Vương Bình nghe thấy thế thì gật đầu rồi quay ra nhìn Tân Giang, quần áo tầm thường không giống người nhà giàu, chắc chản không có bối cảnh gì chống lưng. Hơn nữa yêu cầu muốn một cái chân của Sở Hạ Sơn cũng không có gì quá đáng, theo như địa vị của Sở Hoài Sơn ở Ngự Phẩm Hiên thì có thể đáp ứng được.
Cứ vậy hẳn đi tới trước mặt Tân Giang nghiêng đầu dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Ngài Sở muốn một cái chân của cậu, cậu cho ngài ấy đi, cứ tiếp tục làm loạn cũng không được gì." Lâm Thu Lan nghe thấy vậy vội vã nói: “Không được, chân của Tần Giang không thể cho bọn họ.” Sau đó bà ta nhìn Sở Hạ Sơn: “Sở lão gia, Tân Giang biết nó sai rồi, cầu xin ngài tha cho nó...Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ chịu trách nhiệm, nhưng xin ngài đừng lấy chân của Tân Giang, tôi xin các ngài.” Lâm Thu Lan cúi đầu hành lễ xin lỗi Sở Hạ Sơn. Sở Hạ Sơn bước lên trước lạnh mặt nhìn Lâm Thu Lan. “Bà chịu trách nhiệm?” “Bà có cái gì mà đòi chịu trách nhiệm, bà là cái đồ tiện nhân, phế vật, bà chịu được trách nhiệm? Con trai tôi cao quý bị Tân Giang đánh, đúng là tự tìm đường chết, các ngươi thì được coi là cái thứ gì? Còn dám đưa điều kiện với tôi?” Nói xong Sở Hạ Sơn giơ tay muốn tát vào mặt Lâm Thu Lan. “Hôm nay không cần biết ai tới, tôi nhất định phải lấy một cái chân của Tân Giang.” Ông ta hạ tay xuống, Lâm Thu Lan sợ tới mức không dám động đậy chỉ nhằm mắt đợi cái tát hạ xuống mặt mình. Lúc này Tần Giang bước lên bắt lấy tay Sở Hạ Sơn, hai người mặt đối mặt nhìn thẳng vào mắt đối phương. “Còn dám động tay đánh mẹ tôi, tôi sẽ giết ông!” Tân Giang hất tay Sở Hạ Sơn ra lạnh lùng cảnh cáo. Nghe thấy lời cảnh cáo của Tân Giang, Sở Hạ Sơn lại càng điên máu. “Vương Bình, mau ra tay, đánh..." Vương Bình vẫy tay ra hiệu cho đám bảo vệ, nói: “Lên đi, chặt chân phải của hẳn” Lâm Thu Lan nghe thấy vậy mặt tái nhợt. “Đừng, các người đừng đánh Tần Giang!” Bà chạy lên trước bảo vệ Tần Giang, cơ thể run rẩy kịch liệt nhưng vẫn dũng cảm nói: “Xin các người đừng chặt chân Tần Giang, muốn chặt thì chặt chân tôi đi!” Vương Bình đứng đó nhìn Tần Giang nói: “Nhãi ranh, ở Ngự: Phẩm Hiên đánh người, chuyện này nói là to thì không to, nói là nhỏ cũng không nhỏ, nếu cậu là khách trên tầng 12 thì kể cả ngay bây giờ cậu bảo tôi chặt chân Sở Hoài Sơn tôi cũng lập tức làm” Sở Hoài Sơn sợ xanh mặt. Vương Bình nói tiếp: “Nếu cậu không phải, chỉ là một người bình thường mà Sở Hoài Sơn lại là khách quý của Ngự Phẩm Hiên, nếu ông ấy muốn một chân của cậu vậy tôi sẽ làm theo. Thế giới này chính là như vậy, địa vị cao hay thấp không dựa vào năng lực bản thân mà dựa vào tiền bạc của cải để xác định.” “Hôm nay, tôi làm chủ nhà, không muốn lấy chân mẹ của cậu, mà muốn lấy chân của cậu để đổi lấy kết thúc của chuyện này, như vậy sẽ tốt cho tất cả. Đừng làm lỡ thời gian nữa, cậu tự làm hay tôi giúp?” Ở góc nhìn của Vương Bình, Tân Giang chỉ là một người bình thường, địa vị thấp kém ở Trung Hải. Hôm nay anh ta làm chủ việc chặt chân Tần Giang này, Tân Giang có khi còn phải cảm ơn hắn, nếu anh ta không ra mặt thì nhà họ Sở e răng sẽ lấy nhiều hơn một cái chân. Sở Hoài Sơn và đám người Chu Nhiên cũng gật đầu cảm thấy cách làm này của Vương Bình rất được. Tân Giang nhìn đám người nhà họ Sở và nhà họ Chụ, lại nhìn bộ dạng cao ngạo của Vương Bình. Hắn chỉ cười nhạt nói: “Người nhà họ Sở muốn một cái chân của tôi?” “Đúng vậy!” Vương Bình gật đầu. “Các người không xứng... Tân Giang từ từ nhả ra bốn từ. Sở Hạ Sơn và đám người đứng sau ông ta đều đổ dồn ánh mắt vào hắn. Bọn họ còn tưởng Tần Giang đã chịu trận, không ngờ hẳn vẫn tiếp tục phản kháng. “Tân Giang, chả nhế cậu dám làm trái mệnh lệnh của quản lý Vương?” Sở Hạ Sơn hét lên. Vương Bình cũng lộ ra vẻ không vui nhìn Tân Giang.