Thanh Hà, Nam môn.

Có nhà buồn thì có nhà vui,

So với ảm đạm thần thương, anh hùng tuổi xế chiều Cổ Hà, Tống đại quan nhân bên này đám người liền tinh thần phấn chấn khắp nơi hân hoan chúc mừng.

Đám ma cờ bạc cũng là băng hỏa lưỡng trọng thiên cảm giác, đa số người đen đủi, ham tỷ lệ cược lớn, đối với lão Cổ lòng ôm ảo tưởng lần này tự nhiên vò đầu bứt tóc gào thét, hận mình quá tham lam. Số ít người Tống gia tiểu mê muội thì là cười vui hớn hở, tuy không thể một đêm phất nhanh, nhưng cũng là kiếm thêm không ít bạc lẻ.

Cao Tuấn liền buồn bực, phi thường buồn bực.

Hắn lại không phải không biết cái kia Hắc Kim Cương chiến tích, ngược lại so với người khác càng thêm rõ ràng, mấy ngày qua bên tai không thiếu nghe lão cha nói lên kẻ này làm sao mạnh mẽ, làm sao khủng bố đây. Nhưng Cao thiếu chính là không tin tà.

Bây giờ, chưa kịp phung phí tiêu sài cự khoản đã không cánh mà bay, thằng này liền khóc thảm. Quả nhiên, con không nghe lời cha mẹ trăm đường con hư nha.

Nhìn hắn biểu tình không quá đẹp, Phạm Nhất Vũ vội vàng mở miệng:

“Cao thiếu, thật ngại quá, khi nãy ngài phiếu cược chúng ta lại quên vào sổ. Thật sự mong ngài thứ lỗi, đây là của ngài tiền cược, xin hãy nhận lại.”

Thực ra với Cao gia mà nói, 2 vạn bạc cũng chỉ là mưa bụi mà thôi. Cao Tuấn cũng không có gì đáng tiếc, chỉ là vẫn không từ trên người tiện nhân nào chiếm được một tí tiện nghi nên hắn mới như thế khó chịu. Lúc này nghe lão Phạm một phen lời liền cười nhạt khoát tay:

“Chút tiền nhỏ thôi, Cao mỗ chơi được thua được, không cần phải làm thế.”

“Cao huynh, đa tạ lúc này đã đến cho ta trợ trận!” – Đang lúc Phạm Nhất Vũ tìm từ khuyên giải, Tống Khuyết đắc thắng trở về đã xông tới bên này.

“Tống huynh, chúc mừng! Quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, ngươi võ công tại hạ xách ngựa cũng không đuổi kịp.”

“Ha ha, Cao huynh cất nhắc!”

Hai người vui sướng cho nhau trò chuyện, Phạm Nhất Vũ cũng nhân cơ hội tiến lên bên tai cho hắn giảng giải chuyện vừa rồi, nghe thế Tống đại quan nhân cười lên sang sảng:

“Hóa ra là thế, vậy ta phải đa tạ Cao huynh thương tình trợ cấp tiểu đệ ít bạc rồi.”

Hai vạn mà thôi, cả hai người đều không coi là cái gì việc quan trọng, Tống Khuyết quay sang Cao Tuấn cười:

“Để đáp lại, đêm nay ta sẽ bố trí cho Cao huynh một tiết mục quan trọng. Lão Phạm, hôm nay hẳn sẽ có nội y buổi biểu diễn chứ?”

Theo thời gian trôi qua, cái này buổi biểu diễn khai mở càng lúc càng giãn cách, càng thêm long trọng. Nguyên nhân chủ yếu là để người xem không bị cảm thấy nhàm chán, tăng lên cảm giác thần bí, vật hiếm thì quý chứ sao. Chính bản thân hắn cũng không biết bây giờ một tuần diễn mấy cuộc đâu.

Chỉ là đêm qua Tia Chớp không thấy trên Lãng Bạc hồ hoạt động này diễn ra, vậy hôm nay xác suất rất lớn liền sẽ có. Nếu không vậy vì lão Cao tổ chức một buổi đặc biệt cũng không ngại.

Cũng may, Cao Tuấn đến đúng thời điểm.

“Hồi Các chủ, vừa lúc đêm nay sẽ có một buổi.” – Phạm Nhất Vũ trả lời chắc chắn.

Nghe vậy, Tống Khuyết yên tâm, không cần phí công sức vì lão Cao làm riêng một buổi, hắn liền thần bí ghé vào tai thằng này nói nhỏ:

“Ngươi có phúc hưởng rồi Cao huynh, đêm nay đảm bảo sẽ để ngươi lưu luyến quên về.”

Tuy không hiểu hai người nói gì, nhưng cái này ánh mắt dâm đãng cùng nụ cười bỉ ổi ai cũng biết ý lập tức để Cao Tuấn nhiệt huyết sôi trào, hắn liên tục nuốt nước bọt tưởng tượng, miệng còn là trái lương tâm từ chối mấy câu:

“Tống huynh không cần như thế bày vẽ, hơn nữa tại hạ gia giáo sâm nghiêm, mấy hoạt động về đêm chỉ sợ không thích hợp cho lắm.”

Nghiện rồi còn ngại, chẳng lẽ nói cho hắn biết trên người hắn huyết khí đang có dấu hiệu táo bạo, chứng tỏ chỗ nào xấu hổ bộ vị đang anh dũng đòi đứng lên, như thế lại quá mất mặt. Tống gia khinh bỉ lườm thằng này một cái:

“Yên tâm đi Cao huynh, cực kỳ lành mạnh, chỉ là một cuộc biểu diễn thời trang mà thôi. Mấy vị mỹ nữ mặc các bộ đồ khác nhau đi qua trước người cho chúng ta nhìn ngắm, bình phán rồi chọn ra ai ăn mặc đẹp nhất, là đêm đó hoa khôi mà thôi.”

“Hóa ra là thế, thời trang, thời trang... cái từ này thật sự khớp nghĩa, tân triều. Đối với thưởng thức và bình phán cái đẹp tại hạ chính là thích nhất rồi, trước đó ở nhà cũng từng có nghiên cứu một hai. Như vậy đêm nay làm phiền Tống huynh sắp xếp.”

“Hắc hắc, đảm bảo để Cao huynh hài lòng.”

“Hắc hắc hắc...”

Hai người nhìn nhau cười dâm đãng, Cao Tuấn cũng vứt bỏ hết trong lòng còn lại chút xíu hiềm khích, như thân huynh đệ vậy kề vai sát cánh cùng Tống đại quan nhân về Nguyệt Khuyết Các Tổng bộ dự tiệc.

.....

Nguyệt Khuyết Các, Tổng bộ.

Giữ đúng lời hứa, trưa nay Tống Khuyết liền cho Vân Hi hai chủ tớ làm một buổi long trọng tiệc mừng chào đón vị này tân Ngoại sự đường Đường chủ.

Trong Bang hết thảy cao tầng, thêm nữa Thanh Hà tam lão cùng Cao Tuấn vị này danh dự khách mời, ngồi đầy Ngị Sự Đường, phải tràn ra ngoài sân thêm mấy bàn mới coi như đủ chỗ. Đấy là chưa kể Kim Tiền Bang bốn vị hảo thủ vì ngại đàm tiếu, lúc này không tiện ra mặt, tất cả đều đang trở về phụ giúp dọn dẹp cùng đưa tiễn Cổ Hà đây.

Ngày hôm nay liên tiếp việc vui, mấy người đều thỏa sức ra uống. Liệt Hỏa Tửu từng rương từng rương được chuyển vào để Vân Hi nhìn thấy đều đau lòng không được.

Bên ngoài một bình khó cầu rượu ngon, tại đây lại thành đồ vật để đám gia súc này tỷ thí tửu lượng, thật sự lãng phí của trời.

Thứ này vậy một tháng sẽ không chỉ sản xuất mấy ngàn bình đơn giản như vậy. Nghĩ ra trong đó mấu chốt, Vân Hi đối với kẻ nào đó đầy miệng hoang ngôn tức giận rất sâu.

Được bổ nhiệm làm Ngoại Sự đường Đường chủ, nàng từ đêm qua đã bắt đầu xem xét sổ sách, nhưng thời gian quá ngắn, còn chưa nắm rõ được những thứ này. Để có thể bắt tay vào công việc, Vân mỹ nữ còn cần cùng Chung Hồng bàn giao công việc hồi lâu, ít cũng phải 1, 2 tuần để tìm hiểu, thị sát hết một lượt sản nghiệp mới được.

Hiện giờ, Vân Hi chỉ có thể đau lòng nhìn xung quanh người đứng lên bê bát lớn hướng nàng kính rượu, sau đó sẽ bị bên cạnh bảo tiêu Hùng đại gia một ngụm tợp hết, không biết là uống được bao nhiêu bình rồi, để nàng lòng âm thâm rỉ máu.

Đều là tiền, quá mức phung phí rồi, sau này nhất định phải kiểm soát lại cái này. – Còn chưa nắm quyền, Vân Đường chủ đã sảng khoái cắt giảm bang chúng phúc lợi. Không hiểu mấy vị cao tầng nếu biết chuyện có còn vui vẻ ca hát như bây giờ.

Một bữa này ăn đến gần 1 canh giờ mới coi như kết thúc. Chủ cùng khách đều cảm thấy vui vẻ mà về, lão Cao cũng khoác vai bá cổ Tả Thần côn đi Thiên Thượng Nhân Gian tìm chỗ tiếp tục tâm sự đi.

Tả Mục được vinh quang giao nhiệm vụ đi bồi tiếp vị này đại thiếu.

Cao Tuấn khi nãy mới nhìn thấy tiên phong đạo cốt lão Tả liền kinh như gặp thiên nhân, một bên nhìn thằng này tiêu sái vẫy quạt, nghe hắn ba hoa chích chòe bấm chỉ tính toán chuyện thiên hạ, quả thật lập tức bị lắc lư què rồi. Lúc này làm gì còn ý kiến, vội vàng vui sướng theo Tả ca mang đi bay lắc đây.

Để lại Tống Khuyết, nhàn rỗi hắn liền dẫn Vân Hi mấy người xung quanh đi dạo.

Có bằng hữu đến chơi, làm chủ nhà Tống lão gia hôm nay liền tận tình làm hướng dẫn viên, đưa người đi thăm thú Thanh Hà cảnh sắc. Chính vì thế, từ lúc ăn xong, hắn liền đã để Dương Kế Nghiệp, Nhiếp Phong hai người chạy về Mai Trang coi nhà, đồng thời cho Lý Tín về đó một chuyến đón Dương gia tỷ muội cùng mấy con sủng vật vào thành, hôm nay toàn gia sẽ đi chơi một bữa.

Hắn còn nhớ rõ ràng, Dương Mật, Dương Tử từ khi đến đây còn chưa từng được ra ngoài đi chơi đâu, nghĩ đến đây Tống Khuyết cũng hơi xấu hổ, vừa lúc bù đắp cho hai tiểu.

Một hàng 3 nam 3 nữ, 2 đứa bé cùng mấy con sủng vật, cứ thế không mục đích loanh quanh khắp nơi đi dạo.

Đến tận buổi chiều, cả đoàn người mới ra Lãng Bạc hồ, chính thức quan sát Thanh Hà chân chính tụ điểm ăn chơi.

........

Thiên Thượng Nhân Gian,

Đặt chân đến nơi này, mấy vị nữ tử đều vô cùng tò mò, khắp nơi hiếu kỳ quan sát.

Được Tống Khuyết nhắc nhở, từ lần trước ở chỗ này cỗ oai phong tà khí đã bị chỉnh đốn rất nhiều, thêm nữa Thiết Ngọc Nương không thể bỏ qua công lao quảng bá, giờ đây Thiên Thượng Nhân Gian mới thực sự hiện ra diện mạo mà nó nên có.

Sôi động, nhộn nhịp nhưng không xô bồ, dâm uế.

Một dãy dài ven hồ, hàng loạt các quán ăn vỉa hè mọc lên, các dãy bàn ghế nhỏ kê gọn lên bờ kè đá, khách nhân có thể thoải mái ngồi nếm thử mỹ thực, đồng thời thưởng thức bên cạnh Lãng Bạc Hồ dập dờn phong cảnh.

Bên kia còn là các cửa hàng, tửu lâu, ven đường cũng ngồi đầy hàng rong bán đồ vặt, đủ các loại đồ chơi nhỏ, đồ lưu niệm, không đáng mấy tiền nhưng nhìn thú vị cực kỳ.

Không thiếu các vị tiểu thư khuê các dẫn theo nha hoàn đang hứng thú bừng bừng chạy qua chạy lại chọn tìm đồ mua, thư sinh, hiệp khách ngồi cao ca khoát đàm, ngâm thi tác đối. Nếu không phải bây giờ đang chịu cấm vận, ở đây nhân khí còn phải lật lên mấy lần.

Nhưng dù là thế cũng đã đủ Vân Hi mấy người mở mang tầm mắt. Nhất là Xảo Xảo, Dương Mật, Dương Tử ba người, cực hiếm khi được đi chơi thế này, cả ba trên mặt toàn là kích động, lúc này được Tống Khuyết đồng ý đang líu ríu chạy lên sạp hàng chọn mua đồ vật đây.

Có 3 vị hắc thiết tháp đi theo, hơn nữa cả Tống gia cái này dễ nhận diện khuôn mặt. Dù nơi này có một đoàn mỹ nữ cùng manh sủng, nhưng còn không có ai tìm đường chết mà tiến lên kiếm chuyện đấy. Tự nhiên cũng không có cái gì câu chuyện trang bức vả mặt phát sinh.

8 người vui vẻ dạo một hồi, cùng nhau ăn một bữa ven đường đồ nướng, uống chút rượu gạo sau đó vào đổ trang chơi qua mấy ván xong liền thỏa mãn ai về nhà đấy.

Tiễn Vân Hi hai người về Tổng bộ, Tống Khuyết cũng lập tức nhích người chạy về Mai Trang, trên đường còn nghe Dương Tử líu ríu không ngừng kể ra nội tâm vui thích, hắn cũng thấy phá lệ yên bình.

Như thế này mới là cuộc sống sao, đáng tiếc ngoài kia luôn là có yêu nhân muốn hại người.

Thật sự đáng chết vạn lần!