lẽ, lúc độ kiếp, thể anh đã bị nghiền nát? Lôi Cương choáng váng một lúc rồi gào lên một tiếng. Cơ bắp toàn thân hắn bắt đầu khởi động khiến cho Lôi Cương chợt cảm nhận được một cơn đau.

"A...a " Lôi Cương liên tục kêu lên thảm thiết. Cũng may là có trận pháp nếu không cả thành Địch Ngược đã bị tiếng kêu thảm thiết của Lôi Cương làm cho bừng tỉnh. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Lôi Cương ngã ngồi trên không trung, trán đầm đìa mồ hôi. Những lỗ chân lông trên người hắn như rách toạc, cơ mặt đau đớn, hai mắt đỏ như máu.

Chỉ thấy thân thể của Lôi Cương đột nhiên chuyển thành màu đỏ. Vô số những tia sáng màu trắng bạch từ trong cơ thể hắn bắn ra ngoài. Nếu như nhìn kỹ thì nhất định có thể thấy những tia sáng đó còn như có cả tơ máu. Không ngờ được chúng lại do xương cốt của Lôi Cương biến thành. Sau khi xương cốt của Lôi Cương chui ra liền nhanh chóng tổ hợp, bao phủ lấy Lôi Cương. Cuối cùng, toàn thân của Lôi Cương như khoác một bộ xương màu trắng bạch có cả tơ máu cùng với ba làn ánh sáng màu vàng, tím, xanh nhạt.

Thân thể của hắn co giật liên tục. Một lúc sau, Lôi Cương mới cảm thấy bớt đau. Toàn thân như không có một cây cột chống đỡ. Hắn nhịn đau, cố gắng đứng dậy nhưng không thể nhúc nhích. Lôi Cương hít mấy hơi liên tục rồi từ từ vận hành Ngũ Hành thể tu hồi phục.

Sau nửa khắc đồng hồ, cơn đau của hắn từ từ biến mất. Lôi Cương chậm rãi đứng dậy, cảm thấy thân thể mệt mỏi. Nơi hai mắt của hắn chỉ còn lại hai cái khe hở, thấp thoáng có thể thấy một đôi tròng mắt màu tím. Hắn nhìn bộ giáp xương màu trắng bao phủ toàn thân mình mà khiếp sợ. Chẳng lẽ bộ giáp xương này là do lân giáp tiến hóa thành?

Lôi Cương chậm rãi ngồi xuống, hít một hơi thật sâu rồi để cho thần thức chui vào trong cơ thể. Hắn không ngờ được khi phát hiện ra xương cốt của mình kéo dài ra ngoài mà tạo thành bộ giáp xương. Ánh mắt Lôi Cương ngước nhìn lên cao mà trong lòng vô cùng kích động. Giáp xương! Cuối cùng thì Lôi Cương hiểu ra được rằng giáp xương còn mạnh hơn cả lân giáp do cơ thể ngưng tụ ra. Bất kể là lực phòng ngự hay những mặt khác đều vượt qua lân giáp.

Nhưng lúc này, khiến cho Lôi Cương cảm thấy khó xử đó là không thể khống chế được giáp xương. Một khi gọi giáp xương ra, cương khí và nội kình trong người liên tục trôi mất. Sau khi hít một hơi, Lôi Cương từ từ ngồi xuống.

Lúc này, hắn cần thời gian để tiêu hóa tất cả mọi thứ đã xảy ra với mình.