Sau đó Hoàng đế Bệ hạ triệu tập Hộ bộ thượng thư, mở miệng liền hỏi:
- Trong quốc khố còn bao nhiêu vàng bạc?
Hộ bộ thượng thư nghe vậy lập tức tái xanh:
- Còn có... Ước chừng không đến hai ngàn vạn lượng.
Lấy chi tiêu thường ngày mà tính, quốc khốc còn dự trữ hai ngàn vạn lượng bạc cũng còn có thể duy trì được một năm, tuyệt không tính là quá ít, thế nhưng hiện tại, con số này thực sự không đáng chú ý!
Ngay cả số lẻ cũng không đủ!
Hơn trăm vạn trung hồn, mỗi người một trăm lượng thì tổng bao nhiêu? Huống chi mỗi người trăm lượng làm sao cho đủ?!
- Chưa đủ! Còn thiếu rất nhiều!
Hoàng đế Bệ hạ lập tức lẩm bẩm nói, lập tức hỏi:
- Hiện ngân lượng trong tay còn có bao nhiêu? Ta muốn xác thực số lượng.
- Không đến năm trăm vạn lượng!
Lúc này Hộ bộ thượng thư trả lời rất nhanh nhẹn, hắn có chút không rõ ý Hoàng đế Bệ hạ hỏi vậy là gì, coi như muốn khao thưởng tam quân, cũng không thể chỉ bỏ tiền mặt a, hơn nữa chút tiền ấy căn bản không đủ, chỉ riêng quân lương cũng đã không đủ, chớ nói chi còn trợ cấp khao thưởng đủ loại chi tiêu, nhiều lắm cũng chỉ tính bằng hạt cát trong sa mạc mà thôi.
- Năm trăm vạn lượng... Những số này hẳn là đủ để Trẫm thực hiện suy nghĩ.
Hoàng đế Bệ hạ cau mày, xoa mi tâm, chậm rãi nói:
- Truyền chỉ Công bộ, lập tức làm ngày đêm không nghỉ, rèn đúc... Ba trăm vạn mai ngân tệ.
- A?
Hộ bộ thượng thư ngây ngẩn ngẩng đầu, tròng mắt như muốn rớt ra ngoài.
Ngài muốn làm gì?
Tiền vốn đã không đủ dùng, giật gấu vá vai mà lại còn muốn đúc thành ngân tệ?
Cái thứ ngân tệ kia thì có tác dụng gì?
Quốc gia chúng ta, xưa nay chưa bao giờ dùng tới kim tệ ngân tệ a.
Chẳng lẽ muốn đổi chế độ tiền tệ mới?
Thế nhưng trước đó chưa từng chuẩn bị cho chuyện này, việc này can hệ quá lớn, tuyệt không phải một thời ba khắc có thể quyết định được a?
Mắt thấy Hộ bộ thượng thư vẻ mặt không hiểu, Hoàng đế Bệ hạ giải thích:
- Số ngân tệ này không dùng để lưu thông, mà là biểu tượng. Mặt trước khắc tám chữ “Trung hồn bất diệt, chính khí trường tồn”, ừm, bên dưới còn tiêu ký con dấu ngọc tỷ. Mặt sau thì khắc quốc kỳ Ngọc Đường, đây là hình thức cơ bản.
- Sau đó, trên mỗi mai ngân tệ, còn phải khắc danh tự của tướng sĩ chiến tử, nhất định phải ghi rõ tên mỗi người!
Hoàng đế Bệ hạ buồn bã nói:
- Ta muốn tất cả những đứa trẻ mồ côi của tướng sĩ chiến tử, ngoại trừ huân chương quân công, trợ cấp, truy phong ban thưởng... Còn phải được một mai Trung Hồn ngân tệ. Chứng thực tới từng gia đình.
Lúc này Hộ bộ thượng thư mới dần hiểu ý đồ của Hoàng đế Bệ hạ, trầm giọng nhận lời:
- Vâng.
- Trung hồn ngân tệ này, không thể dùng trong tiêu dùng, mệnh lệnh nghiêm cấm giao dịch. Nhưng người mà cầm mai ngân tệ này, phàm là đi học vỡ lòng, đều được miễn giảm một nửa chi phí. Nếu có chuyện cũng được ưu tiên, bị bắt nạt cũng được quan phụ mẫu ưu tiên xử lý.
- Bệ hạ, thần cũng biết Bệ hạ thương cảm con trẻ mồ côi, nhưng mà nếu cấp nhóm ngân tệ này xuống, can hệ quá lớn, chỉ nói riêng một chuyện, cấp số ngân tệ kia xuống, lúc đó cục diện không thể phân biệt thật giả thực khó mà tránh khỏi, mà ngân tệ này lại có tác dụng cực lớn... Nếu quả thực có người làm bậy... Thực sự vô cùng phiền toái.
Hộ bộ thượng thư trầm tư nửa ngày mới nói.
Hoàng đế Bệ hạ thản nhiên nói:
- Việc này nếu dễ xử lý, Trẫm trực tiếp truyền chỉ là được, cần gì phải gọi ngươi tới thương lượng, Trẫm chỉ có một yêu cầu như thế, không cho phép phản đối.
Hộ bộ thượng thư trợn tròn tròng mắt: Không cho phép phản đối? Thế mà còn là “gọi ta tới thương lượng”? Ngài muốn làm khó người ta a?
- Đi xuống đi.
Hoàng đế Bệ hạ nói:
- Suy nghĩ thật kỹ, nghĩ kỹ nên làm thế nào, làm không tốt... Ta lấy ngươi ra hỏi.
- Đi xuống đi, nhớ nghĩ cho tốt.
Hộ bộ thượng thư đau khổ lui ra.
Thầm nghĩ lại phải thâu đêm nghĩ kế... Số ta thực khổ mà!
Làm Hộ bộ thượng thư của một nước nghèo, mỗi ngày đều phải túm chặt dây lưng quần, một đồng tiền hận không thể chia thành tám mảnh, ngồi trên cái chức vị này, đâu đâu cũng thấy chìa tay đòi tiền, cũng không biết đã đắc tội với bao nhiêu người a...
Mỗi một lần triều tấu, người bị vạch tội nhiều nhất chính là ta...
Ta sống dễ dàng lắm sao, hôm nay lại còn bắt làm thêm chuyện, muốn đòi mạng người sao?!
...
Hộ bộ thượng thư đi xuống.
- Vân Hầu còn chờ sao?
Hoàng đế Bệ hạ hỏi.
- Khởi bẩm Bệ hạ, Vân Hầu vẫn đang đợi ở thiền điện.
- Nói hắn lăn tới đây.
Hoàng đế Bệ hạ nói.
Trong thời gian nói chuyện, đám nội thị đã đem sách vở chất đống trong Ngự Thư phòng, phía sau vẫn còn đám lớn đám nhỏ nối liền không dứt vận chuyển sách đến.
Dưới tình huống bình thường, Ngự Thư phòng của Hoàng đế Bệ hạ luôn hạn chế thậm chí là nghiêm cấm người ra người vào, dù sao nếu để quá nhiều người qua lại, sẽ tạo thành nguy hiểm tiềm ẩn, nhưng số thư tịch mà Hoàng đế Bệ hạ muốn lần này thực sự quá nhiều, tính thô sơ giản lược, e là cũng có thể chất đầy hai cái ngự thư phòng.
Với thái độ của Hoàng đế Bệ hạ, đám nội thị đương nhiên không dám chậm trễ, lập trức triển khai làm việc.
- Trước mắt cứ chuyển số này đã, chờ chút nữa kiểm tra xong, lại chuyển thêm bộ phần khác.
Hoàng đế Bệ hạ nói.
Lời còn chưa dứt, Vân Hầu đã vội vã bước đến.
- Làm cái gì vậy?
Vân Hầu vừa nhìn thấy cả phòng đầy sách, không khỏi giật nảy mình.
Ngự Thư phòng nói là thư phòng, bên trong xác thực cũng không ít sách, thế nhưng tác dụng thực tế là để Hoàng đế Bệ hạ xử lý chính sự, phê duyệt tấu chương, nhiều sách chất đống ở đây như vậy, thực đúng là hiếm thấy.
- Không nói chuyện này.
Hoàng đế Bệ hạ nhìn chằm chằm vào Vân Hầu:
- Cái kia... Chuyện ta nói ngươi tra xét, hiện tại thế nào? Có kết quả gì không?
Vân Hầu liếc mắt, trực tiếp ngồi xuống ghế bành, lo lắng nói:
- Cho xin chén trà trước.
Phóng mắt toàn bộ Ngọc Đường, bao gồm cả tam đại lưu manh nổi danh nhất kinh thành, Thu Kiếm Hàn, Lãnh Đao Ngâm cũng tuyệt không có người nào dám làm càn trước mặt Hoàng đế Bệ hạ đến thế, hết lần này tới lần khác, Thiên Ngoại Vân Hầu Vân Tiêu Dao dám, thực có can đảm a!
Đối mặt lời hỏi của Hoàng đế Bệ hạ, nghênh ngang đòi trà mới nói!
Hoàng đế Bệ hạ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
- Người đâu, châm trà!
- Lấy Cung Đình Tuyết Nha!
Vân Hầu nói:
- Ta thích vị trà đó!
Hoàng đế Bệ hạ lại nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu:
- Lấy, lấy Tuyết Nha cống trà!
Nước trà rót ra.
Vân Hầu nóng lòng muốn đưa tay bưng chén.
- Từ đã!
Hoàng đế Bệ hạ một lời đè lại:
- Trước tiên nói chính sự, nói xong mới được uống trà, lúc đó ngươi muốn uống no cũng được, nhưng chuyện này chưa xong, trà này không cho ngươi uống!
Vân Hầu nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu sâu, sau đó chậm rãi thở ra.
Hoàng đế Bệ hạ liếc mắt nhìn hắn. Tiểu tử, ta còn không trị được ngươi sao?
Hiển nhiên, yêu trà là nhược điểm của Vân Hầu, yếu hại đủ để sửa trị hắn!
- Chuyện nào? Chiến tranh hả?
Vân Hầu rốt cục quyết định khuất phục.
Có một số việc, đâu cần quá quan trọng đâu, nhất là đối mặt với nhất quốc chi chủ, phục thì phục chứ có sao, tránh voi chẳng xấu mặt nào mà?!
- Ta nói là... Chuyện ta nói ngươi tra...
Hoàng đế Bệ hạ hạ thấp giọng, hung tợn ghé vào tai Vân Hầu:
- Đứa con báu Vân Dương của ngươi... Có phải là... Vân Tôn... Hay không!
Vân Hầu lại từ từ hít một hơi thật sâu, sau đó lại thở nhẹ, khí mạch kéo dài tới cực điểm.
- Đến cùng ngươi có manh mối gì không?
Hoàng đế Bệ hạ lại hỏi.
Vân Hầu thẳng thẳng thở dài:
- Khát quá!
- Có ai không!
Hoàng đế Bệ hạ nổi đầy gân xanh:
- Đem tên tặc tử to gan phạm thượng...
- Ngươi có thể bớt bớt một chút được không!
Vân Hầu trực tiếp khoat tay chặn lại, lặng lẽ nói:
- Ta nói rõ cho ngươi, với tu vi thực lực hiện tại của ta, bằng chút thủ hạ xíu xịu của ngươi, căn bản không thể ngăn ta làm bất cứ chuyện gì, có biết không, là bất cứ chuyện gì nha!
Hoàng đế Bệ hạ thiếu điều muốn tắt thở, hai mắt trợn lên, chỉ tay vào mặt Vân Hầu:
- Tiểu tử thối, lớn rồi, có tiền đồ, dám khiêu chiến với ca ca ngươi phải không? Nhưng mà, ngươi con mẹ nó không phải sớm có khả năng này rồi sao, ngươi nói xem, ngươi muốn làm chuyện gì, ngươi nói đi, nói đi!
Mắt thấy Hoàng đế Bệ hạ hiện tại khác xa Hoàng đế Bệ hạ ngày thường, Vân Hầu có chút trợn tròn mắt, giơ tay đầu hàng:
- Ta nói, ta nói là được!