Thanh Hà Thành, khu bắc rừng hoang,
Ngồi điều tức tiêu hoá dược lực được một hồi, Thiên Hương trên người phù phiếm khí tức mới có dấu hiệu bình ổn hơn một chút. Nhưng có lẽ vừa rồi thủ đoạn chính là một dạng thiêu đốt khí huyết, nàng mấy ngày này liên tiếp sử dụng quá nhiều khiến cho cơ thể hao tổn nghiêm trọng, vốn đã xấu xí khuôn mặt giờ càng xám xịt dọa người.
Thấy mụ điên này tu luyện hoàn tất, đang dùng ánh mắt không quá thân thiện cảnh giác nhìn qua mình. Tống lão gia cố gắng nở ra một nụ cười tự nhận là hiền lành nhất, nhưng trong mắt Thiên Hương chẳng khác gì khỉ đột nhe răng, ấm giọng mở miệng quan tâm:
“Tiểu nha đầu, khá hơn rồi chứ?”
“Hừ, không cần ngươi giả mù sa mưa!”
Vừa mới vung tay đánh nhau sống chết, cái này ớt cay không quá thân thiện là điều bình thường. Làm người thiện lành đại độ Tống lão gia tự động không cùng nàng chấp nhặt rồi, vẫn là như mộc xuân phong vậy cười:
“Chớ nóng giận thương thân rồi! Ngươi còn có thể hay không tiếp tục, nếu không chúng ta trở về Mai Trang nghỉ ngơi mấy hôm, bao giờ đợi ngươi tốt rồi lại đi cũng không muộn.”
“Hừ, không cần phải phiền phức như vậy. Ta không có yếu đuối như thế, bản cô nương bây giờ giết ngươi vẫn là dư dả.”
Tống Khuyết: …..
Hàng này thật giống con nhím, há mồm là đả thương người, cùng nó giao lưu hắn cũng thấy đặc biệt cố sức.
Nhưng mình một khi chưa đột phá Thất giai, chưa có chân khí hộ thể cái thủ đoạn thần kỳ này là hắn tuyệt đối không dám cùng yêu nữ này liều mạng, vì thế lúc này đành nhẫn nhịn tính tình cười giả lả:
“Ha hả, ta phải nói ngươi, mở miệng ra là giết này giết nọ, như thế rất dễ làm tổn thương chúng ta tình hữu nghị đấy. Thiết nghĩ, chúng ta cần đưa ra ước pháp, không được kêu đánh kêu giết, ngươi cũng không được mở mồm ra là mắng người, được chứ?”
“Hừ!” - Thiên Hương hừ nhẹ một tiếng xem như chấp nhận.
Tống đại quan nhân cũng không phật ý, cùng trại tâm thần đi ra người nói chuyện, đối phương có thể nghe hiểu, bình thường giao lưu là hắn đã phải cám ơn trời đất rồi, còn hi vọng gì hơn.
Lúc này trời cũng đã quá trưa, không đi nữa thì không kịp mất, vì thế dù thân thể còn không quá thoải mái Thiên Hương còn gắng gượng đứng dậy:
“Chúng ta đi thôi, đêm nay có lẽ sẽ ở lại trong này.”
Tống Khuyết vậy không ý kiến, hắn từ nhỏ liền coi Đại Lĩnh Sơn như hậu hoa viên nhà mình, ở trong rừng qua đêm vậy như cơm bữa rồi.
Hai người lần nữa nhảy lên Tiểu Hắc cùng Husky tiếp tục lên đường.
Dọc đường, thấy Thiên Hương dù lúc này tinh huyết tiêu hao đến lợi hại nhưng vẫn bất chấp tự cắt ngón tay mình, dùng bản thân máu tươi mớm cho hai con rắn nhỏ, Tống đại quan nhân cực kỳ hiếu kỳ hỏi thăm:
“Nha đầu, ngươi sủng vật hàng ngày đều là phải cần như thế này nuôi dưỡng?”
“Chúng ta Mệnh Xà từ lúc sinh ra đến lúc chết đi chỉ ăn một thứ duy nhất chính là chủ nhân tinh huyết. Phải như thế nó mới có thể cùng chúng ta bảo đảm tâm ý tương thông.
Bình thường sức ăn của chúng rất ít, 10 ngày nửa tháng mới phải cho ăn một lần. Chỉ là những ngày gần đây Tiểu Bích, Tiểu Ngọc liên tiếp chịu thương nên mới cần phải lập tức bổ sung như vậy.”
Nói đến đâu tiểu ớt cay còn không quên quay sang người bên cạnh lườm xéo một cái. Tống Khuyết đối với loại này ánh mắt đã sớm miễn dịch, chỉ là lơ đãng cười:
“Ha hả, nuôi dưỡng hao tâm tổn trí đến thế, thảo nào nha đầu ngươi cùng ta liều mạng nha.”
“Hừ, bọn chúng chính là ta đời này duy nhất thân nhân. Ai dám làm hại chúng, ta sẽ cùng người đó liều mạng, bất kể là ai.” - Thiên Hương chém đinh chặt sắt nói.
Cái này một phần quyết tâm Tống gia vừa rồi đã lĩnh giáo, hắn một chút nghi ngờ cũng không có, chỉ là tò mò.
“Ngươi cũng là cô nhi, xem ra chúng ta cũng có điểm tương đồng sao. Ta phụ mẫu từ khi ta còn nhỏ cũng đã hết thảy qua đời, Tống mỗ ngày trước phải vào rừng mò cua bắt ốc, hái rau dại sống qua ngày. Nếu không phải hàng xóm nhà ta có một vị hảo tâm thúc thúc thường xuyên giúp đỡ, có lẽ ta đã sớm chết lâu rồi.”
Hai bên đều là đồng cảnh ngộ người cơ khổ, Thiên Hương đối với hắn địch ý vì vậy giảm xuống không ít. Nàng lúc này nhìn sang ánh mắt còn không giấu được hâm mộ mở miệng:
“Ngươi ít nhất còn có cha mẹ, hàng xóm. Ta ngay cả người sinh ra mình là ai cũng không biết, không có họ, tên cũng phải tự lấy. Trong nhà ngươi bầu không khí thật tốt, mọi người có thể thoải mái vui vẻ cười đùa. Ta đến bây giờ một người bạn cũng không có, làm gì cũng có người nhìn trước ngó sau, thật sự là … haizz”
Yêu nữ này có lẽ từ nhỏ đã bị người dạy dỗ các loại quy tắc lễ nghi ứng xử cho phù hợp với thân phận Thánh nữ của nàng. Ngày ngày bị dồn nén quá đà mới sinh ra tâm lý phản nghịch thế này, Tống Khuyết thở dài:
“Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, bù lại ngươi lại được người cung phụng như công chúa. Áo cơm không lo, võ học cần gì là có. Ta tự do là tự do rồi nhưng những thứ này đều phải tranh phá da đầu mới được, làm gì cũng phải nhìn trước ngó sau, rất sợ không cẩn thận đắc tội một ai đó ngày hôm sau cái đầu trên cổ này đã bị người dọn chỗ rồi.”
“Vì sao ngươi lại ngây thơ nghĩ rằng làm Thánh nữ sẽ sung sướng?”
Thiên Hương khinh thường cười cho hắn một gáo nước lạnh:
“Ngươi có biết ta làm sao lên làm Thánh nữ? Chúng ta những cô nhi này vốn được người bắt về, kẻ may mắn thì được làm nô tỳ, không thì sẽ được huấn luyện làm tử sĩ hay cho làm dược đồng, là chuyên đi nếm thử các loại độc dược dược đồng.
Ta chính là trong đó người may mắn, nhưng bởi vì một lần không quen nhìn đám kia thượng đẳng người hành hạ đồng bạn, bản cô nương chỉ đứng ra thay mặt một vị tỷ muội cầu tình mấy câu, ngươi đoán bọn chúng sẽ làm gì ta?”
Cũng không chờ Tống Khuyết trả lời, Thiên Hương gằn giọng tiếp tục:
“Bọn chúng giết gà dọa khỉ đem ta ném xuống Vạn Xà Quật để làm gương cho những người còn lại kinh sợ. Hắc hắc, nghe tên ngươi cũng đã tưởng tượng được đi, đó là một hang động có đâu chỉ vạn xà, không biết bao nhiêu loài rắn độc lớn nhỏ lúc nhúc bên trong, chỉ chờ con mồi rơi xuống bọn nó sẽ trong giây lát đem người cắn xé không còn.
Đáng nói là cái kia được ta đứng ra bảo vệ hảo tỷ muội, lúc đó còn trở mặt đứng cùng người khác một phe cay nghiệt chỉ trích ta không biết điều, còn thiếu chút hại nàng, chết là xứng đáng.”
“Hắc hắc hắc …”
Yêu nữ này cười phá lên âm trầm, phối hợp với nàng khuôn mặt vặn vẹo âm lệ kia, nhìn vào để Tống lão gia cũng phải thấy lạnh mình.
“Ta vẫn nhớ như in khi mình bị ném xuống Vạn Xà Quật ngã cho gãy tay gãy chân không thể di chuyển, mỗi Tiểu Bích cùng Tiểu Ngọc là đứng ra thay ta đứng ra bảo vệ trước xung quanh ngàn vạn độc xà, chúng ta ba là như thế tuyệt vọng bất lực.
Còn những người khác, bọn họ chỉ đứng bên trên đỉnh hang hả hê cười, không chút đồng tình, không một giọt nước mắt.”
“Từ giây phút đó ta liền hiểu ra, thứ độc nhất trên đời này vốn chính là lòng người. Ta cũng thề nếu như có cơ hội, bản cô nương sẽ giết hết tất cả những kẻ dám tổn thương đến ta hay Tiểu Bích, Tiểu Ngọc. May mà … ông trời đã cho ta cơ hội!”
Đáng hận người cũng có chỗ đáng thương!
Tống Khuyết cũng không ngờ rằng vị Thánh nữ này cuộc đời lại trải qua giai đoạn ban đầu bi thảm như thế. Có lẽ hồi nhỏ bị cả thế giới quay lưng lại đã khiến nàng bị ám ảnh tâm lý, vì thế bây giờ mới sinh ra nhân cách cực đoan thế này.
Người thiện lành Tống đại quan nhân bất giác cũng đối với xấu xí nữ nhân trước mặt nổi lên mấy phần đồng tình.
Xấu đến xin lỗi người nhìn thế này cũng đã đủ đáng thương, đám kia Thiên Độc Tông không biết bao dung thông cảm lại còn càng thêm được thể xa lánh hắt hủi. Thật sự quá xấu rồi, bị cả giang hồ không ưa cũng là xứng đáng.
Tiện đà thằng này cũng bị yêu nữ cuộc đời gợi lên tò mò:
“Rồi sau đó thế nào? Ngươi lại làm sao tránh thoát được bầy rắn vây công, còn lên làm Thánh nữ?”
“Tránh thoát bầy rắn vây công? Ha hả …”
Thiên Hương chỉ cười lạnh lẽo, cũng không muốn tiếp tục cho hắn giảng giải nữa, bởi vì nàng đã tìm được mình chuyến này cần tìm địa điểm.
Chỉ thấy trước mắt hai người là một bãi đất trũng ẩm thấp, dưới chân bùn đất khá lầy lội, lại mọc đầy các loại cỏ dại um tùm.
Từ trên lưng Husky nhảy xuống, cô nàng này trèo lên gần đó một gốc cây cao quan sát một lát sau mới hài lòng gật đầu:
“Ngươi ở đây chờ ta một lát!”
Nói rồi cũng không chờ hắn đáp lời đã phi thân xuống dưới bãi đất, tại nó vị trí trũng nhất dùng dao chặt bỏ hết cây cỏ, để lộ một khoảnh trống bán kính khoảng 3 mét.
Lúc này, Thiên Hương mới mãn ý dừng tay.
“Các ngươi lên chỗ kia gò đá cao chờ đợi đi, nếu thấy nhàm chán ngươi có thể trước tiên đi săn một chút con mồi chốc nữa làm bữa tối. Ta việc làm có thể mất hơn 1 canh giờ mới xong.”
Theo hướng tay nàng chỉ lại, Tống Khuyết nhìn về cách đó mấy trăm trượng một đồi nhỏ. Tuy cách khá xa nhưng được cái tầm nhìn trống trải, cũng không lo mất dấu yêu nữ này. Còn việc mặc nàng nơi đây rồi mình ra ngoài săn bắn vậy hắn là vạn vạn không dám.
Ai biết được nữ thần kinh là trong đầu nghĩ gì, nhất là cái loại bất mãn xã hội, có tâm trả thù cuộc đời mãnh liệt thế này.
Chả may nàng nghĩ quẩn muốn làm điều gì bất lợi cho hắn cùng gia nhân vậy với mụ điên này năng lực cùng bối cảnh, giai đoạn này Tống gia cũng phải quỳ.
Nói chung không thể bất cẩn được rồi, một khi để vị này Thánh nữ mất dấu, đoán chừng hắn cũng sẽ không có ngày tốt lành qua.
Bên kia Thiên Hương thấy tiện nhân này quả nhiên theo như dự đoán của nàng không rời đi thì cũng hơi bối rối.
Tiểu ớt cay nhăn nhó mấy lần mới cắn răng quyết tâm cởi bỏ trên người mình y phục ra cất gọn một bên, chỉ để lại quần đùi cùng cái yếm huyền thoại của nàng rồi nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống.
Không bao lâu, dị biến nổi lên.