Trên cơ bản thì động phủ của Tiểu Thần cũng chẳng có nhiều đồ vật như những người khác, tất cả những thứ quan trọng hắn đều mang theo bên mình, bởi vậy ngoại trừ giao phó lại cho chấp sự quản lý nơi ở, thông báo về việc bản thân di dời đến chỗ mới, thì mọi chuyện còn lại Tiểu Thần không còn bận tâm quá nhiều.
Bởi vậy hắn mới không quay trở về thu dọn, mà lập tức cùng lão Long bay đến Vũ Phong.
Sau khi nghe Tiểu Thần đưa ra lời thỉnh cầu, mong muốn ở một nơi yên tĩnh để an tâm tu luyện cũng như tiện cho việc học tập chế tác Pháp khí, Long trưởng lão thoáng trầm ngâm suy nghĩ trong chốc lát, dường như xác định được một chỗ tương đối phù hợp với đề nghị của hắn, lão cười tươi gật đầu, đồng ý không chút khó khăn, đoạn chuyển hướng, điều khiển Mộc Chu bay vòng ra phía hậu sơn.
Tương đối mà nói, hậu sơn của Vũ Phong cũng có thể miễn cưỡng gọi là xinh đẹp, xung quanh bao bọc phương viên vài dặm là khu rừng trúc xanh ngát, với vô vàn chiếc lá nhịp nhàng đong đưa trong gió, dập dìu vang thành những âm thanh du dương.
Gần đó, vài ba con suối nhỏ trong vắt, róc rách men theo bìa rừng, tiếng nước chảy len lỏi qua mỗi gờ đá quyện với tiếng lá trúc...
Tiếng chim chóc réo rắt, tiếng vọng về từ xa của thác đổ!
Tất cả gộp lại, tưởng chừng tạo nên một bản hoà tấu thiên nhiên bất cùng bất tận, khiến ai nấy ở tại đây không khỏi một phen lặng người, tâm tình lắng lại, mọi ưu phiền đều bị xua tan.
Đáng tiếc! Khi dừng chân trước nơi ở mới, nhãn mục chăm chú vào chỗ lão Long ra hiệu, thì Tiểu Thần cũng chỉ đành câm nín, không sao nói thành lời.
Khung cảnh lý ra thơ mộng như thế, lại cư nhiên tan nát bởi hình ảnh đang đập vào trong mắt hắn ta.
Vách núi dựng đứng mọc đầy cỏ dại, phía dưới ngoài hai cánh cửa động đang đóng chặt im lìm, thì đằng trước chất ngổn ngang hàng đống loạn thạch có to có nhỏ, chắn hết cả lối đi.
Mặt đất cày xới tung toé, tiêu điều như thể vừa trải qua sự tình bị hàng trăm con chiến mã giẫm đạp.
Chưa hết, dõi mắt đến vách đá đối diện với động phủ, ở đó lại in hằn mấy nét chữ không biết đã có từ bao giờ, bụi bặm bám vào lâu ngày sinh ra ẩm mốc, rêu đen tràn ngập phủ đầy khắp nơi.
Nếu chú tâm, có thể nhìn thấy trên đó hai chữ "mộ địa" vẫn tương đối rõ ràng.
Quan sát đến ngoài mấy chục trượng chung quanh, hàng loạt nấm mồ mọc lên san sát, bia tự chỉ đơn giản là cắm vào ở trên, chỗ thì vài thân cây đã mục nát, chỗ thì một phiến hắc thạch trơn nhẵn, chỗ thì loạn thạch chất lên thành cột... thuỷ chung thiên hình vạn trạng, thế nhưng càng là như vậy càng khiến tâm tình Tiểu Thần bất giác ớn lạnh không thôi.
Nhẹ nhàng đi đến bên cạnh vách đá, lão Long đưa tay bất chấp bụi bặm dơ bẩn, lão lau qua vài lượt lên những chữ viết, đoạn mở miệng cất tiếng.
- Bản thân là kẻ tu luyện! Không phải ngươi đi sợ những thứ này?
- Không hẳn là sợ hãi, chỉ là có chút cảm giác kỳ quái thôi Long bá bá!
- Mấy cái nấm mồ kia không phải của con người...!
Dừng lại lời nói, lão xoay người đối diện với Tiểu Thần, thở dài thật sâu rồi mới tiếp tục.
- Ngươi đã nghe qua chưởng môn từng có một huynh đệ đã bất hạnh bỏ mình?
- Con* từng nghe Yến sư huynh nhắc tới, bất quá cũng chỉ biết đến như vậy... Lời của bá bá... Chẳng lẽ nơi này từng là nơi ở của vị tiền bối kia?
(*Mình định dùng từ Điệt, nhưng mà cảm thấy từ này sẽ còn vài bạn không hiểu, vả lại dùng từ Con cũng không ảnh hưởng đến vị của truyện quá nhiều, sẽ dễ đọc hơn. Nếu có ý kiến cảm thấy không ổn xin để lại lời bình. Tất nhiên mình cũng sẽ không thường xuyên dùng từ này để thay thế, ở một số trường hợp đối thoại mà thôi).
- Đúng vậy! Nơi này từng là nơi Thiên nhi tu luyện! Ài... Hắn từng là kỳ tài vạn năm có một... Không ngờ...
Lão Long lại lần nữa nặng nề thở ra, tâm tình nhất thời lâm vào sự tiếc nuối sâu đậm. Lão ngẩng mặt nhìn trời, hồi tưởng về đoạn ký ức hơn hai trăm năm trước, mãi lâu sau mới khẽ than.
- Năm đó Thiên nhi mới chỉ như ngươi, là Đoạt Nguyên cửu tầng, hắn trời sinh tinh quái lại thông minh nhanh nhẹn, lần nào cũng vậy, cứ rảnh một chút là chuyên môn chạy đến chỗ ta vòi vĩnh nguyên liệu để nghịch phá... Không giống Tề, cẩn trọng siêng năng, Thiên chỉ thích thoải mái thư thả vô lo vô nghĩ, thế nhưng hắn học một hiểu mười, bản thân cơ duyên vô số, lần Bá Địa khi đó hắn một hơi dọn sạch tất cả, còn vả mặt biết bao nhiêu tên tự nhận thiên tài khi đó, rốt cuộc kéo lên một hồi ân oán ngập trời, đến mức tiền nhiệm chưởng môn phải ra mặt dẹp yên quần hùng muốn thượng sơn vấn tội... Ha ha... Nhớ lại oai phong biết chừng nào!
- Vậy còn những nấm mồ kia...? - Tiểu Thần nghi hoặc hỏi tiếp.
- Sau này, khi Thiên nhi đạt đến Viên Nguyệt cảnh, không hiểu vì nguyên nhân gì khiến hắn bỏ bê tu luyện, lại toàn tâm toàn ý đặt vào việc chế tác Pháp khí sinh ra hứng thú đến độ điên cuồng. Mỗi một nấm mồ kia đều chôn cất thứ hắn gọi là phế phẩm, mặc dù oai lực xem như không tệ, thế nhưng hắn nói rằng không thể để những thứ rác rưởi ấy xuất hiện trên đời, có điều, huỷ đi thì hắn không nỡ, rốt cuộc đều đem chôn dưới đất, xem như mai táng cho những thứ kia.
Thở dài, lão Long cười chua chát.
- Hơn trăm năm trước, vào một đêm mưa gió, Thiên nhi không nói không năng rời khỏi Hạo Dương Phái. Mười năm tiếp theo hắn mới quay lại, có lẽ vì nghe tin sư phụ mất tích nên hắn mới trở về cũng nên. Không thể ngờ, lần quay lại đó, cuối cùng hắn đã đột phá Liệt Nhật Cảnh, toản thể trên dưới đều ủng hộ hắn chấp chưởng vị trí chưởng môn, khi ấy Tề đang bế quan, một đường sinh tử nên không có mặt. Bất quá, hắn không muốn ngồi vào chiếc ghế ấy, ngược lại chỉ để lại một lời nói rồi quay mặt một đi không trở lại. Hắn nói, tâm tính của Tề thích hợp hơn hắn, hắn sẽ truy tìm tông tích của sư phụ, một ngày chưa thấy, hắn sẽ không quay về!
- Ài... Nguyễn Thiên tiền bối thật là một kỳ nhân! - Tiểu Thần cảm khái than!
Có lẽ dùng hai từ cảm khái thôi chưa đủ, phải nói là Tiểu Thần chấn động, là chân chính khâm phục Nguyễn Thiên.
Một người chỉ dùng hơn trăm năm, cho là trước đó tu luyện đến Đoạt Nguyên cửu tầng cũng tầm tuổi của Tiểu Thần, chỉ trải qua chừng đó thời gian đã ngang nhiên bước vào Liệt Nhật cảnh, còn chưa kể đến Nguyễn Thiên trễ nãi nếu không muốn nói là làm biếng, chỉ dùng tâm tư trên việc chế tác Pháp khí. Phần tài hoa tuyệt thế như vậy, Tiểu Thần tự nghĩ mình có chiếc nối đất hỗ trợ, cũng bất quá chẳng thể nào hơn được.
- Đau đớn... Thiên nhi đi lần đó cũng là lần cuối... ba mươi mấy năm trước, có người phát hiện thi thể của Thiên... Người khác không tin, nhưng ta... ta đây nhìn hắn lớn lên từ nhỏ thì làm sao không nhận ra cơ chứ? Da thịt, khí tức, khuôn mặt đầy máu... Khốn kiếp... Tại sao trời cao đố kỵ anh tài để kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh...?
- Long bá bá!
Tiểu Thần giật mình chạy đến bên cạnh lão Long, đỡ vào lưng, dìu lão ngồi xuống phiến đá gần đó.
- Thần nhi, ta đưa ngươi đến đây, cũng kể lại cố sự năm ấy, chính là có tâm tư muốn ngươi nên thân một chút, học luyện khí thuật cũng tốt, thế nhưng đừng như Thiên, ngươi phải biết chỉ có tu vi cảnh giới mới là con đường đúng đắn! Hạo Dương Phái chúng ta sau này có lấy lại được tiếng nói hay không, đều phải xem đám người các ngươi... Chúng ta đã già rồi! Một mình Tề không gánh hết nổi, hắn cũng là kẻ mang theo đủ đau khổ rồi...
- Thần hiểu! Long bá bá an tâm!
Tiểu Thần gật đầu, hắn hiểu những lời của lão Long là xuất phát từ tận đáy lòng. Đối với hắn, chỉ cần người khác xem hắn là người nhà, là huynh đệ bằng hữu đối đãi với hắn, Tiểu Thần hắn ta nhất định sẽ thành thành thật thật dùng lòng dạ của thân nhân mà đáp lại.
- Được rồi! Hiện tại ngươi cứ ở đây, dọn dẹp qua một chút là ổn thôi! Đừng hiếu kỳ lại gần những nấm mồ kia, tu vi của ngươi còn quá thấp, mặc dù những thứ chôn bên dưới trong mắt Thiên là rác rưởi, kỳ thực không phải là đồ tầm thường! Cẩn thận một chút! Nhìn thấy mặt đất bị đào xới hay không? Là Hàn Thuỷ sư huynh ngươi ngày đêm liều mạng đó, ít hôm ngươi sẽ gặp hắn!
Ực!
Tiểu Thần nuốt xuống một ngụm không khí, vòm miệng khô khan, cười khổ khi nghe lời cảnh tỉnh của lão Long.
Nhìn hắn biểu hiện ngượng ngùng, Long trưởng lão bĩu môi nói tiếp.
- Đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ cái gì! Lơ mơ lại gần bị mấy thứ đó đả thương thì lại trách ta không báo trước! Mấy nấm mồ kia đến bây giờ chỉ có ba người có thu hoạch, người nào cũng đã là Tinh Đấu viên mãn! Dựa vào chút tu vi mèo cào của ngươi là tự đi chuốc lấy đau khổ...
- Á hự! Thần hiểu rõ thưa Long bá bá! Hắc hắc!
Tiểu Thần cười khan đánh trống lảng, đoạn hắn đứng lên, bước đến quan sát hai cánh cửa động phủ.
- Không có gì đặc biệt cả đâu! Chỗ đó ngày trước Thiên thường hay ở lại để nghiên cứu các loại Pháp khí mà thôi, cầm lấy!
Vừa nói xong, lão Long ném đến trước mặt Tiểu Thần một chiếc lệnh bài, thoạt nhìn thứ này không mấy lạ lẫm với hắn, cũng chỉ là lệnh bài thân phận bình thường. Thế nhưng ở một mặt thay vì đề chữ Hạo thì thay bằng chữ Vũ, tương đương với chuyện, bắt đầu từ bây giờ Tiểu Thần đã là người của Vũ Phong!
- Ngươi tự thu xếp, ngày mai sẽ có người giao thứ mà ngươi cần. Về sau có gì cần hỏi, bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể đi lên Vũ Điện gặp ta! Hiện tại! Tranh thủ thời gian để chuẩn bị đi vào Bất Hối bí tàng! Đừng lo ra chuyện khác! Nhớ chưa?
- Dạ rõ! - Tiểu Thần cung kính chắp tay cúi đầu, đến khi ngẩng lên thì bóng dáng Long trưởng lão đã biến mất.
- ----o0o-----
Bước chân vào động phủ mới, Tiểu Thần mở to cặp mắt nhìn quanh, nơi đây so với chỗ cũ thật là một trời một vực.
Chỉ riêng gian phòng vừa mới đi vào đã lớn gấp đôi chốn cũ, chưa tính hai bên còn bố trí những tiểu quang trận liên tiếp thành dãy, mặc dù lúc này đã tắt ngóm vì không còn Nguyên thạch cung cấp năng lượng duy trì.
Hành lang thông suốt đến ba hướng không rõ dẫn tới đâu, nhìn những thông đạo tối đen ngay trước mắt, Tiểu Thần chậc chậc lưỡi tự nói.
- Chắc là không có nguy hiểm? Nếu có, lý nào Long bá bá không nhắc nhở ta hay sao? Ừm! Cẩn thận chút vậy...
Tiểu Thần vung tay ném ra mấy khoả Nguyên thạch, khảm dính vào những tiểu quang trận hai bên, bất thình lình cả toà động phủ nháy nháy như có ánh lửa loé lên vài lần rồi đột ngột sáng bừng như ban ngày.
Nhếch miệng cười cười, Tiểu Thần chọn một trong ba thông đạo, không nhanh không chậm hơi cúi người dòm đến, đoạn lật tay nắm lấy một khoả Dạ Minh Châu, nhẹ nhàng đặt xuống đất, sau đó lăn nhẹ nó đi thẳng vào bên trong khu vực tối om phía trước.
Dạ Minh Châu lăn tới đâu, hình ảnh thu hết vào trong mắt Tiểu Thần, đoạn đường thẳng tắp sạch sẽ không một chút mấp mô, tựa hồ chủ nhân cũ rất cầu kỳ trong việc kiến tạo.
Đinh...
Không mất bao lâu, viên minh châu dường như đã lăn đến cuối con đường, chạm phải vật gì đó cứng rắn như bức tường ngăn cản, khi ấy Tiểu Thần mới thoải mái tự tin bước vào.
Cứ qua vài bước chân đặt xuống, phạm vi quanh Tiểu Thần lại sáng lên rõ ràng, tiểu quang trận được bố trí dày đặc thế này thật sự rất kỳ lạ, bất quá Tiểu Thần không mấy bận tâm, Nguyên thạch trên người của hắn nếu dùng tu luyện thì còn có chút thiếu, riêng mấy vấn đề dạng như thế này thực chẳng đáng kể gì.
Sau chừng nữa canh giờ đi tới đi lui bằng biện pháp cũ, rốt cuộc Tiểu Thần đã nắm giữ phương thức bố trí ở đây.
Động phủ cực kỳ tinh tế, có cảm giác như người trước chuyên môn tạo dựng thành một ngôi nhà với đầy đủ phòng ốc tiện nghi. Có phòng khách, mật thất tu luyện, có dược phòng, thư phòng, có nơi rộng rãi đầy những vết tích dường như để thực nghiệm công pháp gì đó, càng hợp ý Tiểu Thần chính là một gian phòng còn có hai luồng Địa Hoả với đủ thứ lỉnh kỉnh bày biện lung tung chuyên để chế tác Pháp khí.
Tạm thời xem như đã an ổn với nơi đây, tuy nhiên Tiểu Thần không đi tới phòng ngủ hay mật thất để tu luyện, ngược lại hắn bước vào căn phòng rộng rãi nhất, xung quanh vách đá khắc vào mấy tiểu trận gia cố, thuỷ chung chính là để ngăn ngừa việc thí nghiệm lỡ tay, gây ra chấn động huỷ hoại động phủ.
Đứng một hồi quan sát, cảm thấy hài lòng hơn mong đợi, Tiểu Thần tiếp tục kích hoạt những tiểu trận kia, xong xuôi đâu đấy, hắn vung mạnh tay đấm thẳng đến vách đá.
Ầm...
Á...
- Con bà nó, lại chơi ngu...
Ôm lấy bàn tay khẽ xoa xoa, Tiểu Thần gật đầu, độ chắc chắn của vách đã sau khi có thêm lớp quang tráo mờ ảo của tiểu trận gia cố đã trở nên cứng như tinh thiết.
Một quyền của hắn đừng nói thạch bích bình thường, đến sắt thép cũng có khả năng biến dạng, thậm chỉ huỷ nát. Hiện tại chẳng những vách đá không xuất hiện bất cứ dấu vết gì khác lạ còn phản chấn lại xung lực khiến bàn tay Tiểu Thần hơi đau. Không thể không nói, trận pháp của giới tu luyện quả thật có rất nhiều tác dụng ngoài sức tưởng tượng!
- Hừm! Chỗ này tương đối tốt để thử nghiệm Tiêu Diêu Cửu Thức - Ngư Tế Chỉ! Lúc giao đấu với linh hồn kia mình vẫn không lộ ra, xem như là quyết định đúng! Hắc hắc... Để xem uy lực có đúng với miêu tả hay không?
Trong khoảng thời gian ba tháng trước, Tiểu Thần ngoài việc liên tục lợi dụng chiếc nồi đất để đột phá tu vi, cùng với bỏ ra rất nhiều công sức tu luyện đến tầng thứ hai Luân Niệm để khu động Tinh Quang Trận bên trong Luân Tinh Quyết, thì cứ đến thời điểm giữa tháng khi có trăng tròn, hắn âm thầm đi ra ngoài hấp thụ nguyệt quang để hoàn thành chín đoạn Nguyên lực cất chứa bên trong Đan Điền.
Tuy thế, đến bây giờ hắn cũng chỉ mới thành công ngưng tụ được sáu đoạn, cũng tức có nghĩa nếu hiện tại thi triển Ngư Tế Chỉ, cũng chỉ tối đa được sáu lần!
Về phần Bát Tà Quyền, Tiểu Thần vẫn chưa thể nào sử dụng được, thuỷ chung như thể luôn luôn xuất hiện một tầng ngăn trở vô hình khi hắn cô gắng tu luyện. Đoán chừng, để có thể hoàn thành thức thứ hai ấy, phải tới Tinh Đấu giai mới xem ra có hy vọng.
Có điều, chỉ cần nhất thức Ngư Tế Chỉ đúng với những gì Tiêu Diêu Quyết đề cập, Tiểu Thần tin chắc bất kỳ Đoạt Nguyên cửu tầng nào trúng phải thì chỉ có con đường chết, không có trường hợp ngoại lệ. Bởi vì, trong đó có một câu nói "Ngư Tế tuỳ xuất, bất giả hữu sinh, Tinh giai vô kháng"!
Đương nhiên có thể đó chỉ là tự đề cao khi nói Tinh Đấu giai cũng không thể kháng cự, nhưng mà lui một bước, Đoạt Nguyên thì không phải càng đơn giản hơn hay sao?
Khoảng thời gian đó, không phải Tiểu Thần tự kìm hãm hiếu kỳ mà không đem ra thử nghiệm, đơn giản là hắn chưa tìm được đối tượng tốt nhất. Thử trên những thứ tầm thường thì hắn không nỡ, làm sao nỡ được cơ chứ? Ba tháng ròng rã, tân tân khổ khổ cũng chỉ gom góp được sáu lần, dùng một lần ít một lần, lại đem ra nghịch ngợm, chuyện phá tài phá sản như thế Tiểu Thần không bao giờ thèm làm.
Thử trên người lại càng không ổn, lỡ chẳng may gây ra án mạng thì không có cái ngu nào hơn cái ngu này!
Cuối cùng Tiểu Thần cũng chỉ đành nhịn lại đến bây giờ.
May mắn, động phủ hiện thời lại bố trí vài tiểu trận tương đối mà nói có thể xem như rất lợi hại, chính bản thân hắn muốn phá huỷ cũng phải dùng toàn lực, mà chưa hẳn toàn lực thì lập tức có thể phá huỷ, phải là dùng toàn lực không ngừng ngày đêm mài mòn mới đúng.
Lúc này, Tiểu Thần ngồi xuống, tận lực ổn định lại tâm tình.
Lúc bấy giờ, vốn dĩ bên trong Đan Điền của hắn vẫn bảo trì sự bình lặng, ngoài năm tinh trụ yên tĩnh dựng đứng, ẩn sau những đợt Nguyên lực dồi dào sền sệt đặc quánh thì chỉ có sáu đoàn lục sắc như sợi tơ mỏng đang nhẹ nhàng vờn quanh.