Trong rừng,
Một lời không hợp Tống Khuyết – Thiên Hương tổ 2 người vậy liền đứng đó trừng mắt nhìn nhau, bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng.
Đối diện với tiểu ớt cay táo bạo, Tống lão gia không những không sợ mà còn dùng ánh mắt tràn đầy nguy hiểm nhìn nàng, hai tay đưa lên trước mặt bẻ răng rắc rồi dùng ngữ khí bất thiện hăm dọa:
“Tiểu nha đầu, hôm nay quanh đây không có người cản tay, ngươi lại vẫn dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với bản thiếu. Thật sự coi lão tử quá hiền lành dễ lấn rồi?”
“Làm sao, cháy nhà ra mặt chuột? Tiểu tặc ngươi bây giờ đã quyết định trở mặt?” – Thiên Hương cũng không phải dạng lương thiện, lúc này hai mắt nheo lại ngập tràn sát cơ.
Đối với con nhóc này, giữ lại một tay vẫn là tốt nhất. Tống Khuyết lúc này không dám nói thực sự quá chết, hơn nữa hắn cũng thực sự không có ý định giết người đâu, chỉ cần đánh một chầu, dạy lại con hàng này cách làm người liền được.
“Hắc hắc, trở mặt thì còn chưa đến nỗi, nếu muốn giết ngươi đêm qua ta đã làm. Nhưng giáo huấn tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng như ngươi một bữa, bản thiếu còn thấy vô cùng có hứng thú.”
“Hừ, đại ngôn bất tàm, ai giáo huấn ai còn chưa biết đâu. Ngươi nghĩ ngày hôm qua cô nãi nãi thật say? May cho các ngươi là ngươi không động thủ, nếu không đêm qua chính là toàn bộ Mai Trang các ngươi ngày giỗ.”
Nghe nha đầu này mạnh miệng như vậy, Tống Khuyết mới hiểu ra con nhóc này đêm qua liền giả say thử lòng hắn đây. Thằng này không nhịn được trên dưới đánh giá đối phương một lần nữa rồi sợ hãi thán phục:
“Chậc chậc, hóa ra ta nghĩ lầm về ngươi, nha đầu ngươi cũng không ngu đến mức hết thuốc chữa.”
“Tống tặc, đi chết!”
Thiên Hương giận tím mặt, không nín trụ được bình tĩnh nữa hóa thân thành táo bạo con hổ cái xông lên tìm đối diện tiện nhân kia tính sổ đi.
“Hừ!” – Tống gia cũng không hàm hồ, từ Tiểu Hắc trên người phi thân nhảy xuống hung mãnh xuất quyền.
Đám sủng vật thấy hai vị đại lão thật động thủ, không cần ai nhắc cũng vội vàng ôm đầu chạy trốn ra thật xa, núp sau mấy cây to thò đầu quan sát.
.....
Chính diện đón nhận Tống đại quan nhân một quyền, dù còn là cách cả trượng nhưng quyền phong cũng đã như đao gió ập mặt mà đến để bên ngoài da thịt cũng nổi lên từng đợt đau đớn.
Thiên Hương tự nhiên không dám cùng con gấu này đối cứng, nàng hai tay bền dẻo linh hoạt như thân rắn, ngay tại lúc đôi bên sắp va chạm liền thuận thế một tay đáp lên tay Tống Khuyết, tay còn lại muốn thuận đằng sờ dưa vòng ra phía sau tấn công vào ngực của hắn.
Trên tay nàng con rắn nhỏ lúc này cũng đã sống dậy, cả người không biết phát lực từ đâu đã hóa thành một mũi tên độc hướng về phía cổ tiểu tử này bắn đi.
Một chiêu này cực kỳ ẩn nấp cùng bất ngờ, cũng may Tống Khuyết phản xạ hơn xa thường nhân, hơn nữa có Lĩnh Vực cảnh báo hắn ngay từ khi đối phương giở trò đã phát hiện trong đó mờ ám.
“Ầm!”
Chỉ thấy thằng này lâm nguy bất loạt, ứng biến thành thạo tự nhiên đem xuất quyền tay gập lại thành cùi trỏ đập về phía bên hông Thiên Hương đem nàng đánh bay.
Bàn tay cũng nhanh chóng thu về, ngay tại trước cổ 1 tấc thành công đem con độc xà kia bắt lấy, dùng hai ngón tay kẹp chặt lấy nó phần đầu, mặc tiểu gia hỏa này giãy giụa cỡ nào cũng không thể đào thoát.
“Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có những chiêu này, để ta giết nó xem ngươi còn có thể làm sao.”
“Dừng tay!”
Nghe tiểu tặc kia vậy mà định giết Tiểu Ngọc của mình, Thiên Hương mặt lộ ra vẻ hoảng sợ quát lớn, nhưng không làm nên trò trống gì. Chỉ thấy đối diện Tống lão ma cười nhe răng hừ nhẹ một tiếng, đang điên cuồng vặn vẹo rắn nhỏ bỗng nhiên liên tiếp rùng mình, sau đó liền thật sự biến thành một cọng bún vậy mềm oặt nằm nằm sõng soài trên ngón tay hắn.
“Không! Tiểu Ngọc!”
Kia yêu nữ điên cuồng quát chói tai, thấy mình bảo bối không chút nào động tĩnh sau nàng triệt để bạo nộ, cả người như hắc hóa vậy biến thành ác quỷ, xung quanh hắc vụ cấp tốc tản ra, hai mắt đồng tử trở nên xanh mượt như ngọc thạch, bắn ra vô cùng vô tận lạnh lẽo sát cơ.
“Tống tặc, chúng ta hôm nay đồng quy vu tận!”
Giọng nói như âm phong rít ra từ địa ngục băng lãnh thấm người, Thiên Hương lúc này không màng tất cả điên cuồng lao về phía hắn, nơi đi qua cỏ cây hoa lá đất cát hết thảy hóa thành tro tàn.
Gặp cảnh này, Tống gia dọa đái.
Không quản quần mình đã ướt hay chưa, hắn liều mạng lui thân về phía sau:
“Dừng lại! Ngươi điên rồi!” – Thien Hương vẫn là thà chết không lùi.
Tống Khuyết cũng thật hối hận mình làm sao trêu vào con mụ điên này làm gì, lúc này phúc chí tâm linh, nhớ đến trên tay con rắn nhỏ hắn liền giơ nó lên gào lớn:
“Dừng lại, con rắn này chưa chết!”
May mắn, cái này hữu hiệu, nghe nói bảo bối của mình còn sống, yêu nữ kia mới có dấu hiệu chậm lại. Nhưng khí thế trên người còn chưa hoàn toàn lui tán, nha đầu này không quá tin tưởng âm trầm hỏi:
“Tống tặc, tiểu Ngọc của ta làm sao rồi? Đừng hòng lừa dối qua chuyện, nếu nó có mệnh hệ gì lão nương hôm nay quyết sống mái với ngươi.”
Tống bảo bảo bây giờ là thật túng, hắn còn cách yêu nữ này xa như thế, chỉ một chút hắc vụ chạm lên người thôi mà bây giờ toàn thân đều đang bỏng rát đến khó chịu vô cùng, quần áo khỏi phải nói, tất cả lần nữa bay đi rồi. Thằng này bây giờ học ngoan, thành thật đem con rắn khỉ gió đó ném qua:
“Không lừa ngươi, ta chỉ là đem nó đánh ngất.”
Cũng may mà vừa rồi hắn chỉ dùng tia điện đem tiểu xà giật cho hôn mê như vậy mà không thực sự bóp chết nó, nếu không hôm nay chuyện thật sự khó lành.
Hắn cũng không bao giờ dám ỷ vào Tesseract mà coi thường Thiên Hương yêu nữ nữa, con mụ này quả thực có thực lực giết chết hắn cùng toàn bộ Mai Trang. Không nói cái khác, chỉ như vừa rồi hắc hóa lên thôi. Nếu như không phải Nhất lưu võ giả có chân khí bảo vệ toàn thân vậy đảm bảo ai chạm tức chết, không có may mắn thương tàn.
.....
Bên kia,
Hai con Tiểu Ngọc, Tiểu Bích dường như được Thiên Hương dùng biện pháp đặc biệt gì nuôi dưỡng, bọn nó cũng không chịu đến Hắc Dạ Vĩnh Hằng ảnh hưởng, nha đầu này thoải mái đem con rắn nhỏ cầm lại trên tay.
Tỉ mỉ tra xét, quả nhiên thấy trong cơ thể Tiểu Ngọc sinh mệnh dấu hiệu vẫn còn ổn định sau, yêu nữ này mới đem bên ngoài hắc khí rút, lộ ra chính mình bình thường thân thể.
Hai người lần nữa trần trụi đối diện nhau, giống như trước đó ở nghĩa trang lần đầu chạm trán. Tiểu ớt cay may mắn trên người vẫn còn hai mảnh vải che thân, không đến nỗi tồng ngồng thả chim đón gió như ai đó.
Có lẽ vừa rồi dùng lực quá độ, Thiên Hương hiện giờ mặt xám ngoét không còn chút huyết sắc, cả người đứng cũng không vững lảo đảo mấy lần mới cố gắng trụ vững thân hình.
Tống Khuyết tuy khá hơn nhưng cũng vô cùng chật vật, cả người như bị gác lên bếp than nướng, da thịt nhìn đỏ rộm chẳng khác nào một con lợn sữa quay.
“Làm sao, thấy cô nãi nãi bộ dáng này, ngươi lại lần nữa nghĩ ta đã là nỏ mạnh hết đà, mặc cho người chém giết.” – Thấy tiểu tặc kia hai mắt đăm đăm nhìn mình, tiểu ớt cay táo bạo quát lớn.
Trải qua hai lần giáo huấn khắc sâu, Tống bảo bảo hiện thành thật cực kỳ, vội vàng lắc đầu cam đoan:
“Không cần lấy bụng ta so bụng người, ta há là cái loại tiểu nhân lật lọng như thế. Tiểu nha đầu, đánh đánh giết giết có gì tốt, ngươi xem xung quanh núi rừng đều bị ngươi phá hủy một mảng lớn, như thế thật sự có thương thiên hòa biết không. Chúng ta là bạn không phải địch, chớ đấu đá nhau để ngoại nhân có cơ hội đục nước béo cò không tốt.”
Có thể sống ai ngu gì muốn chết, vừa rồi nếu tiếp tục vậy Thiên Hương cũng thực sự là đồng quy vu tận. Thấy đối phương đã đưa thang nàng cũng thuận thế hạ mình:
“Hừ hừ, chỉ cần ngươi không nổi lên ý nghĩ xấu xa, chúng ta tự nhiên sẽ không cần phải đánh giết.”
“Ha hả, thế không phải là được rồi. Ta với ngươi đều là những người thủ tín, cũng chưa từng có ý nghĩ muốn gia hại đối phương. Vừa rồi vậy cũng chỉ là một chút hiểu lầm mà thôi, sau này có gì khúc mắc tốt nhất là trước ngồi xuống cùng nhau hòa đàm, không nên động thủ động cước tổn thương hòa khí.” - Tống Khuyết cười lên sang sảng xóa tan bầu không khí lúng túng.
Thêm nữa lần này thử nghiệm, Thiên Hương cũng phát hiện tiểu tặc này chống cự rất mạnh đối với mình hỏa độc. Vừa rồi chỉ là nổi điên lên làm liều, bây giờ nghĩ lại chính mình cũng thấy sợ hãi, nàng cũng không muốn chết nha. Vì thế liền chấp nhận cùng thằng này gương vỡ lại lành rồi, gật đầu chấp nhận:
“Hi vọng ngươi sẽ làm được như lời ngươi nói!”
“Yên tâm yên tâm, Tống mỗ nhất nặc thiên kim, đã hứa với ngươi chuyện tự nhiên phải hết lòng tuân thủ.”
Tống gia gật đầu như giã tỏi tiếp tục mở miệng:
“Ta trong túi đồ còn có mấy bộ quần áo dự phòng, chúng ta qua bên kia đi, đám tiểu gia hỏa chắc cũng đang sợ hãi quá chừng.”
Nhìn thằng này hàng họ lủng lẳng lắc lư trước mặt, tiểu ớt cay chán ghét quay đầu đi hừ nhẹ một tiếng coi như chấp nhận, rồi không nhanh không chậm theo chân hắn đi về chỗ Tiểu Hắc 3 đứa ẩn nấp.
Giả vờ thò tay vào túi hành trang treo trên người Tiểu Hắc, ẩn nấp từ trong không gian lấy ra hai bộ quần áo sau. Tống Khuyết tự mình thay một bộ, bộ còn lại ném cho Thiên Hương mặc tạm. Thấy nàng khí tức còn phù phiếm, hắn liền lấy ra mấy viên đan dược ném qua.
“Ngươi tạm thời dùng bổ sung khí huyết!”
Nói rồi bản thân mình cũng nhanh chóng cho mấy hạt vào mồm rồi khoanh chân ngồi xuống. Cả người hắn đau rát còn chưa rút đâu, bây giờ cần gấp Tesseract năng lượng đi chữa trị.
Qua một hồi lâu, đợi sắc đỏ trên làn da cuối cùng dịu đi, Tống Khuyết mới nhẹ nhàng thở dài một hơi, nhìn đối diện Thiên Hương đã ăn vào mình đưa cho đan dược đang ngồi dưới đất điều tức tĩnh dưỡng, thằng này trong đầu lại bắt đầu suy nghĩ ngàn vạn.