Nộ Ma Toái Giáp.
Tuy không mấy tin tưởng Tống Khuyết thực lực có như bên ngoài truyền ngôn khủng bố đến thế nhưng Cổ Hà cũng biết không có lửa thì làm sao có khói, không thể dùng ánh mắt khi xưa đến xem lại tiểu tử này.
Vì thế hắn cũng không già mồm cãi láo, tự đặt mình vào vị trí yếu thế đi lên chính là một đại chiêu.
Đối mặt với cái này quán chú đủ chân khí, trở nên to như cột đình côn khí, Tống Khuyết trên mặt vẫn không có chút nào dao động, cũng không hề nghĩ cách lẩn tránh. Chỉ đợi lão Cổ Phong Ma Côn sắp đánh lên người hắn mới hờ hững giơ đao lên chặn lấy.
“Keng!!!”
Tiếng kêu chói tai để đứng khá xa đám người cũng nhận thấy màng nhĩ nhức nhối, không thiếu người tỏ ra đau đớn cúi người ôm đầu bịt tai.
Trong trận hai người, Tống đại quan nhân thờ ơ bất động, Cổ Hà ngược lại bị phản lực chấn lùi ra mấy trượng.
Để lại trên đất một hàng dài sâu, rõ dấu chân, Cổ Hà mới giương mắt kinh hãi nhìn lên phía trước.
Trên tay cảm giác nhức nhối như muốn nhắc nhở cho hắn, kẻ này so với trong truyền ngôn càng thêm kinh khủng, hôm nay việc sợ lành ít dữ nhiều rồi.
Tống Khuyết ngược lại vẫn một mặt vân đạm phong khinh, đã sớm quyết định muốn nhanh chóng giải quyết địch nhân lập uy hắn ngay từ ban đầu đã sớm tiến vào Siêu Thần trạng thái, lúc này liền trang bức mười phần mở miệng.
“Cổ Bang chủ, còn có chiêu thức gì liền bây giờ thi triển ra đi, nếu không sợ rằng ngươi sẽ không có cơ hội sử dụng.”
Cổ Hà nghe vậy giận tím mặt, thật sự khinh người quá đáng. Dù đã khá cao niên rồi hắn còn là quả quyết thiêu đốt khí huyết, muốn chiến đến cái thống khoái một hồi.
“Xem chiêu!”
Trên người chân khí sôi trào, thoáng chốc chuyển sang màu đỏ sậm, lão Cổ sức mạnh cùng tốc độ cũng từ đó dâng lên một mảng lớn. Phong Ma Côn như cuồng phong bão táp điên cuồng đập xuống trước mặt tặc nhân.
Hung Ma Phá Ngục
Cuồng Ma Ti Hải
.....
Phong Ma Phệ Ngục
Ma Côn Diệt Thế
“Leng keng leng keng..... leng keng....”
Liên miên tiếng kim thiết va chạm chát chúa vang lên, đối mặt với đầy trời côn ảnh, Tống Khuyết vẫn như một khối ngoan thạch đứng vững nơi đó, không sứt mẻ chút nào.
Trên tay hắn Ô Long Đao hóa thành từng đạo hắc mang, ngang dệt đan xen thành một tấm lưới khổng lồ đem hắn bao vây chặt chẽ. Ở bên ngoài Cổ Hà dù có thiêu đốt tinh huyết thi triển ra cuộc đời một thân sở học cũng không nề hà được mảy may.
Có Ngũ Khí Triều Nguyên quyết bảo vệ nội phủ, Tống Khuyết cũng đã không quá e ngại cùng Nhất lưu cao thủ cứng đối cứng. Lần này mượn dịp lão Cổ thử nghiệm một chút môn công pháp này thần diệu, hiệu quả quả nhiên không sai.
Trong lòng đại định Tống gia lúc này cười lớn:
“Ha ha, Cổ Bang chủ, giờ tới lượt ta.”
“KENG!!!”
Chém mạnh một đao cắt đứt Cổ Hà thế công, đem lão già này đẩy lui về sau mấy bước sau Tống Khuyết liền như hổ đói vồ mồi, hung mãnh xông lên.
Không cần cái gì hoa lệ chiêu thức, chỉ có là bản thân hơn 4 Tượng kinh khủng lực đạo cùng nhanh chóng đến quỷ quyệt ma đao ý cảnh, Tống lão ma chính là dùng phương pháp dã man thô bạo nhất đè địch nhân ra đánh.
“KENG... KENG... KENG!!”
Một đao.. hai đao... 5 đao... 14 đao.
Một đao so với một đao nhanh, một đao so với một đao mạnh, thêm nữa Ngũ Hành ngụy chân khí từng sóng từng sóng ám kình truyền tới để Cổ Hà đau khổ giãy giụa chống đỡ được 14 chiêu liền thoát lực.
Đao thứ 15, trên tay gắng gượng nhẫn nhịn các đạo ám kình quấy phá đã sớm đau đớn vô cùng Cổ Hà còn chưa kịp thở dốc, một ánh đao dùng góc độ quỷ dị chém ngang hông mà tới khiến hắn không thể không vội vàng dựng côn lên đón đỡ.
“KENG!!!”
Một đao thế mạnh lực trầm, hơn nữa không kịp chuẩn bị, lão Cổ Phong Ma Côn lập tức bị đập cho chếch ra, để lộ trước ngực tảng lớn không môn không chút nào phòng thủ.
Tống Khuyết làm sao bỏ qua cơ hội này, cũng không cần hồi sức trên tay hắn Ô Long Đao liền vẽ ra một đạo mỹ diệu đường cong, nhắm thẳng Cổ Hà cổ họng vạch tới.
Mạng ta xong vậy!
Nhìn màu đen lưỡi đao càng ngày càng gần, tay chân không kịp xoay sở lão Cổ sợ hãi quá chừng. Nhưng hắn bây giờ cũnh là hữu tâm vô lực, hai bàn tay sớm bị đánh cho tê dại không còn cảm giác bây giờ đã không nghe sai sử, Cổ Hà chỉ có thể tuyệt vọng nhắm lại hai mắt chờ đợi tử thần buông xuống.
Một hồi sau,
“Phụ thân!”... “Lão gia!”.... “Bang chủ!”
Cơn đau mãi còn chưa cảm thấy, mấy tiếng gọi nhanh chóng vọng gần kéo Cổ Hà quay về thực tại.
Run rẩy hé mắt ra nhìn thấy lưỡi đao chỉ cách cổ mình mấy ly như vậy, như đi dạo trước quỷ môn quan một vòng hắn lúc này còn thấy sau lưng mồ hôi lạnh ứa ra, tay chân không kìm chế được bắt đầu khẽ run rẩy.
May cho hắn, Tống Khuyết không có ý sát nhân, đến cuối cùng liền thu lực dừng đao, nếu không hôm nay trước mặt mọi người liền sẽ diễn ra cảnh Nhị lưu trảm Nhất lưu giai thoại.
Hờ hững thu đao vào vỏ, nhìn đối phương bộ dạng này, Tống gia trong lòng nổi lên xem thường.
Người này có lẽ đã quen an nhàn quá lâu, bản năng của một võ giả coi như đã trôi đi gần hết. Ngay cả việc mở mắt trực diện đối mặt với hiểm nguy cũng không làm được, vậy cùng bình thường người khác gì nhau. Hắn chỉ hơn người là có một thân Thất giai tu vi mà thôi, võ giả tinh thần, đảm phách đã theo thời gian bị mài đi sạch sẽ.
Sau này nhất định phải lấy này làm gương! – Tống đại quan nhân âm thầm dặn dò bản thân.
........
“Phụ thân, ngươi không sao chứ?”
“Lão gia...”.... “Bang chủ....”
Theo Tống Khuyết lui lại mấy bước, sau lưng Cổ Hà mấy vị gia thuộc cùng thuộc hạ mới dám cuống cuồng sợ hãi chạy lên quan tâm hỏi han. Đợi nhìn thấy hắn toàn thân còn nguyên vẹn sau những người này mới chính thức thở nhẹ một hơi.
“Lão gia, chúng ta bây giờ liền đi, không cần cái gì bang phái địa bàn nữa, chỉ cần cả nhà an an ổn ổn sống nốt quãng đời còn lại liền được.” – Lão Cổ phu nhân, một vị hơn 50 tuổi phụ nhân lúc này khóc lóc, sợ hãi khuyên nhủ.
“Đúng vậy phụ thân, chúng ta tìm một tiểu huyện thành sinh sống liền được. Không cần nữa nhúng tay vào giang hồ, quá nguy hiểm rồi.” – Hắn mấy vị nhi tử, nữ nhi cũng đồng cảm lây, trải qua này kiếp nạn, bọn họ coi như cũng đã nhìn thấy giang hồ tàn khốc một mặt.
Đẩy ra mấy người, lúc này mới hồi hồn Cổ Hà khí tức đã trở nên tiêu điều, đồi phế rất nhiều. Hắn run run khóe miệng mấy lần mới tiến lên chắp tay cảm kích:
“Đa tạ Tống thiếu hạ thủ lưu tình.”
May mắn nhặt về một mạng Cổ Hà trung thực rất nhiều. Người kính ta một thước ta nhường người một trượng, Tống Khuyết tính cách chính là như thế, thấy đối phương nói chuyện khách khí hắn cũng mềm giọng:
“Cổ tiền bối khách khí, chúng ta chỉ là đạo lý xung đột thôi, vốn không phải cái gì sinh tử đại thù.”
“Tống thiếu cao thượng!” –Chắp tay bái dài một cái, Cổ Hà tiếp tục:
“Lão phu bây giờ trở về liền thu dọn đồ đạc, rời xa nơi này, tìm một nơi hoang vắng làm một cái trang trại điền viên vui thú tuổi già, sẽ không tiếp tục nhúng tay vào giang hồ tranh đấu.”
“Cổ tiền bối không cần phải như thế cực đoan, ngươi có thể nhập vào Nguyệt Khuyết Các ta, tiểu tử sẽ vì các ngươi khai mở mới một Đường tự do hoạt động. Hoặc cũng có thể đến địa phương khác chiêu binh mãi mã, chỉ cần chúng ta không có trực tiếp xung đột liền được.”
Nếu đối phương thực lòng đầu nhập, Tống Khuyết cũng sẽ giơ hai tay hoan nghênh đấy, dù sao lão Cổ cũng là một vị Nhất lưu không phải. Nhưng đáng tiếc dường như đã triệt để giác ngộ Cổ Hà đã là cảm thấy cái gì quyền lực đối với mình không còn hứng thú như vậy.
“Đa tạ Tống thiếu, chỉ là ta già rồi, bây giờ thiên hạ là của những người trẻ như ngài. Lão đầu lục tuần như ta cả đời đánh đánh giết giết, bây giờ cũng là lúc nên nghỉ tay, dành thời gian cho gia đình, vui vầy bên con cháu.
Ngược lại tại hạ dưới trướng mấy vị huynh đệ hẳn vẫn còn mấy phần đấu chí, Tống thiếu nếu không chê lão phu xin thay mặt dẫn tiến bọn họ gia nhập Nguyệt Khuyết Các. Hẳn dưới tay ngài, chư vị huynh đệ có thể làm ra một phen sự nghiệp, không đến nỗi phải theo ta lang bạt chạy đông chạy tây như thế này.”
Nói đến đây, hai mắt liền hiện lên một vệt thương cảm, để bên cạnh hắn mấy người nghẹn ngào:
“Bang chủ, ngài nói gì vậy!”.... “Cổ ca, chúng ta không có chút nào oán hận.”... “Cổ đại ca, ngươi đi đâu ta liền đi theo đấy.....”
Cổ Hà ít ra thu phục nhân tâm còn có một bộ, sa cơ lỡ vận như này còn có tiểu đệ trung thành đi theo. Lúc này hai bên chân tình tha thiết cầm tay nhau ôn tồn khuyên nhủ, động viên một hồi, 5 người trong đó 2 vị Lục giai, 2 vị Ngũ giai võ giả mới bứt rứt cùng hắn chia ly, nghe lời lão đại ca gia nhập Tống gia Nguyệt Khuyết Các.
Chỉ có một Lục gia võ giả, cũng là người khi nãy mở miệng bị Tống Khuyết ban một thanh phi đao dọa đến chết khiếp, có lẽ lòng vẫn còn ngăn cách, lúc này muốn cùng lão Cổ đồng hành rời đi, ra ngoài kia tìm bến đỗ mới.
Đối với này Tống đại quan nhân tự nhiên không ý kiến, có thêm mấy vị trung kiên thuộc hạ hắn liền vui vẻ đón tiếp, còn thêm một hay bớt một hai người cũng sẽ không ảnh hưởng đại cục, dưa xanh hái không ngọt, người đã muốn đi vậy cần gì phải ép.
Từ đây Nguyệt Khuyết Các lại thêm ra 4 vị Nhị lưu cao thủ, cùng với trước đó lục tục thu nhận người, bây giờ Tống Khuyết dưới trướng Nhị lưu đã vượt qua 20 người, trong đó có 4 Lục giai cao thủ, so với Linh Giang Bang cũng chỉ yếu hơn một chút như vậy, đã không còn quá lớn chênh lệch lực lượng.
Chuyện hôm nay sau đó coi như là hòa bình giải quyết, tuy không ép buộc lão Cổ lập tức rời đi, nhưng Cổ Hà vẫn là biết ý biết tứ khi đó trở về nhà liền thu dọn đồ đạc, ngay cả bữa ăn tiễn biệt cũng không cần. Đợi ngoài trời bóng đêm vừa buông xuống, hắn một nhà liền âm thầm kéo nhau lên xe ngựa rời đi, không biết về đâu, từ nay cũng không ai nghe được tin tức gì của vị này đã từng một thời sất trá Linh Giang.