Tần Chính bị Kỳ Nhi đánh cho trên mặt nở hoa, mấy ngày tự nhốt mình trong phòng không bước ra ngoài nửa bước, ngay cả ăn uống cũng do Tiểu Bính Tử trực tiếp mang đến hầu hạ.

"Lão gia, ngài nên ra ngoài hít thở không khí trong lành đi!"

Tần lão gia cầm gương đồng trên bàn săm soi, "Không tốt, đợi vài ngày nữa đã."

Tiểu Bính Tử miễn cưỡng nhìn Lão gia một cái, "Lão gia ngài cũng không phải nữ nhân, sợ cái gì? Hơn nữa hôm đó cũng đã bị Tam chủ tử nhìn thấy."

"Lão gia ta không phải chỉ lo bị Tam chủ tử nhìn thấy!"

"Lão gia cũng không cần phải lo bị các vị chủ tử khác nhìn thấy!"

"Hừ, chờ khi nào có thê tử ngươi sẽ biết."

"Quên nói với Lão gia, Nghiêm Ổ Chủ cũng đã rời khỏi Tần phủ rồi!"

"Vậy à?" Tần Chính hạ mi mắt, thần sắc ảm đạm, "No rồi! Mang xuống đi!"Tiểu Bính Tử vừa dọn dẹp vừa thở dài, "Lão gia không cần áy náy, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được."

"A, ngươi cũng biết thế nào là tình cảm?"

"Tiểu nhân dĩ nhiên không bằng Lão gia thân kinh bách chiến, nhưng lại bách chiến bách thắng." Vừa có năng khiếu vừa có kinh nghiệm, nếu không làm sao thú về một lúc bảy vị thê tử hoàn hảo như vậy.

"Đi đi đi..."

Đuổi Tiểu Bính Tử ra ngoài, Tần Chính quay về giường ngồi xếp bằng điều tức vận khí.

Bốn năm trước nội lực mất hết, sau đó lại nóng lòng tu luyện, tuy rằng có thể khôi phục được hai thành nội lực, nhưng cũng vì gấp gáp mà tẩu hỏa nhập ma tổn thương nội tạng. Từ đó đến nay đã hai năm võ công cũng không tiến triển, hơn nữa mỗi khi vận khí trong ngực cảm giác rất đau đớn. Hắn đương nhiên không dám cho bảy vị phu nhân biết, nếu không bọn họ nhất định khí cấp thân vong cùng hắn chết chung. May mà sư phụ đã dạy hắn phương pháp khống chế mạch tượng, ngay cả Tiểu Lâm cũng không nhìn ra hắn có gì khác thường, mới có thể an toàn giấu được hai năm.

Ngày ấy bị treo ở Tế Thiên Đàn tắm mưa, Tần Chính buộc phải vận công ngăn cản hàn khí, không ngờ hung đau phát tác, nhất thời rối loạn hơi thở làm cho hàn khí xâm nhập cơ thể, suýt nữa đã phải mất mạng. Không ngờ trong họa có phúc, cảm giác áp bách trường kì tích tụ ở ngực hoàn toàn không còn, đau đớn cũng đã biến mất. 

Như vậy có phải hắn đã có thể khôi phục nội lực? Thời gian không còn nhiều, Hải Đàm đã bắt đầu hành động...

- ---------

Qua mấy ngày, vết thâm trên mặt không còn thấy rõ, Tần Chính mới chịu bước chân ra ngoài.

"Lão gia, tìm được ngươi rồi!" Sĩ Thần hùng hổ túm lấy Tần Chính.

"Sĩ Thần, có...có chuyện gì?" Hắn hai ngày nay không có ra khỏi Thính Vũ Các, không thể phạm tội gì.

"Ta cũng muốn."

"Muốn? Muốn...cái gì?" Bây giờ đang là ban ngày, như vậy không ổn, tuy rằng hắn cũng không ngại...

"Mấy hôm trước ngươi không phải cùng Vân Phi uống Đào Hoa Nhưỡng sao? Biết rõ người ta cũng thích uống..." Sĩ Thần mân mê trên miệng, vẻ mặt ai oán nhìn Tần Chính.

Tần Chính ngoài miệng không nói gì, trong lòng lại âm thầm sinh giận. Tứ phu nhân lúc nào cũng thích uống thích uống, thật ra vừa uống một chút đã say mèm. "Sĩ Thần ngoan đi tìm Vân Phi uống được không? Lão gia còn có việc phải làm."

"Không được, ngươi hôm nay phải cùng uống với ta...[nói lầm bầm]..." Mắt phượng đẹp hơn cả nữ nhân chớp chớp nhìn hắn, cảm giác giống như gió lạnh thổi từng trận.

"Được..." Tần Chính không dám tiếp tục cự tuyệt. Sĩ Thần là người đầu tiên cho hắn biết thế nào là loại nam nhân [Hoàng phong vĩ hậu châm, độc quá phụ nhân tâm].*

- ---------

"Sĩ Thần, bình Đào Hoa Nhưỡng này ngươi lấy đâu ra?" Vân Phi chắc chắn sẽ không cho.

"Ngươi đừng quan tâm, uống đi!"

Cho tất cả hạ nhân thối lui, hai người cùng ngồi uống rượu giữa một rừng lá phong rộng lớn. Sĩ Thần vốn muốn dùng bát to để uống, lại bị Tần Chính ngăn cản.

Vừa uống một chén nhỏ Sĩ Thần hai má đã đỏ ửng, khuôn mặt trái xoan lại thêm thập phần xinh đẹp. Khó trách Tần Chính lúc trước nhầm hắn là nữ nhân, cũng vì vậy bị đánh cho một trận.

"Lão gia rất bất công, cái gì cũng cho Bạch Vân Phi."

"Vậy ngươi nói Lão gia cái gì không cho ngươi?" Tần Chính nhẹ nhàng vuốt ve hai má Sĩ Thần. Vân Phi thường ngày rất thích trêu đùa hắn, chỉ muốn chọc tức hắn cho vui, ai ngờ Sĩ Thần đều xem là thật.

"Lần đó ta bị Đại chủ tử đánh từ trên mái hiên rơi xuống, ngươi không chịu đỡ ta lại đi tiếp Vân Phi." Sĩ Thần đứng dậy đi đến trước mặt Tần Chính đặt mông ngồi vào lòng hắn. "Hại ta rơi đau như vậy!"

Tần Chính trong lòng thầm kêu không xong, Tứ phu nhân thật sự đã say không biết trời đất, "Là ta không tốt, là ta không tốt!"

Sĩ Thần dai dẳng bám lấy cổ Tần Chính, hắn thở không nổi liền muốn đẩy ra, có điều....cả người lại không có lực? Một chút khí lực cũng không có!

"Ta hôm nay sẽ giáo huấn ngươi...ha hả..." Sĩ Thần ngây ngô cười hai tiếng, đột nhiên đem Tần Chính xoay người ấn ngã xuống đất, đầu đập vào tảng đá bên cạnh đau đến chảy nước mắt.

"Sĩ Thần ngươi uống say..." Không đợi Tần Chính nói xong Sĩ Thần liền động thủ cởi bỏ y phục của hắn.

"Đừng hồ nháo!" Tần Chính mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, ra sức giãy giụa ai ngờ toàn thân vô lực bị Sĩ Thần đè chặt dưới đất. 

"Ngươi...ngươi đừng nghĩ chạy trốn..." Sĩ Thần cởi xong y phục lại mạnh mẽ nắm lấy hai chân Tần Chính.

"Sĩ Thần!" Tần Chính lúc này mới phát hiện Sĩ Thần có gì khác thường, thấy hắn hai mắt tràn ngập tơ máu, hơi thở sâu nặng, toàn thân làn da đỏ bừng.

"Tư Đồ Sĩ Thần...đừng loạn..." Tần Chính trong lòng thực sự sợ hãi, ngay cả nếu sắp chết cũng không thấy sợ như vậy.

"Tư Đồ Sĩ Thần?...Là ai?....Ta không cần hắn....Ta muốn ngươi..." Sĩ Thần lý trí đã bị dục hoả thiêu cháy, điên cuồng vừa cắn vừa hôn, lại tự trút bỏ y phục đem chân Tần Chính đặt trên vai mình.

Tần Chính cảm giác có cái gì cực nóng ở gần hậu đình, sợ tới mức tê thanh hô to, "Sĩ Thần! Mau tỉnh lại! Ngươi như vậy....như vậy Kỳ Nhi cùng Quần Ngạo bọn họ sẽ giết ngươi! Mau tỉnh..."

Tần Chính bất chấp sợ hãi, lo lắng nhất chính là Sĩ Thần, nếu Sĩ Thần thật sự to gan dám điên loan đảo phượng, kết cục cũng chỉ có đường chết, đến lúc đó chính mình cũng không giúp được hắn. Đang lúc nhắm chặt mắt chuẩn bị đón nhận cơn đau, trên người đột nhiên thấy nhẹ hẫng, thân thể lập tức có cái gì phủ lên. Mở mắt ra nhìn thấy sắc mặt xanh mét của Kỳ Nhi, Tần Chính giống như tìm được đường sống trong chỗ chết, "Tốt quá..." Nói chưa xong đã chết ngất trong lòng Kỳ Nhi.

- ---------

"Không thể nào!" Sĩ Thần có chết cũng không bao giờ làm chuyện như vậy.

[Này không thể trách Sĩ Thần,] Tiểu Lâm đứng ra nói, [sợ là có người giở trò quỷ.]

"Trò quỷ?" Kỳ Nhi cầm lấy quả trám trên bàn bắn vào chân Sĩ Thần, "Quỳ cho thẳng!"

[Trong rượu có Nhuyễn Cốt Tán...mấy quả trám của Sĩ Thần vừa bị tẩm Thôi Tình Xuân Dược...cũng vừa có giải dược của Nhuyễn Cốt Tán...]

Sĩ Thần có thói quen dùng quả trám nhắm rượu.

Tiểu Lâm nói xong, năm ánh mắt lập tức nhìn về phía Sĩ Thần.

"Cái...cái gì? Đừng nói là các ngươi nghi ta tự mình hạ dược đi!" Đầu hắn đâu phải có vấn đề?

"Bình rượu này như thế nào ở chỗ ngươi?" Vân Phi hít thử một hơi, xác định chính là Đào Hoa Nhưỡng của Liễu Hiên.

"Nghiêm Ổ Chủ lúc sắp đi tặng cho ta."

"Nghiêm Thanh Nhẫm?"

Không cần nhiều lời, tất cả mọi chuyện đều đã sáng tỏ. Nghiêm Thanh Nhẫm biết rõ Sĩ Thần thích uống Đào Hoa Nhưỡng của Vân Phi, vừa lúc cũng được Vân Phi tặng một bình, liền mang tặng lại cho Sĩ Thần, cố ý kể chuyện Tần Chính cùng Vân Phi dưới trăng nâng cốc rất vui vẻ, hắn cũng biết Sĩ Thần thích dùng quả trám nhắm rượu, trong khi Tần Chính lại rất ghét quả trám...

Sự tình cuối cùng đã rõ ràng, tôn nghiêm nam nhân bị trêu chọc như vậy, Tần lão gia hung hăng dậm chân hô to, "Nghiêm Thanh Nhẫm, thù này không báo ta không làm nam nhân!"