Tân Thế Giới

Chương 17: Thú Vương Thành

Bất kì nơi nào Diệt Thần Hiệu đi đều có thể bị tàn phá kinh hoàng, cho nên tất cả các vùng đất có người sinh sống đều chỉ cần nhìn thấy bóng dáng của nó đã đủ hồn bay phách lạc, lo lắng hoang mang không thôi. Hôm nay, cũng như mọi ngày, tòa thành Diệt Thần Hiệu tiếp tục trôi lơ lửng phiêu dạt không hề có đích đến, và nó bất ngờ bay qua địa phận của một nơi đáng sợ không kém : Thú Vương Thành. Nơi Diệt Thần Hiệu trôi qua lại thuộc địa phận một đám Điểu Nhân ( Dạng người đột biến, chân tay có móng vuốt của loài chim, đồng thời phát thêm có thêm cả cánh), đám này không hề tỏ ra sợ sệt, nhiều tên chẳng thèm quan tâm, nhiều tên khác lại thấy tò mò, hiếu kì với vật thể bay kì lạ kia. Lập tức có một nhóm nhỏ tụ tập bay xung quanh Diệt Thần Hiệu.

- Mẹ kiếp, cái cục sắt này có gì mà đám người thường sợ nó chứ ?! Càng nhìn càng giống một cục sắt gỉ ! – Một tên Điểu Nhân tỏ vẻ gắt gỏng thi thấy vẻ ngoài của Diệt Thần Hiệu.

- Ha haaaa, Phải, phải ! – Mấy tên khác đồng thanh cười lớn, chúng vẫn tiếp tục bay vờn vờn quanh tòa thành.

Quả thật bề dáng bên ngoài của Diệt Thần Hiệu thật không xứng đáng với danh xưng của nó, một hình vuông lớn được ghép từ mớ hổ lốn các cục sắt hình chữ nhật và hình vuông nhỏ khác. Tuy nhiên bên ngoài xù xì, thiếu thẩm mỹ, nhưng lại chẳng mấy người biết được bên trong nó như nào cả, bởi vì tất cả những kẻ tò mò dám vào bên trong đều chưa từng trở ra. Bỗng một tên Điểu Nhân lao tới tấn công tòa thành, vài cước hung mãnh tung ra nhưng chẳng hề mảy may khiến nó sứt mẻ chút nào khiến hắn ta tức điên.

- Thứ sắt vụn chó má gì đây, thử phá nát nó ra xem bên trong có gì đặc sắc hay không ! – Hắn vừa gào lớn vừa điên cuồng tấn công.

Mấy tên còn lại thấy vậy cũng lập tức công kích theo, chúng vừa tấn công vừa cười nói chửi rủa. Đám Điểu Nhân điên cuồng này đã đụng chạm vào một kẻ điên cuồng hơn rất nhiều, chủ nhân của tòa chiến hạm Diệt Thần Hiệu : Yến Cuồng Đồ, liệu số phận của chúng sẽ ra sao ? Đã liên tục tấn công hàng chục phút, ngay cả đến đám Điểu Nhân cũng thấy thấm mệt, nhưng những đòn tấn công hoàn toàn vô hiệu, chẳng chút khiến Diệt Thần Hiệu hư hại, sứt mẻ. Tòa chiến hạm vẫn lờ lững, chầm chậm trôi đi và cũng chủng có ai ra “tiếp đón” chúng cả khiến chúng càng muốn phát điên.

- Khốn kiếp thật, rốt cuộc thứ sắt vụn này là cái quỷ quái gì chứ ?! Lẽ nào không phá nổi nó ?! – Một tên gào lên.

Một tên Điểu Nhân khác hơi trầm xuống suy tính gì đó rồi hắn bỗng mỉm một nụ cười đầy tà khí, dường như đã nghĩ ra gì đó, hắn liền nói :

- Tao có cách rồi, một thằng mau về báo cho ngài hộ pháp tới đây.

- Mày điên rồi hả, ngài ấy chẳng hề quan tâm đến cái thứ thổ tả này đâu ! Nếu không dưng mà lại làm phiền ngài ấy tới đây thì nguy cơ cái mạng chúng ta không giữ được là rất cao đó ! – Một tên khác hốt hoảng, khiến vài tên bên cạnh cũng lập tức nhao nhao : - Phải, phải, mày điên rồi hả ? Không muốn sống nữa à ?!

- Im mồm, tao bảo sao thì cứ nghe theo vậy, tao đã có cách ! Nếu ngài ấy trách tội thì ta sẽ đứng ra nhận hết ! – Tên nghĩ ra kế khẳng định chắc nịch khiến mấy tên kia cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Một tên theo lời quay trở về bẩm báo. Quay trở lại một chút về quá khứ của Thú Vương Thành, nơi đây ngày trước có tên là Vùng Đất Của Quỷ Dữ, bởi chẳng hề có ai bình thường sống ở đây, tất cả đều là đám dị nhân với vẻ ngoài dị hợm, kinh tởm, không những thế hằng ngày chúng đều chém giết, thậm chí là ăn thịt lẫn nhau để sống. Những kẻ mạnh nhất tự lập bộ lạc, thu nhận kẻ yếu hơn vào tộc của mình, đám hạ đẳng yếu ớt muốn tồn tại chẳng còn cách nào là phải chịu số phận nô dịch để có thể có thức ăn sống qua ngày. Thời đó mười kẻ có sức mạnh đáng sợ nhất tạo thành mười bộ tộc khác nhau, ngày qua ngày kè cựa, đánh chém hòng bắt tộc khác phục dịch mình, nhưng trải qua quãng thời gian dài, máu đổ thành sông cũng chẳng khá khẩm hơn được gì, chúng vẫn tiếp tục đánh lẫn nhau mà chẳng tìm được người thắng. Cho đến một ngày, một cường nhân tới nơi đây, với một thanh đao cực lớn, bản đao to, thân dài ngang một người cao lớn ( chiều dài lên tới 1m9). Treo thanh đao sau lưng, cường nhân này một lần khiêu chiến cả mười tộc trưởng, nếu không phải kẻ điên thì đây đích thực là một siêu cấp cao thủ hàng đầu. Ngay cả các cao thủ khí cấp 5 bấy giờ cũng chẳng hề dám tự phụ khiêu chiến cả mười tộc trưởng dị tộc như thế, vậy mà một người chưa tới bốn mươi lại dám làm. Lúc đầu tất cả đều cho rằng đó là kẻ điên muốn chết nên chẳng hề quan tâm, tuy nhiên chiến thư đã trao tận tay, không đến thì mất mặt, vả lại họ cũng muốn thử nhìn qua mặt gã điên này. Sáng sớm, tất cả các tộc trưởng đã có mặt, kẻ khiêu chiến đang ở trước mặt họ, người đàn ông này thân thể vạm vỡ, cao lớn đô con, trên người chằng chịt những vết sẹo do đao kiếm, tuy thâm trầm im lặng nhưng bá khí từ người tỏa ra đủ để che phủ núi non. Nhưng như thế đâu đủ dọa đám tộc trưởng, bọn họ đều là dị nhân đáng sợ nhất, có sức mạnh lớn nhất, hầu hết cả đám đều to con hơn hẳn người đàn ông khiêu chiến, có kẻ cao tới gần ba mét, đứng trước hắn bất kể ai cũng đều chỉ như một đứa trẻ con, đem thể hình ra đọ với họ chẳng khác nào người tí hon so với người khổng lồ. Nhìn thấy người khiêu chiến, nhiều kẻ cười cợt chế giễu, nhiều kẻ chẳng thèm quan tâm, lại có tên phát điên muốn lập tức xé nát tên điên trước mặt mình, tất cả chỉ mong có một ai đó sớm kết liễu tên điên để trò hề này mau chóng kết thúc. Cuối cùng, tên khổng lồ to con nhất bước tới, hắn sừng sững như một ngọn núi, từng bước từng bước làm rung chuyển cả mặt đất, chỉ đối mặt với hắn thôi cũng đủ để người ta kinh sợ đến ngừng thở.

- Còn tưởng là được đấu một trận sảng khoái với cường nhân, ai ngờ phải xé xác một tên điên. Sớm được đầu thai thì đừng tiếp tục điên nữa ! – Tên dị nhân khổng lồ lừ lừ vung tay, muốn một chiêu bóp nát đầu kẻ trước mặt

Chỉ thấy người trước mặt vẫn đứng im chẳng hề di chuyển hay động đậy.

- Chẳng lẽ sợ đến chết đứng rồi sao ? ......... Kha kha, đúng là cái ngày khốn kiếp mà, bỗng dưng lại mất công ra đây xem màn “bạo dâm” ! ........ Mau chấm dứt cái trò hề này đi ! – Liên tục là những tiếng gầm thét, chửi thề vang lên.

Bàn tay của gã dị nhân khổng lồ đã nắm lấy đầu của người khiêu chiến, chỉ chờ vận sức là có thể bóp nát vụn đầu anh ta. Người khiêu chiến vẫn đứng im, anh ta chỉ khẽ nói :

- Ta cũng mong kiếp sau nếu ngươi được đầu thai làm người thì không phải chịu cảnh người không ra người như này !

Nghe được câu ấy, gã dị nhân khổng lồ như phát điên, kẻ trước mặt chết đến nơi rồi còn dám chế giễu hắn ta, phát tiết điên cuồng, hắn gầm lên một tiếng lớn rồi vận sức, lúc này chỉ muốn lập tức bót nát đầu của kẻ trước mặt như bóp nát một trái cam. Nhưng kì lạ thay, dù hắn đã vận toàn lực mà vẫn không thể làm gì nổi, người khiêu chiến vẫn lặng im đứng đó không hề suy chuyển gì cả, nghiến chặt răng, gã khổng lồ phát điên thật rồi, hắn đưa hai tay nắm chặt đầu người khiêu chiến, cắn răng cắn lợi, đỏ mặt tía tai, dồn hoàn toàn sức lực, lúc này chỉ mong lập tức cho kẻ trước mắt một cái chết đau đớn nhất. Ban đầu vài tiếng cười cợt cất lên, trêu chọc gã khổng lồ yếu ớt, vài kẻ khác thì thúc dục mau chóng ra sức giết kẻ khiêu chiến chứ đừng làm trò nữa, rồi một hồi sau, khi thấy được vẻ mặt như phát điên lại hoàn toàn bất lực của gã khổng lồ, cả đám trầm hẳn xuống, một không khí im lặng hoàn toàn diễn ra, tất cả ngưng thần chờ đợi điều xảy ra tiếp theo.

- Kiếp sống quỷ quái này chấm dứt ở đây cũng là một điều tốt cho ngươi, đừng trách ta, ta sẽ cầu khấn để kiếp sau ngươi có thể sống như một con người bình thường ! – Người khiêu chiến dứt lời khẳng định lập tức tung ra một quyền kinh thiên động địa.

Lực công phá đủ sức dời núi lấp biển, nhất quyền khiến bụng của gã khổng lồ lập tức thủng ra tận phía sau, không những thế dư chấn còn tiếp tục tiến tới sát thương không ít kẻ đằng xa đứng ở phía sau gã khổng lồ. Sau quyền này, nét mặt của cả đám tộc trưởng sa sầm xuống, bọn họ hiểu kẻ đứng trước mặt thật sự là một cường nhân đệ nhất.

- Hừm, chỉ là hắn ta khinh địch thôi, tưởng dựa vào sức của ngươi mà có thể cùng lúc hạ gục tất cả bọn ta sao ! – Một tay tộc trưởng khác gằn giọng.

Quả thực lúc này cả đám đều đã rõ thực lực của người khiêu chiến, tất sẽ nghiêm túc hơn, khó mà một đòn giải quyết một mạng như vừa rồi. Nhưng người khiêu chiến vẫn tiếp tục không động đậy mà nói :

- Mạng ta ở đây, đủ sức cứ tới lấy ! Tất cả cùng lên một lúc đi !

- Khốn kiếp, tưởng bọn tao sợ mày sao ?! Tất cả cùng lên, thù cũ tạm dẹp qua một bên để chung tay lấy mạng thằng khốn này ! – Một tay tộc trưởng gầm lên và tới.

Đồng thời cả đám chín tộc trưởng dị tộc còn lại cũng lập tức ồ ạt xông vào theo sau, thề chết cũng quyết lấy mạng kẻ kiêu căng tự phụ trước mặt. Bị chín kẻ dị nhân mạnh nhất cùng lúc vây đánh, số phận người khiêu chiến sẽ ra sao ? Diệt Thần Hiệu đụng độ hộ pháp của Thú Vương Thành kết cuộc như thế nào ?