"Ta muốn biết đã xảy ra chuyện gì?"
"Vân Phi ngoan, uống thuốc trước đã!"
Bang---!
Vân Phi vung tay hất đổ chén thuốc, "Ta cần gì uống thuốc, hiện tại ta đang rất khỏe! Rất khỏe!" Vân Phi mười tuổi mới bắt đầu tu luyện nội công, hiện tại trong cơ thể lại có tới mười lăm năm nội lực, so với lúc trước không duyên không cớ lại tăng thêm năm thành. Chẳng lẽ muốn hắn tin là do bẩm sinh mà có?
"Này ta...ta cũng không biết."
"Không biết?" Vân Phi hồ nghi nhìn Tần Chính. Nếu mẫu thân mở miệng một câu, cha nhất định sẽ mang nội lực không tiếc truyền thụ cho hắn. Nhưng đối với một người luyện võ, mười lăm năm nội lực cũng giống như mười lăm năm tuổi thọ, mẫu thân chắc chắn sẽ không hại cha như vậy.
"Ngụy đại ca, ta muốn quay về giường." Vân Phi đưa tay bá cổ hắn, đòi hắn bế về giường.
"Ngươi không cần phải...."
Ngụy Vô Song vừa đưa tay chạm vào người Vân Phi liền bị hắn thân thủ nhanh nhẹn điểm trúng huyệt đạo, nhẹ nhàng vận khí đánh vào ngực Ngụy Vô Song một cái, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
"Đồn đãi đồ đệ Quỷ Thần Thông trời sinh kỳ tài, mới hai mươi tuổi đã vượt trội sư phụ, chỉ dùng mười năm có thể luyện được nội công bốn mươi năm. Đồ đệ Quỷ Thần Thông là ai? Là ai? Ngụy đại ca!"
"Vân Phi..."
"Ngươi bảo ta làm sao trả cho ngươi? Này ta gánh không được!" Mười lăm năm nội công vì hắn lại dễ dàng mất đi như vậy.
"Ta không cần ngươi trả."
"Như thế nào không trả?..... Ta với ngươi có quan hệ gì?"
Ngụy Vô Song ngây người nhìn Vân Phi.
Quan hệ gì?
- ---------
Bạch Vân Phi đại nạn không chết, Dư Uyển Nhi quyết định giúp hắn tìm người thành thân, lấy chuyện tốt đuổi đi mấy thứ xui xẻo.
Cuối cùng tìm được thiên kim của Hộ Quân Thống Lĩnh Bạch Vân Thành Bạch Ứng Thần, tên là Bạch Thiên Thiên, mười tám tuổi, yêu kiều động lòng người, ôn nhu hiền thục, Dư Uyển Nhi đối với nàng từ nhỏ tới lớn cũng không phải xa lạ, mới yên tâm cho nàng hầu hạ Vân Phi.
- ---------
Hít sâu một hơi, Ngụy Vô Song cố gắng tỏ ta vui vẻ, "Vân Phi hôm nay đã nhìn thấy tân nương chưa? Chắc chắn dung mạo trầm ngư lạc nhạn, Vân Phi ngươi thật có phúc!"
"Ngươi hôm nay hình như rất kỳ lạ." Vân Phi dùng ánh mắt phức tạp nhìn Ngụy Vô Song, "Ta sắp thành thân, Ngụy ca ca!" Đã rất nhiều năm chưa từng gọi như vậy.
"Chúc mừng..."
"Ta sắp thành thân..."
"Ân."
"Mấy ngày nay ta một mực nghĩ, ngươi đối với ta có quan hệ thế nào, nghĩ mãi cũng không rõ. Ngụy đại ca ngươi cho ta biết, ngươi với ta có quan hệ gì?"
Ngụy Vô Song trầm mặc không nói, Vân Phi trong lòng vốn căng thẳng lại thả lỏng một chút, hắn đã sợ Ngụy Vô Song sẽ trả lời là loại tình cảm huynh đệ bằng hữu gì đó...
"Kỳ Nhi..."
Kỳ Nhi? Lại là Kỳ Nhi. Mỗi lần nhắc đến Kỳ Nhi ánh mắt lại trở nên hảo nhu hảo nhu, chính hắn còn không phát hiện ra...
"Kỳ Nhi cũng từng hỏi ta như vậy, hắn với ta có quan hệ gì?"
"Ngươi...trả lời hắn thế nào...?" Trong lòng căng thẳng đến nỗi lời nói đứt đoạn.
"Quan hệ gì? Các ngươi tại sao đều hỏi như vậy? Là người rất quan trọng không được à? Nhưng mà....nếu Kỳ Nhi xem ta như huynh trưởng, thân nhân, hay nghĩa phụ nuôi dưỡng hắn...Ta không muốn....Đối với ngươi cũng không muốn...Còn quan hệ gì...Ta thật sự không biết..."
Vân Phi ngồi xuống ghế. Tên ngu ngốc! Rõ ràng như vậy vẫn không thể hiểu ra. Ngu ngốc! Ngu ngốc!....
"Ngươi có từng xem ta như bằng hữu, huynh đệ, thân nhân?"
"Không biết..."
Đủ rồi!
Vân Phi nắm cổ áo dùng sức xé, y phục chẳng mấy chốc trút bỏ hết, thân thể trần trụi hướng đến Ngụy Vô Song, "Ta nghĩ làm như vậy ngươi sẽ biết..."
Vân Phi run rẩy ôm cổ Ngụy Vô Song hôn lên môi hắn.
Ngụy Vô Song cự tuyệt không được, thân thể thanh xuân nhanh chóng bị thiêu đốt, mạnh mẽ bế Vân Phi đặt xuống giường, vội vàng gặm nhấm thân thể của hắn...
- ---------
"Đến giờ ta vẫn hơi hối hận...Nếu sớm biết hắn chưa từng nếm qua tiểu Kỳ Nhi...sớm biết sẽ đau như vậy...Chết cũng không làm..."Nghe được Chủ tử mang chuyện như vậy nói ra hết, Hương Lan vội vã ngăn cản, "Tam chủ tử ngài say rồi, trở về phòng nghỉ ngơi...""Hương Lan cô nương, không sao!" Nghiêm Thanh Nhẫm đang nghe say mê, làm sao có thể dễ dàng từ bỏ, "Chúng ta đều là nam nhân, ngươi là nữ nhân nên lui hạ trước!""...Ách...Cũng phải..." Hương Lan đành phải lui ra."Ta nói cho ngươi...Sĩ Thần vì sao phải xếp thứ tư... là do...ta mang chuyện đó...kể cho Kỳ Nhi nghe..."Thấy Hương Lan quay đầu lại nhìn, Nghiêm Thanh Nhẫm lập tức hỏi, "Rồi sau đó lại xảy ra chuyện gì?"- ---------
Giúp Vân Phi kéo lại đệm chăn, Ngụy Vô Song mới rón rén bước ra ngoài.
"Ngụy đại ca nhớ đến uống rượu mừng Vân Phi." Không ngờ Vân Phi đã sớm tỉnh lại.
"Vân Phi...có thể chờ ta không....?"
Vân Phi lắc đầu, "Chờ không được, bỏ qua ngày tốt tân nương cũng không tha cho ta."
"Chờ ta..." Ngụy Vô Song để lại hai chữ rồi bỏ đi.
Mẫu thân biết rõ trong lòng cha chỉ có một mình mẹ, nên mới nguyện ý cùng người khác chia sẻ phu quân. Vân Phi trong lòng Ngụy Vô Song lại nhỏ bé như vậy, ngay cả lúc ân ái đều gọi tên [Kỳ Nhi], cho nên Vân Phi không đợi, không đợi...
- ---------
"Nhất định kiếp trước đã nợ hắn, ngày vui của ta hắn lại đến đảo loạn...Không phải vì ta, là vì Bạch Vân Thành..."- ---------
"Nhất bái thiên địa----Nhị bái..."
"Vân Phi!"
"Ngụy đại ca!"
Chỉ thấy trên người Ngụy Vô Song bị xuyên hai mũi tên, sắc mặt trắng bệch xông vào hỉ đường.
Vân Phi kinh hoảng quên mất góc áo đang cùng tân nương thắt đồng tâm kết, vội vã xông lên khiến nàng ngã nhào xuống đất, bối rối tháo y phục, vượt qua tân nương chạy đến trước mặt Ngụy Vô Song.
Tất cả tân khách đều chỉ biết trợn mắt há mồm nhìn.
"Ngụy đại ca, ngươi làm sao vậy?"
"Không cần lo cho ta, ngoài kia năm vạn đại quân Huỳnh Nam đang tiến đến Bạch Vân Thành."
"Không thể nào!" Bạch Ứng Thần lớn tiếng.
"Hừ! Ý ngươi nói cái gì không thể nào? Là ta không thể nào biết được chuyện này?" Ngụy Vô Song bước lên mấy bước đến trước mặt Bạch Ứng Thần nắm lấy cổ hắn, "Thừa lúc Vân Phi thành thân, ngươi nội ứng ngoại hợp cùng đại quân Huỳnh Nam tiêu diệt Bạch Vân Thành?"
"Không đúng..."
"Báo---!" Một tên thị vệ đang bị thương chạy vào, "Báo cáo Thành Chủ, Huỳnh Nam đại quân đang tiến vào thành...mấy vạn người..."
"Vân Phi, ngươi đã là Thành Chủ?"
"Dĩ nhiên." Vân Phi rút kiếm đặt lên cổ Bạch Ứng Thần, "Thần thúc, chuyện này là thế nào? Ngoại trừ ngươi ra còn ai có thể thần không biết quỷ không hay để cho Huỳnh Nam đại quân tiến vào Bạch GIa Môn?"
"Ứng Thần, đúng là ngươi?" Bạch Hạo Chi thật không thể ngờ huynh đệ từ nhỏ cùng hắn lớn lên lại quay ra phản bội hắn.
"Chủ nhân thật sự của Bạch Vân Thành chính là ta. Ta mới là huyết mạch của chính thất phu nhân." Sự tình bại lộ, Bạch Ứng Thần cũng không muốn vòng vo.
Ba ba!!
Vân Phi nặng nề vung tay tát Bạch Ứng Thần hai cái, "Muốn làm Thành Chủ ta tặng cho ngươi. Đưa tới năm vạn quân chẳng lẽ muốn giết sạch dân chúng trong thành?"
"Thế bá, Bạch Vân Thành hiện nay binh lực bao nhiêu?" Ngụy Vô Song hướng Bạch Hạo Chi hỏi.
"Gần đây thương lữ qua lại rất nhiều. Một nửa binh lính đã ra ngoài hộ tống các nhóm thương lữ. Trong thành còn lại không quá hai vạn người."
"Phụ thân, cha dẫn theo mẫu thân cùng người trong phủ mau chạy đến Bạch Vân Quan!"
"Thân là Thành Chủ..."
"Hiện tại ta mới là Thành Chủ." Vân Phi nghiêm mặt nói, "Cha đừng quên!"
"Ha ha ha....Được!" Bạch Hạo Chi cao giọng cười to, "Bạch Vân Thành ngàn vạn lần không phải bị hủy trong tay ta!"
- ---------
Nơi đại quân Huỳnh Nam tiến vào lại không có rào chắn khe sâu bảo hộ, Vân Phi tuy rằng hào ngôn hùng tráng, tuổi vẫn còn trẻ, đối mặt với chuyện Bạch Vân Thành còn mất trước mắt dĩ nhiên không thể giữ được bình tĩnh.
Năm vạn đại quân chỉ vây không công, dân chúng Bạch Vân Thành bắt đầu hoảng sợ, chưa đánh đã thua một nửa.
"Thành Chủ nếu còn chần chừ sẽ khiến mọi người trong thành khởi loạn hết cả!"
"Chẳng lẽ các ngươi muốn ta mở rộng cửa thành cùng năm vạn đại quân nhất quyết tử chiến?" Chuyện vô ích như vậy hắn không bao giờ làm.
"Thuộc hạ không có ý này..."
"Yên tâm đi, vạn bất đắc dĩ, ta sẽ khai thành đầu hàng, bảo hộ dân chúng..."
"Vạn lần không thể! Cơ nghiệp tổ tiên không thể giao vào tay kẻ khác như vậy!"
"Các ngươi nhớ kỹ Bạch Vân Thành bị mất trong tay ta là được rồi." Vân Phi thản nhiên nói.
Ngụy Vô Song nắm vai Vân Phi, "Cầm tặc tiên cầm vương*."
Vân Phi hung hăng liếc nhìn Ngụy Vô Song một cái, "Đừng mơ! Năm vạn người, không phải là năm mươi hay năm trăm."
"Hẳn là còn có cách khác." Có người nói.
"Cách gì? Cấp cho bọn chúng năm vạn nữ nhân, bảo bọn chúng về nhà chuẩn bị tân phòng ăn mừng?"
"Huỳnh Nam nhiều người say mê nam sắc, hay là dùng mỹ nam kế?"
"Say mê nam sắc? Hay là phái một tên nam nhân võ nghệ cao cường, dùng công phu trên giường giết chết thống soái?" Một tên khác đùa giỡn nói.
Nói xong cả đám cùng quay đầu hướng nhìn Vân Phi.
"Không được không được!" Ngụy Vô Song lập tức liên thanh phản đối, hại Vân Phi nhịn cười suýt nữa tức đến chết.
- ---------
Thủ hạ vui đùa không ngờ lại trở thành sự thật.
Huỳnh Nam Thống Soái nghe nói trên tường thành có hai tên nam tử tuấn mỹ đang đứng chỉ trỏ, tò mò tự mình tiến lên phía trước nhìn trộm một chút.
"Vân Phi, ngươi xem người kia, trên người khóac áo gấm." Ngụy Vô Song chỉ vào một người đang len lỏi trong đám quân lính, gấm vóc xiêm y dưới nắng sáng lóa.
"Một tên lính bình thường làm sao có thể được mặc gấm vóc? Hơn nữa hắn cũng không đeo bội chương."
"Không có bội chương?" Binh lính Huỳnh Nam trước ngực đều gắn một miếng bội chương để đánh dấu, ai dám làm mất chính là tử tội, "Xem ra người này thân phận không đơn giản."
Thời cơ không thể để mất. Ngụy Vô Song thừa lúc Vân Phi không chú ý vội vã nhảy xuống cửa thành lao về phía đại quân.
"Ngụy đại ca!" Vân Phi lập tức đuổi theo nhưng đã bị thuộc hạ ngăn lại.
- ---------
Chỉ trong một khắc Ngụy Vô Song đã bị thiên binh vạn mã bao quanh, đao kiếm trùng trùng đâm chém vào người, hắn cũng không bận tâm, cố hết sức tiến lên phía trước. Vừa trông thấy nam nhân mặc gấm lập tức thi triển khinh công nhảy lên lưng ngựa, một kiếm lấy đầu hắn đưa lên cao. Chủ soái bị hạ, ngàn vạn nhân mã nhất thời kinh hoảng quân tâm đại loạn. Lúc này cửa thành mở ra, tiếng kêu rung trời.
Đó là câu chuyện "Bạch Vân Thành nhất dịch" được thiên hạ truyền tụng.
- ---------
"Hắn nói với Kỳ Nhi, nếu hắn chết, muốn cùng ta chôn chung một chỗ. Quả thật nếu hắn chết đi ta cũng sẽ không sống một mình. Lúc hắn hấp hối, ta mới rõ ràng hiểu được một việc.""Việc gì?""Hắn mỗi lần rời khỏi Bạch Vân Thành, ta cũng không cảm thấy thật sự nhớ nhung, ta không phải nữ nhân, không cần cùng hắn sớm tối phải ở cạnh nhau. Chỉ cần hắn còn sống, chỉ cần hắn còn trở lại Bạch Vân Thành...Yêu nhất là ai? Yêu nhì là ai?.....Ta không so đo...Hắn hàng ngày ở với ai nhiều hơn? Vì ai hy sinh nhiều hơn? Bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt? Bao nhiêu châu báu trang sức? Cùng ai ở trên giường nhiều hơn?......Ta lại không cần biết. Ta chỉ muốn hắn được sống tiêu diêu tự tại, chỉ muốn hắn trong lòng có một chỗ cho ta... Những thứ đó ta đều đã có được..."- ---------
Lần đầu tiên Bạch Hạo Chi đánh Bạch Vân Phi, đánh thật sự rất mạnh.
"Giỏi cho ngươi Thành Chủ! Bỏ cả Bạch Vân Thành để gả cho một nam nhân. Ngươi muốn cả thiên hạ đều nhìn ta chê cười phải không?"
"Phi nhi...mau nói cho cha...ngươi vừa rồi chỉ là nói bậy..." Dư Uyển Nhi ôm Vân Phi nước mắt lã chã.
"Năm đó đại bá phụ chẳng phải cũng..."
"Câm miệng!" Bạch Hạo Chi lại tát Vân Phi một cái.
"Bạch thế bá!" Ngụy Vô Song vội kéo Vân Phi ra sau lưng che chắn cho hắn, "Lần trước cứu được Vân Phi ngài hỏi ta muốn cái gì, bảo rằng cả Bạch Vân Thành cũng có thể cho ta. Ta không cần Bạch Vân Thành, ta muốn Vân Phi!"
========================================
"[Ta muốn Vân Phi]...Ngươi thật sự khiến kẻ khác đố kị." Nghiêm Thanh Nhẫm nhặt lại chén rượu, đứng lên rời đi.
- ---------
Bạch Vân Phi uống say ngã người trên bàn, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, lắc đầu cười, "Ta cũng nghĩ...Còn không mau ra!"
Tần Chính lập tức từ trong một góc bước ra, "Nói nhiều như vậy hại chân ta tê hết cả rồi!"
"Con chuột nhắt nghe lén."
"Ta chỉ sợ ngươi uống say."
"Sợ Nghiêm Thanh Nhẫm làm thịt ta? Như vậy không được sao? Bớt đi một người hành hạ ngươi." Chấm một chút rượu xoa lên vết bầm trên mặt Tần Chính, "Đại chủ tử đúng là chẳng biết thủ hạ lưu tình."
"Nhẹ thôi nhẹ thôi....Ta kết thù với Nghiêm Thanh Nhẫm, chỉ sợ hắn sẽ đối phó ngươi..."
"Nghĩ người ta như vậy, ngươi cũng thật vô tình!" Vân Phi dùng sức kéo má Tần Chính.
"A! Ngươi định mưu sát phu quân a?"
"Không dám! Lão gia..."
Ngươi trong lòng ta chính là khuynh thành chi luyến, làm sao dám nỡ....