Đồng thời, Kế Linh Tê còn có chút tự ti mặc cảm: Hắn ưu tú như vậy, ta… sao ta lại có chút cảm giác không xứng với hắn a…

Ta cần phải càng ưu tú hơn nữa, càng cố gắng hơn nữa, tu vi cao hơn chút nữa…

Một nơi xa xôi nào đó, hai người nào đó cùng im lặng: Nha đầu, sao ngươi có thể tự coi nhẹ bản thân a, rõ ràng tu vi ngươi còn trên hắn, mặt nào cũng không thua hắn, hắn có thể bắt được trái tim của ngươi, căn bản chính là thiên đại tạo hóa!

Ngươi cũng không thể yếu thế a, không thể tự cam đi vào khuôn khổ, nếu vậy cha mẹ ngươi trực tiếp phải bồi đến nhà, không chừng còn bị tên thần côn kia cười đến chết mất, ngàn vạn không được chịu thua kém a!

Lúc này, Vân Dương đang thầm thấy cổ quái.

Rõ ràng đang đi bình thường, Kế Linh Tê lại đột nhiên kéo tay hắn?

Chủ động?!

- Vân Dương, ngươi xem, đám mây trên kia thật xinh đẹp, nhìn như một con cá lớn vậy, ngươi thấy có phải không.

Kế Linh Tê nhảy cẫng lên, chỉ về chân trời, một tay kéo Vân Dương để hắn nhìn.

Vân Dương theo tiếng nhìn lại, cau mày một cái, cá? Thứ kia có hình thù gì đâu? Có chỗ nào đẹp cơ chứ, mắt thẩm mỹ kiểu gì vậy?

Nhưng kể từ sau khi có lý do này để kéo tay, sau đó tay nhỏ nắm khoác tay lớn, đã không còn tách ra.

- Ngươi xem,.. Bên kia có một con sóc nhỏ, thật đáng yêu.

- Nhìn bên kia, ha ha, con trâu kia đang làm gì vậy?

- Ai nha nha… sao hai con chó kia lại cõng nhau… ách! Không nên nhìn!

Hắc tuyến giăng đầy mặt, thật lâu cũng không lặn xuống nổi.

Giờ chúng ta đang tới nơi quyết chiến sinh tử đó, sao từ trong mắt Kế Linh Tê, lại hoàn toàn biến thành đi du sơn ngoạn thủy rồi a.

Từ lúc bắt đầu, hai người vốn đã xuất phát chậm một ngày, nếu trực tiếp hóa thành phong vân, cực tốc di chuyển, lúc này đã sớm tới nơi, nhưng do có Kế Linh Tê đi theo, Vân Dương khó có thể thi triển tốc độ cao mà di chuyển.

Cho dù tốc độ của hai người, vẫn xa xa hơn người thường, nhưng chung quy con đường này cũng phải tới vạn dặm, chỉ riêng quãng đường tặng Tử Khí cho người khác, cũng đã lãng phí không ít thời gian, hiện tại lại còn muốn dừng xem phong cảnh…

Lúc trước, ba ngày kỳ hạn mà Vân Dương quyết định, vèo một cái đã qua. Mà hết ba ngày, hai người còn chưa đi được một nửa lộ trình.

- Tuy nói nhân bất tín thì bất lập, nhưng thất ngôn với địch nhân cũng không có vấn đề.

Vân Dương cố gắng tìm cho mình một lý do, tâm lý mới trở lại vẻ yên tâm thoải mái, càng tùy hứng mà đi.

Dù sao cũng không đuổi kịp, dù sao cũng đã nhất định đến trễ, như vậy cứ dứt khoát thuận theo tự nhiên, bao giờ đến thì đến a!

Kết quả là, hai người Vân Dương cùng Kế Linh Tê càng đi càng chậm, quan ải vạn dặm, không có tốc độ tương đối, thực đúng là không biết bao giờ mới có thể tới.

Hiện trạng này, để nhân thủ Tứ Quý lâu không hiểu ra sao mà muốn sụp đổ!

Lúc này, tất cả cao thủ đỉnh phong của Thượng Quan đã sớm chờ ở Thiên Huyền nhai.

Lấy Niên tiên sinh cầm đầu, Tứ Quý lâu dốc cạn lực lượng, quy một lần này, so với lần ngộ phục bốn người Lăng Tiêu Túy lần trước càng lớn hơn.

Nhưng há có thể không tới, đây chính là Vân Tôn tự mình ước chiến, trước mặt bao người định ra một ngày, khẳng định là chuyện ván đã đóng thuyền, tuyệt không lo nghĩ có mảy may sai lầm!

Không gặp không về, không chết không thôi, nhất định phải có một phương triệt để hủy diệt, hoặc cả hai cùng đồng quy vu tận, song phương tuyệt không khoan nhượng!

Nhưng mà, rõ ràng ngày quyết thắng bại đã tới.

Nhân thủ Tứ Quý lâu đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ chém giết Vân Dương liền đại công cao thành, lần nữa chứng minh sự thật không người rung chuyển của Tứ Quý lâu!

Đối với kết quả trong dự liệu này, từng thành viên Tứ Quý lâu đều tràn đầy tự tin cùng hưng phấn kích động, lấy thái độ tích cực nhất tụ lại Thiên Huyền nhai, bố trí Khống Linh đại trận, sau đó yên lặng chờ đối phương tới.

Nào biết được, chờ một ngày không đến, cho rằng cũng chỉ là trong dự liệu, đối thủ còn chưa sẵn sàng xuất hiện.

Sau đó chờ hai ngày không đến, liền lập tức đề phòng, lo ngại đối phương tập kích!

Mắt thấy ngày thứ ba sắp qua, đám người đều đều mười hai vạn phần chú ý, chờ Vân Tôn tới quyết tử chiến.

Hiển nhiên, Vân Tôn nhà người ta giữ đúng lời, ba là ba, không hề có dự định đánh trước!

Kết quả là… ba ngày đi qua, chính chủ vẫn chưa đến!

Đám người cùng ngơ ngác.

Ngươi đứng trước thiên hạ, ước chiến với chúng ta, chẳng nhẽ lại đem lời của bản thân coi là đánh rắm không cần để ý sao?

Vô lý.

Ngươi là Vân Tôn a, là truyền kỳ thần thoại a!

Nào có thể nói mà không giữ lời?!

- Bản tọa vẫn tin Vân Tôn nói sẽ giữ lời, hắn nhất định sẽ tới, hẳn là có chuyện gì đó ngăn trở.

Niên tiên sinh nói:

- Không ngại kiên nhẫn chờ thêm một ngày, Tứ Quý lâu chờ được.

Nhưng một ngày lại một ngày, liên tục qua bảy tám ngày…

Đám người ngồi chờ đến muốn phát bệnh, tự giác chờ không nổi nữa, vậy mà Vân Tôn vẫn chưa tới!

Sau đó, đám thám tử mai phục bên ngoai, lại ngạc nhiên phát hiện, quân đội đóng ở Thiết Cốt quan, dưới sự suất lĩnh của Phó Báo Quốc, bao vây từng vòng từng vòng.

Lít nha lít nhít, tựa như kết thành tường đồng vách sắt, chật như nêm cối, không một kẽ hở.

Mật độ bực này, đừng nói là một người, coi như một con muỗi cũng khó mà tự do ra vào!

Hả?! Vân Tôn muốn làm gì? Có ý định gì?

Tứ Quý lâu hoàn toàn không thể hiểu nổi.

Chẳng lẽ muốn mượn số quân đội này, đến vây quét bọn hắn?

Điều này sao có thể?!

Nhân lực có hạn, bọn hắn tuy không thể giết được hết những người này, nhưng nếu một lòng muốn chạy, toàn thân trở ra… coi như quân đội ở đây tăng thêm gấp chục lần, cũng không ngăn được bọn hắn a.

Thực sự không được, chúng ta còn không thể bay lên trời sao.

Chúng ta có thể bay a.

Thí Thần cung có bá đạo, tầm bắn cũng chỉ có hạn, chỉ cần chúng ta không liều mạng, ngươi có thể làm gì được chúng ta?!

Như vậy, đám đại quân này tới đây làm gì?

Dù thế nào cũng không phải là tới để phất cờ reo hò cổ vũ a?!

Đối với vấn đề này, Niên tiên sinh trực tiếp phái người xuống hỏi:

- Các ngươi tới làm gì?

Phó Báo Quốc cũng rất thức thời:

- Chúng ta tới quan chiến, trợ uy cho Vân Tôn đại nhân. Bảo đảm trận chiến này không có phe thứ ba tham gia quấy rầy.

Đối với đáp án này, Tứ Quý lâu triệt để im lặng.

Phe thứ ba tham gia quấy rầy?

Lý do này rất hợp lý, cũng rất đúng mực!

Nhưng vấn đề là, nhìn quang đương thế, có người nào, tổ chức nào có gan tham gia trận chiến này?!

Lại nói một câu không dễ nghe, nếu có phe thứ ba tham chiến, tỷ như Sâm La đình, Lăng Tiêu Túy hay Độc Cô Sầu, vậy thì cũng là trợ giúp Vân Tôn, đối với phe thứ ba trợ giúp Vân Tôn, các ngươi cũng muốn cản sao?!

Cười chết người rồi!