Ta Là Chí Tôn

Chương 614: Ta là sư tổ ngươi!

Giờ khắc này, Bạch Y Tuyết dần dần phát mộng!

Ta chỉ là một con sói con, vốn cho rằng đao chơi đùa với một con cừu nhỏ, thế nhưng không nghĩ đến, con cừu nhỏ lắc mình một cái, biến thành mãnh hổ trưởng thành!

Sau đó mãnh hổ vồ tới một cái, sói con có thể tiếp nhận sao?!

Phốc!

Bạch Y Tuyết như diều đứt dây mà bay ra ngoài, ngã bệt xuống góc tường, trở mình lăn mấy cái, mãi cho đến khi đứng lên vẫn còn cảm thấy hoa mắt váng đầu.

Trừng lớn tròng mắt, sao vàng bay loạn trước mắt, lẩm bẩm nói:

- Là mơ, nhất định là mơ, chỉ là ác mộng thôi mà...

Vân Dương dở khóc dở cười.

Một chưởng này của Độc Cô Sầu, có thể nói là không nói lý đến cực điểm, càng không thể địch nổi, trực tiếp đem cả người lẫn kiếm đánh bay.

- Ta nói... Độc Cô tiền bối, rốt cục là đã có chuyện gì xảy ra?

Vân Dương hỏi.

Vân Dương sở hữu trí tuệ thong thiên, cũng tuyệt không thể nghĩ được, bằng vào thân phận tố dưỡng của Độc Cô Sầu, lại có thể cố tình ẩn giấu khí cơ, cố tình bày nghi trận, cẫu dẫn Bạch Y Tuyết chiến một trận, việc này không phải thắng mà không vinh, mà rõ ràng là tự hạ thân phận.

Chuyện này căn bản không nên phát sinh a.

Bạch Y Tuyết là ai? Độc Cô Sầu lại là người thế nào?

Nhưng chuyện không nên phát sinh, lại cứ thế xảy ra trước mắt, Vân Dương mê võng không hiểu, nhưng khẳng định là phải có nguyên nhân.

Độc Cô Sầu tuyệt không phải loại người tùy tiện như vậy!

Lúc này Độc Cô Sầu đã sớm thả Đại Bạch Bạch xuống, Đại Bạch Bạch được thả tự do, sớm đã nhảy vào trong ngực Vân Dương, lại vẫn chưa tỉnh hồn, không ngừng meo meo ô ô, thân thể run lẩy bẩy trong ngực Vân Dương.

Lần này, Đại Bạch Bạch thực sự bị dọa sợ.

Nếu nói ban đầu Đại Bạch Bạch còn thấy không phục, không cam lòng. Nhưng lúc này đã sớm không còn lại chút gì, vừa rồi cận thân cảm nhận một kích bạo khởi của Độc Cô Sầu, khiến Đại Bạch Bạch sợ đến hồn bay.

So với nhân loại, thân là cao giai Linh thú, đối với cảm ứng tự nhiên, Đại Bạch Bạch càng thêm nhạy cảm, nhất là đối với cường giả mà nó không thể kháng cự, xưa nay chỉ có thể một chết hai thuần phục, căn bản không thể tự theo ý mình, không thể tranh luận!

- Tiểu tử, sư phụ ngươi là ai?

Độc Cô Sầu không có trực tiếp trả lời Vân Dương, mà lại ngưng mắt nhìn Bạch Y Tuyết hỏi.

- Sư phụ ta?

Hiện tại Bạch Y Tuyết còn thấy ong ong. Một mặt là bị đánh choáng, một phần là bị câu hỏi này của Độc Cô Sầu làm bất ngờ.

Nhưng hắn cũng nhận biết được một điều, đó là trung niên nhân trước mắt này, chính là cao nhân tuyệt thế, mạnh đến không hợp thói người, nhất định phải là tồn tại cùng cấp với Quân Mạc Ngôn... Thậm chí còn mạnh hơn Quân Mạc Ngôn!

Hắn con mẹ nó cả đời này còn chưa có gặp qua người nào mạnh như vậy, nhưng vừa rồi hắn lại coi người ta như khỉ mà đùa nghịch... Bạch Y Tuyết cảm thấy ong ong.

- Đúng, sư phụ ngươi.

- Gia sư Tiêu Thiếu Khanh.

Bạch Y Tuyết từ từ tỉnh táo lại, càng cảm thấy có gì không đúng lắm. Cẩn thận nói:

- Tiền bối nhận biết gia sư?

- Hừ, quả nhiên là tên hỗn trướng này.

Độc Cô Sầu hừ một tiếng, trên mặt lại lộ ra một tia cô đơn thương nhớ.

- Tiền bối... Tiền bối ngài biết gia sư?

Bạch Y Tuyết lại cẩn thận hỏi lại, khẩu khí càng hạ thấp, chuyển thành cung kính dị thường.

Cái khí thế trương dương ngang ngạnh phong thái bức người vừa rồi đã sớm không còn chút gì.

Đối với Bạch Y Tuyết mà nói, phàm là người đứng ngang với sự phụ hắn, coi như là a miêu a cẩu cũng cần phải tôn trọng, huống chi người trước mắt lại là cao thủ mạnh như thế.

- Sư phụ ngươi... Tiêu Thiếu Khanh... Là quan môn đệ tử của ta... Ai...

Độc Cô Sầu thở dài một tiếng, tâm tình sa sút dị thường, khẩu khí cũng trở nên thẫn thờ.

Đệ tử... Chuyện này đã xảy ra từ bao lâu a...

Sau đó, cả sân nhỏ lập tức lâm vào không khí tập thể thẫn thờ!

Sư phụ ngươi... Là quan môn đệ tử của ta?!!!

Lượng tin tức ẩn chứa trong câu này thực con mẹ nó lớn!

Đối mặt với câu nói ẩn chứa sức nổ kinh người này, Vân Dương dứt khoát bày trà, mọi người cùng vừa uống trà vừa nói chuyện.

Bạch Y Tuyết thì trực tiếp choáng váng, ngây người.

Là sao? Trung niên nhân này là sư phụ của sư phụ?

Nói như vậy, chẳng phải là sư tổ của ta?

Cái này... Cái này...

- Xem ra sư phụ của ngươi cũng không nói ta với ngươi?

Độc Cô Sầu vừa nhìn liền hiểu, rõ ràng tiểu tử trước mắt này cũng không biết sư phụ của hắn là ai.

- Không có không có không có, ta chưa từng nghe gia sư đề cập tới sư phụ của ngày ấy, tuyệt không phải nói ngoa nói mò.

- Sư phụ cũng chưa từng nhắc qua sư môn, nhớ có một lần ta chủ động hỏi... Lại bị sư phụ ta dồn sức đánh một trận...

Bạch Y Tuyết cẩn thận nói.

- Tiêu Thiếu Khanh trời sinh ham chơi, lại có hơi chút tự luyến, vừa thích đối mặt với phong hiểm, lại thích uống rượu ngon, làm chuyện không đáng tin cậy, càng không đứng đắn. Năm đó ta còn tưởng rằng tuổi trẻ hăng hái, chỉ cần trải qua thời gian ma luyện, ắt sẽ tốt lên, nhưng xem kiếm pháp hiện giờ của ngươi, nhất là biểu hiện của ngươi, có thể khẳng định ngươi là truyền nhân của hắn. Quả thực như một khuôn đúc ra, truyền nhân y bát, không những y bát, mà ngay cả tâm tính của hắn ngươi cũng học đủ bộ...

Độc Cô Sầu tức giận:

- Bản thân không đứng đắn thì cũng thôi, lại còn dạy ra đồ đệ không đứng đắn... Thượng bất chính hạ tắc loạn, mặt mũi lão phu bị hai sư đồ các ngươi làm mất sạch!

Bạch Y Tuyết đen mặt lại, sư phụ của sư phụ a, ngài nói thế không thấy sai sai sao?!

Nhưng không thể không thừa nhận, bệnh tự luyến cùng với thích trang bức là hắn kế thừa từ sư phụ...

Nhớ ngày trước, sư phụ hắn mỗi sớm ngủ dậy, đều đến nhà xí soi gương tự khen mấy câu, Bạch Y Tuyết lại xạm mặt lại... Kỳ thực, hắn còn kém xa sự phụ a...

- Độc Cô, sao ta chưa nghe ngươi lại có truyền nhân đặc biệt như thế a?

Lăng Tiêu Túy thú vị hỏi:

- Ta nhớ ngươi chỉ có một tên đệ tử, mà người này cũng sớm đã mất dạng, hiện tại lại đụng tới một tên quan môn đệ tử...

Độc Cô Sầu thở dài một hơi:

- Năm đó, ta có tổng ba tên đệ tử, đại đệ tử Thượng Quan Tĩnh vốn là truyền nhân y bát mà ta nhận định, nhưng hắn lại trùng hợp kết thù với Ngự Phong đường, Ngự Phong đường huy động ba trăm cao thủ hợp lực phục sát tại Hắc Sơn, thi cốt không còn...

- Khó trách năm đó ngươi lại cường thế tàn sát Ngự Phong đường, lúc đó còn không biết Ngự Phong đường làm gì mà lại có thể khiến ngươi nổi giận như thế... Hóa ra chân tướng là vậy.

Phượng Huyền Ca nói.

Năm đó Độc Cô Sầu quét ngang thiên hạ, hiếm khi nào đại khai sát giới như thế, nhưng lần đó, lại giết đến núi thây biển máu, chó gà cũng không tha.

Sau khi tàn sát, còn buông lời cảnh cáo: Ai chịu ra mặt cho Ngự Phong đường, xưng tên là được. Bất kể là ai, mặc kệ thế lực nào, ta tiếp hết.

Một câu, toàn bộ giang hồ không ai dám lên tiếng, mà chuyện Ngự Phong đường cũng tự động được phong kín trong miệng người biết, không ai dám nhắc đến... Chẳng may nói ra, Độc Cô Sầu lại cho rằng là đồng đảng của Ngự Phong đường mà tìm tới cửa thì sao?

Đến mức khiến chuyện này trở thành một vụ mê án không lời giải.

Bây giờ mới biết, hóa ra nguyên nhân chính lại như vậy.