Sau khi băng bó vết thương cho Sở Hoài Ngọc xong, Sở Hạ Sơn tức giận nói: “Người của Ngự Phẩm Hiên chết hết rồi sao?”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy mà lại không ai biết? Sở Hạ Sơn tôi đây nói thế nào cũng là khách hàng lớn của Ngự Phẩm Hiên, con trai tôi bị đánh ở Ngự Phẩm Hiên thành như thế này, chả nhẽ Ngự Phẩm Hiên mặc kệ?” Một lát sau, một người đàn ông mặc vest lịch sự đưa theo một nhóm bảo vệ tới, người này tên là Vương Bình, là quản lý của Ngự Phẩm Hiên. Vương Bình chạy tới đứng ở cạnh Sở Hạ Sơn nở một nụ cười ngượng: “Ngài Sở, thực sự xin lỗi ngài, thật ra tôi cũng đã sớm biết chuyện ở đây chỉ là lúc nãy qua tầng 12 có một vị khách quý khác cũng đang say rượu làm loạn, tôi phải đưa người đến giải quyết bên đó nên nhất thời không kịp cử người sang đây, mong ngài bỏ qua.” “Ngài cũng biết người có thể lên được tầng 12 của Ngự Phẩm Hiên không phải người bình thường, nếu việc của bên đấy không được giải quyết thì tôi cũng khó.” “Không phải là vừa giải quyết xong việc trên tầng 12 là tôi lập tức chạy tới đây sao, chỉ là không ngờ vẫn chậm mất một bước.” Vương Bình cười. Sở Hạ Sơn cũng là một nhân vật tầm cỡ ở Trung Hải, đặc. biệt ở Ngự Phẩm Hiên cũng được xếp vào hàng khách quý của khách quý, đương nhiên quản lý cũng phải nể vài phần. Sở Hoài Sơn hừ lạnh một tiếng, nghe thấy Vương Bình nói thế cũng biết chẳng qua hắn tìm một cái cớ. Nhưng bây giờ ông ta cũng không thể truy hỏi Vương Bình, ông ta đang cần 'Vương Bình. Sở Hạ Sơn chỉ vào Tần Giang nói: “Tên kia đánh vợ và con trai tôi thành thế này, cậu nói xem nên làm thế nào?” Vương Bình cười, trong lòng lại như lửa đốt. Nếu không phải vì Sở Hạ Sơn đã tiêu tới hơn 100.000 vạn ở Ngự Phẩm Hiên, cần giữ khách thì anh ta cũng chả muốn quản chuyện này. Hơn nữa ngọn nguồn chuyện này anh ta cũng đã thấy hết trên camera giám sát, là do Sở Hoài Ngọc đòi đánh mẹ con nhà kia trước. Sau đó bị tên kia đánh cho đám người Sở Hoài Ngọc nhìn không ra dạng gì, thực tế lúc Tân Giang ra tay đánh trả anh ta cũng đã thông qua camera giám sát chứng kiến hết tất cả, ra tay cũng đủ tàn nhẫn cho nên anh ta có chút sợ Tần Giang. Vì vậy hẳn mới không sớm xuất hiện, hẳn đương nhiên không muốn dây vào Tần Giang. Đám người Sở Hạ Sơn đánh không lại thì muốn nhờ hẳn. Tân Giang ngồi trên ghế sofa băng vết thương cho mẹ khí thế bức người, vết thương trên người mẹ hẳn cuối cùng cũng dịu bớt đi. “Mẹ, mẹ không sao chứ?” Lâm Thu Lan vừa mở mắt ra Tân Giang lập tức hỏi. Thấy vết thương trên người đã được xử lý Lâm Thu Lan biết là do Tân Giang chữa, bà ta đưa tay lên vuốt mặt hẳn rồi : “Tân Giang, mẹ không sao.” Nói xong liền muốn kéo Tân Giang rời đi, mà chính lúc này. đám người Vương Bình chặn Tần Giang và Lâm Thu Lan lại. Hắn lạnh lùng nhìn Tân Giang và Lâm Thu Lan nói: “Các ngươi không được đi.” Tân Giang ngẩng đầu nhìn thẳng vào Vương Bình hỏi: “Tại sao không được đi?” Vương Bình lạnh nhạt nói: “Tôi là quản lý ở Ngự Phẩm Hiên, các người gây chuyện ở đây, còn đánh khách quý của Ngự Phẩm Hiên đương nhiên 2 người không thể đi được.” Tân Giang cực kỳ tức giận nhìn chằm chăm Vương Bình: “Là bọn họ đánh trước, nếu bọn họ không đánh mẹ tôi, tôi cũng không thèm đánh họ.” Vương Bình cười lạnh: “Mấy chuyện này không quan trọng, quan trọng là cậu đánh bọn họ.” Tân Giang biết mấy kẻ này sẽ giúp đám người Sở Hoài Ngọc nên càng tức giận: “Vậy anh nói xem, anh muốn gì?” Vương Bình cười rồi quay đầu nói với Sở Hạ Sơn: “Ngài Sở, ngài muốn thế nào?” Nghe thấy Vương Bình hỏi vậy Sở Hoài Ngọc đứng bên cạnh bắt đầu lẩm bẩm như muốn nói cái gì đó, nhưng do miệng đau nên không nói rõ được. Chu Nhiên dùng ánh mắc oán giận nhìn Tần Giang: “Quản lý Vương, tôi muốn Tân Giang chết, tôi phải rút xương hẳn, lột da hắn, tôi muốn hắn phải chết.” Nhà họ Chu nghe thế thì cũng thi nhau gật đầu. Vương Bình cau mày nhìn Chu Nhiên: “Ai hỏi cô.” hỏi ngài Sở!” Vương Bình lại lần nữa nhìn Sở Hạ Sơn hỏi: “Ngài Sở, ngài cần tôi làm gì? Nhưng không được quá đáng.” Sở Hạ Sơn gật đầu nói: “Quản lý Vương, tôi muốn một cái chân của hẳn.” Nghe thấy Sở Hạ Sơn nói vậy thì đến cả Sở Hoài Ngọc không nói được cũng biểu lộ sự kích động, hiển nhiên là tán thành ý kiến của Sở Hạ Sơn. Chu Nhiên cắn răng nói: “Bác Sở, hình phạt vậy là quá nhẹ: “Cháu muốn Tần Giang chết, cháu không muốn hẳn sống!” Sở Hoài Ngọc cũng gật đầu lia lịa.