Nếu các ngươi muốn ở lại thì cứ ở lại, dù sao đến lúc đánh nhau, e chỉ là dư ba cũng có thể đánh chết không ít người các ngươi, các ngươi không sợ chết, chẳng nhẽ chúng ta còn quan tâm tới có ngộ sát các ngươi hay không? Thực tình, chúng ta không ngại a!
Thế nhưng đợi thêm tới mấy ngày vẫn không có động tĩnh, Tứ Quý lâu đã dần không giữ nổi bình tình.
Phái người đi tìm hiểu.
Người đi tìm hiểu một đường nóng lòng bay đi, tốc độ như thiêm điện ra ngoài điều tra, kết quả là đi được khoảng một phần ba lộ trình, mới nhìn thấy Vân Dương đang nhàn nhã dạo bước trên đường.
Tốc độ này, mỗi ngày nhiều lắm đi được vài trăm dặm, so với tổng quãng đường một phần ba còn lại, tối thiểu cũng phải cần mười mấy ngày nữa mới đến nơi, đáng giận hơn nữa, chính là bên cạnh hắn rõ ràng có một thớt hãn thế bảo mã, hết lần này tới lần khác lại chỉ dắt bộ chứ không thèm cưỡi.
Mắt thấy cảnh này, vị cao thủ Tứ Quý lâu kia tức đến muốn nổ mũi.
Bao nhiêu người chúng ta ở bên kia chờ ngươi, đợi ngươi, ngóng trông ngươi, thế mà ngươi ở bên này, một tay dắt ngựa, một tay nắm mỹ nhân, thoải mái nhàn nhã… xin hỏi ngài đang dắt ngựa dạo chơi hay là đi tán gái vậy? Nhìn thế nào cũng không giống đi quyết tử chiến a!
Lúc này Vân Dương cùng Kế Linh Tê đang vượt qua một ngọn núi, đứng trên đỉnh núi nhìn lên mây trời cuồn cuộn, lại đột nhiên nghe được một tiếng xé gió dị hưởng.
Một người áo đen lao xuống, thế tới như sao băng tiếp đất, thanh thế thực sự không nhỏ.
Người tới, đưa mắt lom lom nhìn hai người:
- Vân Tôn đại nhân, ngài làm vậy là có ý gì?
Chỉ nghe khẩu khí này, sớm đã chứng minh người tới chính là người của Tứ Quý lâu.
Vân Dương lật mí mắt:
- Thế nào?
- Ngày đó ngài ước định sau ba ngày gặp ở Thiên Huyền nhai, chấm dứt mối hận cú, nhưng tới giờ Vân Tôn đại nhân ngài vẫn chưa tới Thiên Huyền nhai, như vậy là có ý gì?
Người áo đen hừng hực lửa giận:
- Chẳng lẽ Vân Tôn đại nhân đã quên ước định?
Vân Dương thản nhiên nói:
- Ta quên? Quyết chiến do ta ước định mà ta lại có thể quên? Trí nhớ của ta, khẳng định tốt hơn ngươi, các hạ đã lo lắng thừa!
Người áo đen giận dữ nói:
- Vậy sao tới giờ ngươi còn ở đây? Nhân vô tín bất lập, không nghĩ tới, Vân Tôn đại nhân lại là người nói không giữ lời!
Vân Dương nói:
- Nói không giữ lời? Các hạ nói vậy, không khỏi có chút quá đáng?
Người áo đen nói:
- Cho tới hôm nay, Vân Tôn đại nhân vẫn vượt quá ước định chín ngày! Vốn nói là ba ngày sau, hiện tại đã là ngày thứ mười hai được chứu? Không biết Vân Tôn đại nhân định tự biện thế nào?
Vân Dương từ tốn nói:
- Chắc ngươi cũng nhớ, lúc đó ta nói là sau ba ngày… hiện tại… chẳng lẽ không phải là sau ba ngày?
Người áo đen: “…”
Vân Dương nói:
- Vô luận là mười hai ngày… hay là mười ba ngày, đều là sau ba ngày a, ta hoàn toàn nhớ lời ta nói, không chút dám quên! Nhưng mà đến cùng là ngày nào sau ba ngày… là do người ước định như ta định đoạn, mà không phải các ngươi đi?! Đây mới là đương nhiên, cái gọi là tự biện, chính là nói như vậy a?!
Người áo đen tức muốn thổ huyết, toàn thân run rẩy, cắn răng khóc ròng:
- Vô sỉ, vô liêm sỉ! Cực kỳ vô liêm sỉ, không ngờ đường đường là Trí Tôn, lại là hạng người không có thể diện đến vậy, phát rồ, khiến người giận sôi!
Vân Dương thản nhiên nói:
- Rõ ràng là các ngươi không có văn hóa, xuyên tạc ý ta, ngu xuẩn chờ ở đó, giờ lại đi trách ai? Hiện tại còn muốn trả đũa, làm gì có lẽ nào như vậy? Ừm… thấy ngươi rất tức giận, rất phẫn nộ a? Có muốn ở đây giáo huấn ta một chút không? Ngươi có thể ra tay nha, ta tùy thời xin chỉ giáo.
Người áo đen thở mạnh từng ngụm, tròng mắt muốn trừng ra ngoài, nhưng cuối cùng cũng cố nhịn lại, giáo huấn Vân Dương… nói đùa gì vậy?!
Vân Dương cùng với thiếu nữ trước mắt, hai người đều có tu vi sâu không lường được, bản thân hắn mà dám nhảy lên, chẳng khác nào đi chịu chế.
Thực sự cho rằng ta ngốc sao?
Mặc dù tức giận, tức muốn chết luôn, nhưng cái mạng nhỏ này, không thể đem ra đùa bỡn được a!
Người áo đen cố kìm nén:
- Theo ý Vân Tôn đại nhân, chẳng lẽ ba năm sau cũng đều thuộc phạm trù sau ba ngày? Đây là thâm ý trong lời Vân Tôn đại nhân?!
Vân Dương bình tĩnh nói:
- Ngươi nói rất đúng, mới nói thế mà đã hiểu ý ta, trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy!
Người áo đen tức đến nói không ra lời.
Gặp được người vô sỉ như vậy, lại còn không thể phân phải trái…
Nên làm gì?!
Còn có thể làm gì?!
May mà Vân Dương nói tiếp:
- Chỉ tiếc trận ước chiến này không thể kéo lâu đến vậy, sao ta có thể cho các ngươi thêm ba năm được?! Các ngươi cứ kiên nhân đợi ta, ta cứ vậy một đường đi qua, tính lộ trình, cũng không còn bao lâu nữa đâu, an tâm chớ vội. Cuối cùng ta chỉ điểm ngươi một câu, không cần cảm thấy kinh ngạc, tất cả thuận theo tự nhiên, tự nhiên sẽ tới!
Người áo đen tức muốn nổ phổi, mấp mé biên giới sụp đổ.
Vân Dương nói:
- Trở về nhớ nói với Niên tiên sinh, người làm đại sự, nhất định phải có kiên nhẫn! Thừa dịp giờ còn thời gian, các ngươi có thể hoàn thiện Khống Linh đại trận, hẳn là có thể kéo dài chút hơi tàn, hưởng thủ thêm mấy ngày nhân sinh, ta làm vậy cũng chỉ là muốn tốt cho các ngươi, chờ ngày quyết chiến, sớm tối hồn đi cửu tuyền, sẽ không còn cơ hội phẩm vị nhân sinh!
Người áo đen không muốn tiếp tục nói nhảm với Vân Dương, hóa thân thành một đạo hắc khí, dùng tốc độ còn nhanh hơn lúc tới để bay trở về.
Thực sự không thể ở thêm được nữa.
Nếu để Vân Dương nói thêm mấy câu, hắn cảm thấy bản thân không cần Vân Dương động thủ, liền có thể khiến tâm can hắn bạo diệt, chết luôn tại chỗ, thực sự là tức chết mà!
- Thực đáng tiếc a!
Vân Dương cùng Kế Linh Tê trăm miệng một lời.
Nếu tên gia hỏa này không nhịn mà động thủ, như vậy thực tốt bao nhiêu.
Kế Linh Tê đứng ra triển khai hồng quang phản phệ, gia hỏa này lập tức có thể phế tại đây, như vậy chẳng khác nào chặt một tay của Niên tiên sinh, cớ sao mà không làm.
Nhưng không nghĩ tới, con hàng này lại có thể nhịn được như thế, quyết đoán chạy xa, không ở lại thêm một giây một phút.
- Chúng ta tiếp tục đi, ta nhớ là qua mảnh sơn cốc này, cảnh sắc bên kia cũng không tệ, một bên là băng tuyết vạn năm không đổi, một bên lại có thiên nhiên trăm hoa đua nở, thực sự lóe sáng như kỳ quan, khiến người nhìn mà than thở.
- Thật không? Đi đi đi, chúng ta mau đi qua, đừng bỏ lỡ cảnh đạp a.
Kế Linh Tê nghe vậy lập tức hào hứng, lôi Vân Dương chạy tới.
Hồng Hồng phì phì cái mũi, rất không tình nguyện đuổi theo.
Đối với gia hỏa theo hắn rời Thiên Đường thành mấy ngàn dặm này, Vân Dương cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
Vuốt ve bờm ngựa:
- Hồng Hồng a, mấy ngày nữa ta sẽ phải đi, ngươi nói ngươi sẽ làm sao đây?
Hồng Hồng phì mũi, thân mật cọ sát trên người Vân Dương, hàm ý trong đó đã quá rõ ràng.
Vân Dương lại tự than thở.
Mấy ngày nay, Vân Dương trải vuốt kinh mạch cho Hồng Hồng rất nhiều lần, thiên tài địa bảo cũng cho nó dùng không ít, càng lấy tới nửa bát máu của bản thân cho con hàng này phục dụng.
Nhưng kết quả duy nhất, lại chỉ khiến con hàng này càng thêm dính hắn.
Đối với bảo mã thông linh như vậy, Vân Dương cũng thực không nỡ.
Làm sao bây giờ?
Thả về thảo nguyên?
Hay là… để lại trên chiến trường?
Nếu mang đi, rời khỏi thế giới này, liệu có khả năng không?