“Người nào!”
Chính mình ngưng tụ hồi lâu công lực một chưởng lại bị người đánh tan, Mân Cống lập tức giật mình quát lớn.
Lúc này, một cao lớn thân ảnh tách ra làn sương độc xuất hiện, chính là Tống Khuyết.
“Vị tiền bối này, nơi này chính là Nguyệt Khuyết Các địa bàn, không biết các ngươi có gì xích mích, xin mời rời đi lên bờ có thể tự do giải quyết tiểu tử sẽ không quản. Nhưng ở chỗ này xin tiền bối giơ cao đánh khẽ, chớ cập thương người vô tội.”
“Ngươi là ai?” – Không cảm nhận được đối phương trên người khí thế, lão Mân ngưng trọng hỏi dò.
“Tại hạ Tống Khuyết, chính là nơi này chủ nhân.” – Tống gia vẫn bình thản ung dung dùng rất đúng mực lễ nghi trả lời hắn câu hỏi.
“Ngươi chính là Tống Khuyết, Nguyệt Khuyết Các Các chủ Hắc Kim Cương Tống Khuyết?” – Nãy giờ vẫn âm trầm không nói một lời Nguyễn Tuấn Huy lúc này bất ngờ mở miệng hỏi thăm.
“Chính là tại hạ, công tử có biết ta?”
Đâu chỉ biết, đại danh như sấm bên tai nha. Khi nãy mình ăn hai cái bạt tai còn không phải chỉ để nhớ kỹ tên thằng này mà vu oan giá họa sao. Tiện đà Nguyễn công tử đối với tiểu tử này cũng trở nên không thích.
“Mân thúc, tiếp tục làm việc, ai cản trở liền giết cho ta.”
“Rõ, Thiếu Tông chủ!”
Dù thích hay không thích, trên thuyền người đều có lý do phải chết. Khi nãy bất kể Sở Thiên Thu nói chuyện có phải hay không sự thật, bây giờ cũng đã không quan trọng. Người cũng đã chết không có đối chứng, vậy Nguyễn Tuấn Huy chính là bùn đất rơi trong đũng quần, không phải cứt cũng là cứt, cái này thua thiệt hắn phải ăn chắc rồi, ở đây người chỉ biết hướng ác ý nhất đi suy nghĩ về nhà hắn thiếu Tông chủ.
Không may trên giang hồ tin đồn Thiên Độc tông Thiếu Tông chủ vì bảo mạng mà cho người thổi sáo đá bi truyền ra, vậy bọn hắn cũng không cần mặt mũi rồi, tất cả đem một cái mo che lên cho thuận tiện. Hơn nữa đợi về đến trong tông, Tông chủ hẳn cũng có thể không tha cho mình, nghĩ đến đây Mân Cống cũng là tâm mệt.
Lão Mân mệt mỏi đáp một tiếng mới quay sang Tống Khuyết:
“Tiểu tử, có thể tiếp ta một chưởng mà vô ngại, rất không tồi. Nhưng những người này hôm nay phải chết, ngươi lui ra đi.”
“Không, Tống Các chủ cứu mạng!”... “Tống thiếu hiệp, cứu lấy chúng ta!”
Lời vừa dứt, trên thuyền mấy trăm người liền điên cuồng khóc lóc van xin.
Tất cả những người này đều là nhà mình thượng đế, Tống Khuyết tự nhiên không có đứng khoanh tay không quản đạo lý. Hơn nữa hôm nay đã lên kế hoạch ra việc này, hắn tự nhiên cũng đã tính trước trên thuyền người sẽ bị ương cập cá trong chậu, thế nên không phải bây giờ Tống gia đang dùng chúa cứu thế tư thái xuất hiện ở đây sao.
Dịp náo động ra danh tiếng thế này Tống Thiên đao hắn thích nhất rồi.
“Tiền bối, đa ta ngài thưởng thức. Nhưng những người này đều là vì tin tưởng ta Nguyệt Khuyết Các mới đến, tại hạ cũng tất phải có trách nhiệm bảo hộ bọn họ an toàn. Còn xin mời tiền bối cùng vị này công tử nể mặt giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho họ một con ngựa.”
“Hừ, nể mặt ngươi? Ngươi cũng xứng để bản công tử phải nể mặt sao?” – Nguyễn Huy Tuấn khinh thường cười lạnh.
“Hừ!”
Chủ nhục thần tử, theo chân Tống Khuyết nhảy lên thuyền Dương Kế Nghiệp, Hùng Bá, Nhiếp Phong, Thẩm Tử Minh mấy người đồng thời hừ khẽ, 4 cặp mặt âm u um tùm hàn khí bắn thẳng về phía Nguyễn Tuấn Huy để hắn giật bắn cả mình, vội vàng rùng mình đứng trốn sau Mân Cống.
Nhìn đối phương trận thế, lão Mân cũng cau mày không ngớt. Chuyến này mình đi cũng quá sơ sẩy, chỉ bọn họ 2 người đi theo Sở Thiên Thu 2 người lên trên thuyền, còn lại nhân thủ đều tại nam bến tàu hoặc tách ra trên Thiên Thượng Nhân Gian đi ăn chơi đàng điếm.
Nếu bây giờ nổi lên xung đột Mân Cống tự thân ngược lại không sao, nhưng bằng nhà hắn Thiếu Tông chủ bản lĩnh đối phó mấy người như này vậy cũng là khó liệu. Cẩn thận đem thiếu Tông chủ che chắn sau lưng hắn mới ngưng trọng mở miệng:
“Tống tiểu huynh đệ, chuyện hôm nay ngươi là quyết tâm nhúng tay vào rồi?”
“Chuyện này tại hạ nhất định phải quản!” – Tống lão gia trả lời chém đinh chặt sắt, không có thương lượng đường sống.
“Tiền bối, không bằng bây giờ để tiểu tử xin được lãnh giáo ngài cao chiêu, nếu ta thua, vậy việc này tự nhiên sẽ không tiếp tục nhúng tay. Nhưng nếu tiểu tử may mắn bất bại, vậy xin ngài cùng vị công tử này cứ như thế rời đi thế nào?”
Cân nhắc một lát sau, còn bận tâm lo lắng Nguyễn Tuấn Huy an toàn lão Mân cuối cùng xuống nước đồng ý cái này điều kiện. Hắn cũng không tin rằng mình còn không thắng được một mao đầu tiểu tử.
“Được, vậy để ta kiến thức xem Đại Viêm tuấn kiệt là như nào phong thái.”
Mân Cống lúc này cũng một bụng oa hỏa không có chỗ phát tiết đâu, đã quyết định giao thủ hắn cũng không thêm nói nhảm, cả người đã như một con độc xà bắn nhanh mà tới.
“Hay lắm!” - Tống Khuyết cũng không chút nào úy kỵ, nhấc theo Ô Long Đao liền tiến lên đón đỡ.
“Ầm... ầm...”
Không ra một lát, tại Tống lão gia dẫn dắt, cả hai người đã rời xa hoa thuyền hơn trăm trượng. Trong màn đêm, đứng trên tuyền người chỉ nhìn thấy từng đạo bóng đen nhanh như quỷ mị liên tiếp va chạm vào nhau, từng đạo cột nước liên tục bị nổ bắn lên cao, thanh thế kia cực kỳ kinh người.
.....
Lãng Bạc hồ,
Hai bóng người như chuồn chuồn chấm nước thoăn thoắt đan xen qua lại, mỗi lần cùng nhau va chạm đều tạo nên một trận nổ tung, tạo nên từng cuộn sóng lớn dập dềnh đập vào cách đó không xa đại thuyền hoa, đưa trọn con thuyền cũng lắc lư rung động theo hai người tiết tấu.
Trải qua mấy chiêu giao thủ, đã thử ra đối phương thực lực, lúc này cả hai người cũng không hề có điều giữ lại.
Mân Cống trong lòng càng là trầm trọng rất nhiều. Nhất diệp tri thu, nhìn một góc Linh Giang Quận hắn cũng coi như được kiến thức hiện nay Đại Viêm giang hồ thực lực.
Chỉ một nơi xa xôi hẻo lánh thế này thôi vậy mà cũng đã cao thủ tầng tầng lớp lớp xuất hiện. Cái kia Linh Giang Bang Bang chủ Đỗ Như Hối tạm không nói, cùng cảnh giới mình thua vậy cũng không phải cái gì quá không được, nhưng bây giờ ngay cả trước mặt da đen tiểu tử này đều có thể cùng mình chu toàn mấy chục chiêu còn chưa hề rơi xuống hạ phong, vậy khó lường rồi.
Thực lực này, toàn bộ giới trẻ trong Thiên Độc Tông cũng như Bách tộc người hắn gần như không có, may ra Thánh nữ mới có thể cùng kẻ này tranh phong. Nhưng thằng này vậy cũng chỉ là một vô danh tiểu tốt trên giang hồ thôi, tại trên đầu hắn các lộ thiên kiêu còn như cá diếc sang sông vậy, sao mà nhiều dữ dội.
Mân Cống bất giác thấy bi quan từ đây, bằng bọn họ một nhúm thực lực nếu va phải bên ngoài các thành phủ lớn thế lực vậy kết quả còn phải nghĩ, xem ra chuyến này trở về cũng cần khuyên Tông chủ cẩn tuân Tông quy, tiếp tục an tâm cố thủ tại Thập vạn đại sơn mới là thượng sách.
Ngoài kia xã hội quá nguy hiểm!
Tống lão gia không biết mình vô tình xuất hiện liền để lão Mân tâm linh chịu cực lớn đả kích. Hắn lúc này đang toàn tâm toàn ý tận dụng cơ hội khó được cùng một vị Thất giai Chân Khí cảnh giao thủ để mài dũa tự thân.
Thăm do mấy chục chiêu, hắn cũng đã mò ra được lão đầu này sâu cạn. Lực đạo vậy cùng hắn cũng chỉ là tương đương thôi, những người này để người kiêng kỵ vậy chủ yếu là đến từ bọn họ quỷ bí khó lường độc công, nhưng hôm nay đã gặp Tống Khuyết vậy hết thảy đều trở nên mất linh rồi.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Thiên Độc Tông tại trong Ma Giáo cửu tông luôn là lót đáy, có thể nói thành cũng độc công mà bại cũng độc công.
Bọn hắn danh hào tại tầng chót võ giả vậy là cực kỳ vang dội, cái gì Hạc đỉnh hồng, Thất bộ xuyên tâm độc, Khổng Tước linh, Diêm Vương Thiếp.... hàng loạt loại độc vật cùng cơ quan ám khí để người nghe mà thuộc, nghe mà biến sắc. Nhưng đến Nhất lưu võ giả tầng thứ vậy hết thảy cũng chả có cái chim dùng.
Chân khí cảnh trở lên cao thủ đã có thể dùng chân khí hộ thể, chân khí bức độc, chỉ có rất hãn hữu các loại kịch độc mới có thể tổn thương được họ. Nhưng dù là thế, làm sao để đầu độc hay tìm cách đả thương đối thủ để phóng độc lại thành đại vấn đề.
Thiên Độc Tông người chỉ giỏi chế độc, dùng độc, đánh nhau quyền cước chiêu thức lại không được nha. Vì thế bọn họ chỉ có thể co mình trong Thập vạn đại sơn làm thổ hoàng đế đi thôi, dám ra ngoài hò hét xưng vương xưng bá nhân gia sẽ lập tức dạy ngươi làm người.
Mân Cống cũng là tình hình như vậy, lão đầu này thực lực nếu trừ đi những cái kia loạn thất bát tao nhìn mà ghê tởm độc tố vây cũng chỉ cùng Phong Ma Côn Cổ Hà tương đương. Tống lão gia lần này chơi rất xanh chín rồi, không thèm bật hack dùng tự thân bản lĩnh cùng hắn chu toàn.
Trên mặt hồ, xung quanh khu vực hai người chiến đấu như phủ lên một tầng khói đen, để bên ngoài người rất khó thăm được quang cảnh thực chất, chỉ nghe tiếng ầm ầm bạo tạc cùng cột sóng bắn tung bay mới có thể tưởng tượng ra trong đó tình cảnh khốc liệt.
Lúc này, Mân Cống đang như một con nhện độc quấn lấy Tống Khuyết, từ trên người hắn chân khí hình thành một đám cánh tay, lại giống một đám độc xà từ bốn phương tám hướng nhằm vào hắn trên người yếu hại mổ xuống.
Thật mà giả, giả mà thật, trong thật có hư. Tại giữa đám hắc thủ này âm thầm giấu giếm Mân Cống chân thật sát cơ.
Dựa vào Lĩnh Vực thần diệu, Tống Khuyết còn phân biệt được lão Mân hai tay không biết lúc nào đã xuất hiện hai thanh tiểu kiếm, hướng về trên dưới yết hầu cùng đan điền hai chỗ trên người hắn đâm tới.
“Keng... keng...” - Hai tiếng kim thiết vang lên.
Ô Long Đao trên tay hắn như hai đạo thiểm điện bổ ra, đem kia hai thanh tiểu kiếm cùng Mân Cống chấn lùi lại phía sau, nhưng chưa kịp để Tống Khuyết thở phào nhẹ nhõm, sau lưng hắn lúc này biến cố đột sinh.