Thái phó phiền muộn.
Thân là sư trưởng, hắn sao có thể không tức giận, mấy tên học sinh của hắn sao lại yếu đuối đến thế a? Không phải chỉ là đứng ngoài gió lạnh một chút thôi sao? Gắng chịu một chút thì có thể lạnh chết hả?
Thế nhưng những kẻ kia là hoàng tử, há lại giống học sinh bình thường, chuyện mà hắn có thể làm cũng chỉ có hạn, nhiều nhất chỉ có thể khuyên nhủ, nào có thể dạy dỗ.
Thậm chí Thái phó từng nghĩ, nếu có một vị hoàng tử nào kiên trì đứng bên ngoài, thậm chí vì thế mà đổ bệnh, không chừng sẽ càng khiến Hoàng đế Bệ hạ nhìn bằng một con mắt khác!
- Kéo mấy tên hỗn trướng này cút ra đây cho Trẫm!
Hoàng đế Bệ hạ nổi giận quát:
- Cho dù có phải chết cóng ở đây, cũng không cho phép dịch một bước! Tên nào muốn đi tìm ấm áp... Trẫm, lập tức lột thân phận của hắn, để hắn vĩnh viễn nghỉ ngơi ấm áp!
Hoàng đế Bệ hạ nổi giận nói mấy câu, lộ rõ thanh sắc câu lệ!
Báy tám tên hoàng tử tự ý rời vị trí lúc này chật vật xuống khỏi xe ngựa, toàn bộ cúi đầu không dám nhìn mặt Hoàng đế Bệ hạ.
- Ta sinh ra cái gì vậy chứ, biểu hiện hiện tại của các ngươi, có tên nào xứng với nghi đức phong phạm của thượng vị giả không?!
Hoàng đế Bệ hạ tức giận hừ một tiếng, kiên quyết quay đầu, ánh mắt lần nữa chuyển về phương xa, lại chỉ cảm thấy một cỗ cảm xúc thất vọng!
Mấy mặt hàng như vậy, cũng vọng tưởng kế thừa hoàng vị của Trẫm, đăng cơ đại bảo?
Hoang đường!
Nếu Trẫm thực đem hoàng vị truyền cho bọn hắn, cho dù có chết, dưới kia cũng không có mặt mũi mà đi nhìn mặt liệt tổ liệt tông!
- Thái tử!
Hoàng đế Bệ hạ lạnh lùng:
- Đến bên cạnh Trẫm!
Thái tử run rẩy đi qua, một nửa là bị dọa, một nửa lại là do lạnh cóng, toàn thân không ngừng run rẩy.
Thái tử tuy được tôn vị, nhưng mà tu vi nông cạn, vừa mới từ trong xe ấm áp đi ra, coi như có muốn biểu hiện tốt một chút, cũng là có lòng mà không có lực, chật vật vô cùng!
- Thôi, ngươi vẫn là cút về đi...
Hoàng đế Bệ hạ nhắm mắt lại, vô lực thở dài một tiếng.
Nhìn biểu hiện của Thái tử, cái vẻ sợ hãi rụt rè toàn thân run rẩy, thế nhưng vẻ âm tàn trong mắt bao hàm cả một bụng hiểm ác...
Hoàng đế Bệ hạ chốc lát liền trở nên tiêu điều, trong lúc này, sự bất đắc dĩ trong lòng hắn đã đạt tới đỉnh điểm, uể oải như muốn chết!
Đó... Đó không phải chỉ là thất vọng một cách đơn thuần, mà là vô vọng, hoặc có thể nói là tuyệt vọng!
Những hoàng tử này... Bọn hắn thực chỉ có thể đến vậy thôi sao?
Giờ khắc này, Ngọc Phái Tranh không khỏi hối hận, hối hận trước kia thân chịu độc thương, khiến cho tinh lực có hạn, quốc gia đại sự chiếm hết tâm lực, lại có Đại hoàng tử như châu như ngọc, không cần quan tâm nhiều, thế nên chưa từng đem thời gian tâm sức chú ý tới mấy hoàng nhi này, hóa ra, tâm chí của bọn hắn, tình cảm của bọn hắn, đã thối nát tới tận đây sao?
Hoàng tử như vậy, thực sự không ai có thể tiếp nhận đại nghiệp, càng không ai có thể trở thành minh chủ đứng ra tĩnh bình Thiên Huyền, bọn hắn không xứng, ngay cả tư cách miễn cưỡng thử một lần cũng không xứng!
- Đại trượng phu hận nhất là vợ không hiền, con không tài a...
Hoàng đế Bệ hạ thầm thở dài.
Ngóng nhìn binh mã phương xa ngày càng tới gần, đã có thể nhìn thấy quân dung tươi tỉnh, cờ sí chỉnh tề sạch sẽ.
Hốc mắt Ngọc Phái Tranh không khỏi nóng lên, trong chốc lát lập tức xuất hiện nhiệt lệ cuồn cuộn. Trong nháy mắt cuốn sạch mọi chuyện phiền lòng sang một bên.
Không có bất cứ chuyện gì, có thể quan trọng hơn chuyện nghênh đón đại quân cùng anh linh trở về!
Hắn sửa sang lại bản thân, nhất thời sải bước ra nghênh đón.
Cơ hồ cùng lúc đó, một tiếng kèn lệnh vang lên, tam quân đồng thời dừng bước chân tiến tới.
- Xuống ngựa!
- Chào!
Mấy vị tướng lĩnh dẫn đội, cùng nhau vượt qua đám người, đi về phía trước.
...
Hoàng đế Bệ hạ thở phào nhẹ nhõm, cưỡng ép đè cảm xúc muốn chảy nước mắt.
Quá thảm rồi!
Thực sự quá thảm rồi a!
- ... Phó Báo Quốc Nguyên soái hiện tại vẫn lưu thủ Thiết Cốt quan, ý muốn trùng kiến quan ải, tái tạo bất phá hùng quan, hắn nói... Mời chúng ta hỏi thăm Bệ hạ, cũng khẳng định với Bệ hạ, phàm là một ngày còn có Phó Báo Quốc, Thiết Cốt quan sẽ vĩnh viễn trong tay Ngọc Đường!
Thượng Quan Linh Tú đại biểu tất cả các tướng lĩnh, báo cáo tình hình tới Hoàng đế Bệ hạ, đồng thời cũng nêu rõ lý do Phó Báo Quốc không thể về kinh hồi báo.
Quân Thần tương hòa là một chuyện, trình tự vẫn phải chấp hành, để người hữu tâm biên thành công cao chấn chủ, không coi ai ra gì thì cũng không phải là chuyện mọi người muốn thấy.
- Hoan nghênh...
Hoàng đế Bệ hạ hơi run rẩy bờ môi:
- ... Những anh hùng, trở về! Trẫm, cảm thấy kiêu ngạo vì các ngươi! Vì tất cả các hành động của tướng sĩ, mà cảm thấy kiêu ngạo!
- Các dũng sĩ, tiếp đó, chính là chuyện mà Trẫm cần làm. Trẫm ở đây thề với trời... Bất kể là dũng sĩ còn sống, hay là trung thần đã an nghỉ... Trẫm, quyết không phụ các ngươi!
Phía sau, tiếng pháo mừng rung trời ầm ầm vang lên.
- Các tráng sĩ của Trẫm!
Hoàng đế Bệ hạ rít lên một tiếng.
- Về nhà!
Mấy vạn tướng sĩ, đồng thời rơi lệ.
Bàn tay khẽ vuốt túi trên lưng, nhiệt lệ chảy ngang.
- Huynh đệ, về nhà!
- Chúng ta, về nhà! Ta, đưa ngươi... Về nhà!
Trong ngoài Thiên Đường thành, khắp nơi một mảnh vui mừng.
Vô số người, hai mắt đẫm lệ vui cười.
...
Hoàng đế Bệ hạ tự mình đi theo xe ngựa của Thu Kiếm Hàn, thẳng tiến Thu phủ.
Y theo cấp bậc lễ nghĩa thông thường, cho dù người trở về có công huân trác tuyệt, cũng không có lý nào mà để nhất quốc chi quân tiễn đưa thần tử về nhà, nhưng hôm nay, Hoàng đế Bệ hạ phá vỡ lệ cũ này, tự mình đưa Thu Lão Nguyên soái hồi phủ.
Thời tiết rất lạnh, Thu lão phu nhân cũng không đứng chờ ngoài thành ngàn dặm, mà đứng tại cửa thành chờ, rốt cục nhìn thấy xe ngựa chở trượng phu tới trước mắt, nhìn thấy khuôn mặt bình yên như say ngủ của trượng phu, nước mắt mới không kiềm nổi mà chảy xuống.
Đây là nước mắt đau lòng, cũng là nước mắt yên tâm.
Từ lúc bắt đầu xuất chinh, đủ loại điềm báo không may xuất hiện, tựa như từng tòa đại sơn, ép tới lão phu nhân thở không nổi.
Ngày trước, bà từng cảm thấy một cỗ cảm giác như trượng phu đã hồn đi cửu tuyền, một chớp mắt đó, lão phu nhân đã muốn đi theo, may mà nhất niệm thanh minh, nỗ lực chờ đợi trượng phu trở về mới để bà chống tới giờ, lúc này mới không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, nếu ngày đó bà mà uổng mạng, há không phải chỉ để lại một mình trượng phu ngủ một mình, đến lúc lão đầu hắn tỉnh lại, trời mới biết sẽ có chuyện gì xảy ra?!
Hiện tại, hết thảy đều đã đi qua.
Cho dù trượng phu có hôn mê bất tỉnh, nhưng dù sao cũng không phải chiến tử a.
Nhất định có thể tỉnh lại!
Cái này đã đủ rồi!
Đây chính là ông trời mở mắt, để chúng ta vẫn còn cơ hội cùng nhau.
Vân Hầu tiến lên nói vài câu an ủi, đang muốn nói chuyện với Hoàng đế Bệ hạ, bất ngờ đã thấy Hoàng đế Bệ hạ nhẹ nhàng nói một câu:
- Chút nữa, Trẫm muốn nói chuyện với ngươi.
Vân Hầu trợn mắt một cái, nói:
- Được.
Ngươi để chúng ta chờ, chúng ta không chờ thì còn có thể làm gì.
Mà chút nữa này, lại không chỉ là chờ một hồi, mà trực tiếp chờ tới tận đêm!
Cho đến khi mọi chuyện xong xuôi, màn đêm thâm trầm cũng đã phủ xuống.
Hoàng đế Bệ hạ nặng nề trở lại trong cung, chuyện thứ nhất chính là hạ lệnh...
- Đem tất cả mật tàng văn hiến, nhất là những tài liệu phủ bụi xa xưa, bao gồm tất cả văn hiến tiền triều, tất cả đều đem tới Ngự Thư phòng.
Một câu mệnh lệnh, liên tiếp dùng ba lần “tất cả”, gần như khiến đám nội thị kém chút mệt như chó chết.
Sau đó Hoàng đế Bệ hạ an vị một chỗ, nhắm mắt dưỡng thần, thở ngắn than dài một tiếng.
- Hơn trăm vạn tướng sĩ...
Hoàng đế Bệ hạ thở dài tuyệt không phải giả bộ, mà thực sự đau lòng.
Sau một hồi lâu, hắn mới trải rộng giấy bút, nâng bút viết mấy chữ to.
“Trung hồn bất diệt, chính khí trường tồn!”