- Nhị đệ tử Vũ Văn Triết thiên phú cực cao, nhưng lại là một tên tình chủng, sau khi học nghệ có chút thành tựu, ta để hắn ra ngoài xông xáo giang hồ, lịch luyện một phen, nguyên vốn định để hắn tăng kinh nghiệm, sau đó trở lại kế thừa y bát. Nhưng sau khi tên hỗn đản này ra ngoài, xông xáo giang hồ được có bốn năm, làm người khiêm tốn, tuyệt không gây chuyện, thế mà không chiến đấu với bất cứ ai, mà mấy năm này, hắn cũng không nhàn rỗi, ngoại trừ tìm lão bà thì cũng cưới tiểu thiếp, cuối cùng... Cuối cùng... Lão phu trông mòn con mắt chờ hắn trở về kế thừa y bát, cuối cùng hắn lại mang một đống lão bà về dập đầu với lão phu, sau đó lại mang theo một đống lão bà của hắn đi tị thế ẩn cư...
Độc Cô Sầu nói đến đây, trong giọng nói tràn đầy sự bất lực.
Thu ba đệ tử, người đầu có thể kế thừa y bát lại bất hạnh chiến tử, hai người còn lại, đều có tật xấu.
- Khụ khụ khụ...
Ba người Lăng Tiêu Túy không ngừng ho khan.
Thực sự không biết phải nói gì cho phải.
Vận khí của Độc Cô Sầu này, cũng thực quá nghịch thiên.
Đồ đệ hiếm có khó tìm như vậy, người khác cả đời chưa chắc thu được một, thế mà hắn lại một mình thu hai. Có điều nếu suy bụng ta ra bụng người, nếu để bọn hắn là Độc Cô Sầu, thấy đồ đệ của mình mang một đống lão bà về nói muốn quy ẩn, bọn hắn sẽ lại làm sao?
Ngẫm lại cũng chỉ có thể thở dài một hơi.
Hoàn toàn có thể lý giải tâm tình khi đó của Độc Cô Sầu.
Chỉ có Vân Dương ngồi bên, không tự chủ được tắc lưỡi:
- Chậc chậc chậc...
Thực sự... Khiến người hâm mộ!
Tìm một đống lão bà, sau đó tị thế quy ẩn...
Từ một đống trong đó, cũng thực đặc biệt a!
Đến cùng là đống lớn thế nào?
- Đệ tử cuối cùng, chính là sư phụ của tiểu tử này, Tiêu Thiếu Khanh... Tên kia tính ham vui, lại còn tự luyến, mang tai còn mềm... Đụng phải chén rượu ngon là không cần mệnh... Năm đó ta phái hắn đi Bạch Tuyết phong lấy Vạn Niên Tuyết Liên Tử, bản ý là muốn giúp hắn rèn luyện căn cơ, ai ngờ hắn đi nửa năm không về, ở ngoài uống rượu ba tháng ròng, lúc về lại còn đánh rơi Tuyết Liên Tử...
Độc Cô Sầu thở dài:
- Lúc hắn trở về, lão phu hỏi hắn Tuyết Liên Tử đâu? Tên khốn này sờ ngực kêu ở đây, kết quả lão phu sờ nửa ngày không thấy, hắn lại lẩm bẩm, đến cùng đánh mất ở đâu? Ở đâu rồi? Hay là ở chỗ này? Hay là... Đến cả mất lúc nào hắn cũng không biết.
- Mà đoạn đường này không hề có chiến đấu, cũng tuyệt không phải bị đánh cắp, tuyệt đối là uống say rồi đánh mất... Lúc ấy, lão phu kém chút một chưởng đập chết hắn...
- Ha ha ha...
Lăng Tiêu Túy, Phượng Huyền Ca cùng Cố Trà Lương cơ hồ bật cười ra nước mắt.
Con mẹ nó... Đúng thực hiếm thấy.
Độc Cô Sầu cười khổ:
- Bỏ lỡ cơ duyên của bản thân đã là đại sai lầm, hơn nữa còn làm việc không đáng tin, không làm được việc lớn, ta giáo huấn một phen, sau đó trực tiếp trục xuất sư môn, đuổi hắn xéo đi, nghiêm lệnh không cho phép nói là đệ tử của ta, càng không được dùng tên tuổi của ta ra ngoài giả danh lừa bịp... Tính ra đã hơn ba trăm năm...
Lăng Tiêu Túy kinh ngạc nói:
- Vậy chẳng phải là sau khi ngươi thoái ẩn mới thu hắn làm đệ tử?
Độc Cô Sầu gật gật đầu:
- Lúc ấy ta nhìn thấy hắn còn là một đứa nhỏ té xỉu bên đường, thuận tay mang trở về, ở chung mấy ngày thấy cũng thuận mắt, liền sinh ý thu đồ, đáng tiếc... Tên này cũng thực hiếm thấy...
Đám người không còn gì để nói.
Thực sự không biết phải nói gì cho phải.
- Không nghĩ tới, nhiều năm như vậy, tiểu tử này còn không có đem ta khai ra...
Độc Cô Sầu ngửa mặt lên trời, ung dung xuất thần, mới cúi đầu hỏi Bạch Y Tuyết:
- Sư phụ ngươi... Tiêu Thiếu Khanh... Còn sống không?
Bạch Y Tuyết tôn kính nói:
- Sư phụ còn khỏe mạnh, chỉ có điều lão nhân gia ông ta đã sớm không đi lại giang hồ, bây giờ ẩn cưu tại Hắc Vân phong... Bình thường không xuống núi...
- Nhưng vẫn thích rượu như mạng?
Độc Cô Sầu nhíu mày hỏi.
- Cái này... Đệ tử đi theo sư phụ nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy lão nhân gia ông ta uống một giọt rượu.
Bạch Y Tuyết cúi đầu nói.
Giờ phút này hắn đã sáng tỏ một điều, vì sao sư phụ lão nhân gia không uống một giọt rượu!
Thì ra là thế.
Không khỏi thở dài một hơi, nếu hắn gặp được chuyện như thế, chỉ sợ cả đời này cũng không muốn uống rượu!
Hắn ngẩng đầu, sốt ruột nhìn Độc Cô Sầu, trong mắt lộ vẻ cầu khẩn không chút che giấu.
- Không uống một giọt... Không uống rượu a...
Độc Cô Sầu thở dài thật sâu, tự lẩm bẩm.
Mấy người Lăng Tiêu Túy cũng hơi biến sắc.
Một tên tửu quỷ thích rượu như mạng, lại đột nhiên biến thành cả đời không uống một giọt... Điều này cần quyết tâm bao lớn a?
- Thôi được, chờ ngươi gặp lại sư phụ ngươi....
Độc Cô Sầu trầm ngâm hồi lâu, rốt cục nói khẽ:
- Chuyển cho hắn một tiếng, lão phu... Đồng ý cho hắn trùng nhập môn hạ, để hắn đến dập đầu đi!
- Đa tạ sư tổ đại đức!
Bạch Y Tuyết vui mừng quá đỗi, liền muốn quỳ xuống dập đầu bái tổ.
- Không thể.
Độc Cô Sầu thản nhiên nói:
- Chờ sư phụ ngươi đến dập đầu, ngươi mới tính là đồ tôn của ta! Hiện tại, mọi người vẫn không có quan hệ gì đáng nói.
Hắn lẩm bẩm nói:
- Còn nhớ năm đó, tiểu tử Thiếu Khanh kia thích rượu như mạng, bao năm nay lại không uống một giọt... Coi như biết hối lỗi, sao ta có thể để ngươi dập đầu trước mặt hắn.
Bạch Y Tuyết lệ nóng doanh tròng.
Sau một hồi lâu, Bạch Y Tuyết mới ổn định lại cảm xúc, có chút ngượng ngùng nói:
- Còn chưa biết tục danh của sư tổ lão nhân gia ngài, khụ khụ...
Độc Cô Sầu thản nhiên nói:
- Lão phu, Độc Cô Sầu!
Cái tên này vừa nói ra, lại tựa như sấm đánh trên đỉnh đầu.
Bạch Y Tuyết chỉ thấy thân thể lắc lư hai cái, suýt chút đứng không vững.
Độc Cô Sầu, đỉnh phong đại lục, truyền thuyết tiếu ngạo cửu tiêu.
Đệ nhất thiên bảng danh chấn thiên hạ, thế mà lại ở ngay trước mặt hắn!
Hơn nữa còn là sư tổ của hắn!
Thậm chí... Vừa rồi hắn còn giao thủ với đối phương...
Bạch Y Tuyết lập tức đỏ mặt, trong lúc nhất thời không biết nói gì cho phải, sửng sốt nửa ngày, đột nhiên đưa tay đánh lên mặt, xấu hổ vô cùng.
Nếu như chỉ trang bức không thôi, mặc dù bất tài, nhưng vẫn có thể nói.
Thế nhưng đùa nghịch phong thái với đệ nhất cao thủ, thực sự đúng là bi kịch!
Nhân sinh bi kịch, cùng lắm cũng chỉ thế này!
Bạch Y Tuyết hoàn toàn có thể dự đoán được, trận chiến ngày hôm nay, đủ để liệt danh vào Chiến Sử bảng toàn đại lục, hắn trở thành trò cười cho cả thiên hạ giang hồ, khiến rất nhiều người cười đủ cả một đời!
- Ai...
- Khụ khụ...
Vân Dương ho khan một tiếng, miễn cười kìm nén nụ tiếng cười, nói:
- Bạch y, ta giới thiệu cho ngươi một chút...
Hắn chỉ vào Lăng Tiêu Túy:
- Vị này là nhân tài kiệt xuất trong số nhân tài mới nổi, rất nổi tiếng.
Bạch Y Tuyết ho khan một cái:
- Dù có nổi tiếng hơn nữa, cùng lắm cũng cùng bối phận với sư phụ ta...
Cảm thấy vẫn oán thầm, nổi tiếng thì sao, chẳng lẽ còn nổi tiếng hơn Quân Mạc Ngôn?!
- Hắn là Lăng Tiêu Túy.
Vân Dương nói.
- Hụ khụ khụ khụ...
Bạch Y Tuyết lập tức điên cuồng ho khan. Trong lúc nhất thời ho đến đỏ bừng cả khuôn mặt, bịch một tiếng, đặt mông ngồi xuống đất.
Có nằm mơ cũng chẳng thể ngờ, cái tên này lại nổ tung bên tai hắn.
Hai vị thần thoại, hai vị đệ nhất cao thủ.
Quá rung động.
Quá con mẹ nó kích thích!