Thiên Thượng Nhân Gian,
Lần đầu tại nơi này qua đêm Tống lão gia đối với xung quanh cảnh sắc cũng là hiếu kỳ không ngớt.
Trời vừa vào tối, khu tụ điểm ăn chơi này nhân khí so với ban ngày lại càng thêm sôi động rồi, tiếng hò hét cười đùa vang lên không dứt, ven đường tửu quán cửa hàng treo đầy các dãy đèn lồng để toàn bộ không gian như phủ thêm một lớp màu đỏ rực quang mang cực kỳ mộng ảo.
Đứng trên tầng 3 một chỗ tửu lâu, nhìn phía dưới người qua lại nối liền không dứt Tống Khuyết âm thầm hài lòng.
Tất cả đều là tiền nha!
“Hồng ca, lão Phạm, các ngươi nói nếu tại bên này ta mở thêm một dãy ẩm thực đêm cùng với buôn bán mấy loại tiểu đồ chơi liệu có thu hút được trong thành đám tiểu thư, công tử hàng đêm ra đây ngắm cảnh ăn uống không?”
Tống đại quan nhân còn đang suy nghĩ về tiền kiếp mấy con phố đi bộ đây. Nếu có thể hút được đám kia tiểu thư khuê các dẫn theo một nhóm nha hoàn, hộ hoa sứ giả đến chơi vậy chỗ này nhân khí lại phải tăng thêm nữa một bậc.
Chung Hồng cùng Phạm Nhất Vượng lại không nghĩ thế, trầm tư một hồi, hai người nhìn nhau còn là lắc đầu:
“A Khuyết, việc này sợ không được. Dù sao chúng ta nơi này làm nói trắng ra chính là đánh bạc chơi gái, tại cái này bầu không khí sợ là không có vị nào hoàng hoa khuê nữ là dám tới đây đấy.”
Nhíu mày gõ tay suy tư một hồi, Tống Khuyết vẫn là cảm thấy có thể thử một lần:
“Hồng ca, chưa làm chưa thể biết được. Ai nói sòng bạc liền không thích hợp nữ nhân rồi, các nàng nhiều khi còn đam mê cờ bạc hơn cả đàn ông. Các ngươi về dựa theo ta suy nghĩ tìm cách thử xem.
Nơi này bầu không khí cũng cần hạn chế lại một chút, không cần quá mức dung tục rồi, dặn dò đổ trang cùng thanh lâu mấy người quản sự cần chấn chỉnh lại. Trang trí không gian cho trang nhã một chút, thêm nữa tăng cường bảo đảm an toàn cùng trật tự, nếu biết đúng cách tuyên truyền ta tin rằng bằng chỗ này mỹ lệ phong cảnh là đủ sức thu hút mấy vị giai nhân tài tử đó đến đây chơi đấy.”
“Cái này.... vậy để ta cùng lão Phạm thử một phen.”
“Ân, cứ làm đi, mục tiêu của chúng ta là biến chỗ này thành một nơi thiên thượng nhân gian chứ không phải chỉ toàn thú vui nhục dục. Đợi sửa chữa hoàn tất, có thể nhường lão Thiết gia cô nương đi kêu bằng gọi hữu đến cổ vũ, nha đầu này không phải trên đường quan hệ rất rộng sao.”
“Ha ha..” – Xung quanh mấy người đều bật cười.
Thiết Ngọc Nương bây giờ có thể coi là Thanh Hà nhất bá, cô nàng này bản tính hơi chút điêu ngoa dại trai nhưng không xấu, rất thích kết giao bằng hữu. Từ thế gia công tử cho đến phía dưới tam giáo cửu lưu hạng người không có chỗ nào là nàng không nhận thức đấy.
Dựa vào Thiết Phi Long thân phận, dù là Thanh Hà dân bản xứ hay hành hương khách qua nơi này đối với nàng cũng là khách khí có thêm, tất cả đều rất vui lòng cùng tiểu mỹ nữ này đáp lên quan hệ. Vì thế bây giờ tìm nàng đi tuyên truyền cho nhà mình sản nghiệp là nhất thích hợp bất quá.
Đang lúc mấy người vui vẻ nói nói cười cười, một Nguyệt Khuyết Các huynh đệ lúc này chạy đến:
“Báo! Các chủ, trên Lãng Bạc hồ thuyền hoa có xảy ra xung đột!”
Tống gia lúc này khóe miệng vểnh lên, lập tức cầm lấy Ô Long Đao đứng dậy:
“Chư vị, đi theo ta một chuyến!”
....
Trên bong tàu, đã bị dồn đến đường cùng Sở Thiên Thu đang run rẩy đứng sát mũi thuyền, lo lắng đề phòng nhìn trước mặt đã chăm chăm như hổ rình mồi Mân Cống.
“Sở Thiên Thu, mau giao ra Độc Long Đảm đồng thời ngoan ngoãn theo ta về Thiên Độc Tông hướng Tông chủ giải thích cặn kẽ sự việc, nể mặt ngươi chỉ nghe lời hiệu lệnh, ta có thể đảm bảo giữ ngươi một mạng. Nếu không hôm nay ai cũng không cứu được ngươi.”
“Không... không được đến đây! Hôm nay việc ta làm không nghe theo ai sai sử cả, tất cả đều do ta tự ý chủ trương.” - Sở Thiên Thu đầu lắc như trống bỏi từ chối, thề thốt giải thích một bộ trung tâm hộ chủ như thế khiến người cảm động mà rơi lệ.
Thật tráng sĩ vậy, chết đến nơi vẫn còn lo lắng cho mình Bang chủ, Mân Cống trong lòng cũng có một chút như vậy dâng lên cảm phục, giọng nói không tự giác mềm mấy phần:
“Nguyên nhân như nào ngươi tốt nhất cùng Nguyễn Tông chủ giải thích, Sở huynh, phối hợp đi theo ta một chuyến, ta có thể hứa hẹn cho ngươi bảo đảm tính mạng vô ưu.”
“Không được! Đồ vật ta có thể trả lại nhưng các ngươi phải trước đưa ta giải dược, đồng thời đảm bảo lão phu có thể trước an toàn rời khỏi nơi này. Đợi chạy đến trên bờ ta sẽ để lại Độc Long Đảm hộp gỗ ở đó, các ngươi không được trước tiên đuổi theo. Hơn nữa phải lập lời thề sau này sẽ không truy cứu chuyện hôm nay hết thảy, nếu không lão phu thà chết cũng sẽ không để các ngươi đạt được thứ này.”
Nghĩ hay lắm! Chơi bản thiếu một lần còn muốn chuyện cũ bỏ qua, Nguyễn Tuấn Huy nghe vậy há mồm định mắng.
“Ngươi...!”
Đưa tay ngăn lại hắn nói chuyện, Mân Cống lúc này lắc đầu:
“Sở huynh, những thứ khác dễ nói nhưng để ngươi mang theo Độc Long Đảm trước chạy đến trên bờ vấn đề này tại hạ không thể đáp ứng. Không bằng chúng ta mỗi người đều lui một bước, ta có thể lùi lại cuối bong tàu, chỉ cần ngươi để lại hộp gỗ hôm nay ta có thể để mặc ngươi chạy trốn. Trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá nhảy, sau này ngươi có thể hay không vẫn thoát được đuổi bắt vậy còn tùy vào bản thân vận số, ngươi thấy thế nào?”
Lão Mân đây cũng là nể hắn một mảnh lòng son mới nổi lên lòng ái tài có ý thả người rời đi, ai ngờ đối diện người đã sinh tử chí.
“Không được, các ngươi phải thề không được truy cứu tiếp việc này.”
“Ngươi nằm mơ! Chỉ mấy cây Độc Long Đảm thôi, không có liền không có, bản thiếu lần này nhất định phải cho người diệt sạch các ngươi Linh Giang Bang mới hả được mối thù này.” – Nguyễn công tử giận tím mặt quát lớn.
“Thiếu Tông chủ!”
Mân Cống trừng mắt nhìn hắn một cái, trong lòng cũng là tâm mệt. Bọn hắn tất cả bôn ba vất vả tìm đồ vật không phải cũng vì thằng này sau này có thể thuận lợi tiếp quản Tông chủ chi vị, nhưng làm sao vị này đại thiếu tính cách vẫn mao táo chíp bông như thế, thật không để người bớt lo.
Lão Mân còn chưa kịp lựa lời khuyên Sở Thiên Thu đâu, đối diện người nghe Nguyễn Tuấn Huy đe dọa liền không vui lạnh lùng trầm giọng:
“Nguyễn công tử, nếu ngươi dám trả thù nhà ta Bang chủ, lão phu sẽ cho người đem hôm nay việc trong phòng khi nãy ngươi vì mạng sống mà khuất phục quỳ gối hầu hạ ta nói ra, khi đó Thiên Độc tông cùng Nguyễn Tông chủ sắc mặt hẳn sẽ không quá đẹp đâu.”
Nà Ní!!!!
Mân Cống trợn to hai mắt khó tin nhìn về phía nhà mình Thiếu Tông chủ.
Không chỉ hắn, ở đây trên thuyền mọi người tuy vì sợ hãi mà nãy giờ vẫn núp kỹ trong khoang, nhưng trong đó cũng không thiếu tu vi có thành hạng người, giác quan là cỡ nào linh mẫn. Bây giờ nghe Sở dâm côn nhỏ giọng nói to như vậy, tất cả không nhịn được đều hít vào một hơi lạnh.
Lượng tin tức quá lớn rồi.
Chỉ hơi chút tưởng tượng thôi cả đám đại lão gia đã rùng mình sợ hãi, ngược lại có mấy vị kỳ nữ tử trong lòng lại trở nên hưng phấn dị thường.
Không để ý xung quanh người ý nghĩ, Nguyễn Tuấn Huy nãy giờ đầu óc lâm vào chết máy, cả người hóa đá một lúc lâu mới tiêu hóa xong cái này bạo tạc tin tức hồi thần lại.
“Khốn nạn!”
Nhìn lão Mân quỷ dị nhìn mình, Nguyễn công tử hai mắt sung huyết đỏ rực táo bạo quát lớn.
“Không cần nghe hắn, hắn đang ngậm máu phun người. Mân thúc, lập tức cho ta giết hắn!”
Giết người diệt khẩu!!!
Thấy bên cạnh người còn chần chờ, đã sớm phẫn nộ tột đỉnh Nguyễn Tuấn Huy lúc này cũng bất chấp nguy hiểm trước tiên xông lên, hai tay của hắn từ bình thường da thịt lúc này đã trở nên đen nhánh như quỷ thủ, hắc khí um tùm vờn quanh.
Thiên Độc Chưởng.
Mân Cống thấy vậy cũng không dám thờ ơ, vội vàng lắc mình đuổi kịp.
Bị độc tố quấn quanh Sở Thiên Thu làm sao có thể gánh được một vị Thất giai Chân Khí cảnh cùng một vị Lục giai Tẩy Tủy cảnh vây công. Đã vinh quang hoàn thành nhiệm vụ hắn lúc này chỉ kịp ngửa mặt lên trời gào lớn:
“Bang chủ, lão Sở xin lỗi ngài!”
“Ầm!”
Nói rồi đem trong tay hộp gỗ bóp nát, vừa lúc trên người cũng ăn liền 2 chưởng hộc máu bay ngược xuống Lãng Bạc hồ.
“Không!”
Mân Cống gầm lên giận giữ, cả người hóa thành một hư ảnh lao lên bắt lấy người. Đáng tiếc khi này thì đã chậm, tặc nhân đã đem trên tay hết thảy bột mịn ném xuống phía dưới mêng mông hồ nước, hắn chỉ kịp giữ lấy một bộ thi xác đã mặt mũi phát tím trúng độc chết không thể chết lại mà thôi.
“Không!”
Khó có thể chấp nhận sự thật này, lão Mân chân giẫm trên mặt hồ còn không đoạn đưa ra từng bàn tay lớn vô hình ngưng tụ từ bản thân chân khí điên cuồng tóm lấy bặt nước nhấc lên.
Tất cả chỉ là dã tràng xe cát!
Cự thủ không duy trì được bao lâu, những quả cầu nước liền như bong bóng vỡ vụn vậy rơi lào rào xuống Lãng Bạc Hồ, trong màn đêm đen nhánh, chỉ tích tắc sau đã không còn chút nào dấu vết.
Thẫn thờ mang theo Sở Thiên Thu thi thể nhảy lên thuyền, Mân Cống lúc này mới khó chịu quay sang Nguyễn Tuấn Huy quát:
“Thiếu Tông chủ, ngươi làm sao vẫn cứ như vậy bất chấp hậu quả làm việc, ngươi không hiểu thứ này đối với ngươi quan trọng như nào sao. Không có nó, sau này ngươi cũng đừng hòng mơ tưởng áp chế được Thánh nữ.”
“Im mồm! Ta làm thế nào còn chưa cần ngươi phải dạy dỗ.” - Còn chưa kịp hưởng thụ trả thù khoái cảm, Nguyễn Tuấn Huy trong đầu còn một bụng cơn tức đây, bây giờ nghe người nhắc đến cái tên không muốn nghe, tính tình lại lần nữa cuồng táo.
“Nha đầu kia việc phụ thân ta rồi sẽ có cách giải quyết, việc hôm nay ta sẽ đích thân cùng người bẩm báo. Bây giờ đem trên thuyền người giết sạch cho ta!”
Nhìn thằng này diễn xuất, Mân Cống cũng cảm thấy thất vọng tột đỉnh, mấp máy môi mấy lần không nói được gì liền thở dài một tiếng quay đầu đi về sau thuyền.
“Áaaa....”.... “Không... tiền bối tha mạng, chúng ta cái gì cũng không nghe được.”
Mân Cống không nói gì chỉ lạnh lùng ngưng tụ công lực, từ trên thân hắn một cột khói um tùm dần dần trào ra rồi ngưng tụ thành một bàn tay to lớn. Kèm theo đó là một mùi hương gay mũi, dựa vào hơi gần mấy người chỉ hít qua một hơi lập tức cả người cảm thấy đầu váng mắt hoa, toàn thân vô lực.
“Chết!”
Mân Cống quát lớn một tiếng, cự chưởng lấy tư thế bài sơn đảo hải ầm ầm quét qua. Trên thuyền người lúc này chính thức hoảng thần, sợ hãi thi nhau hét rầm lên, không ít người phản ứng nhanh nhạy đã phá cửa định nhảy xuống hồ chạy trốn.
Đáng tiếc đối diện người không chút mảy may dao động
“Dừng tay!” – Đúng lúc này một tiếng quát lớn vang lên, theo sát đó là một ánh đao xé ngang trời đem kia khổng lồ bàn tay cắt nát.
“Ầm!”