Tiếng chém giết kéo dài suốt cả đêm, rung thiên động địa, thân ở trong hoàn cảnh như vậy, Tôn Tử Hổ cùng mười lăm vạn quân mới đến vốn đã không có tâm tình đi ngủ, hiện tại tự nhiên càng thêm khó ngủ.
Nhưng mà Tôn Tử Hổ trực tiếp hạ tử lệnh:
- Toàn thể đi ngủ! Tối nay nếu ai không ngủ, xử tội chống quân lệnh! Hơn nữa, danh sách kẻ vi phạm còn hồi bẩm cho vương soái, đánh giá thể nào, vương soái tự có chủ ý!
Mệnh lệnh này có thể nói là cực không nói lý, nhưng lại vô cùng đúng đắn.
Tây quân gấp rút tiếp viện, hiện cũng chỉ có một đêm này để nghỉ ngơi.
Sau đêm nay, chính là máu cùng lửa, sinh cùng tử.
Mà Hàn Sơn Hà phát động tấn công lúc này cũng chính vì vậy.
Không để cho bọn hắn được nghỉ ngơi!
Mười lăm vạn quân gấp rút tiếp viện, nếu không được nghỉ ngơi tốt, như vậy cũng không phải chỉ tổn thất một chút chiến lực!
Kết quả trực tiếp nhất chính là để quân đội Hàn Sơn Hà tổn thất ít đi mấy vạn người!
Thậm chí có thể tạo thành ảnh hưởng quyết định đến toàn bộ cuộc chiến!
- Đám người Tôn Tử Hổ đang làm gì vậy?
Sau nửa đêm, Phó Báo Quốc mệt đến không còn hình người hai mắt đỏ bừng hỏi.
- Đều đang ngủ cả, tiếng ngáy như sấm.
Một vị tướng quân trả lời.
- Tốt!
Phó Báo Quốc hài lòng gật đầu:
- Không hổ là tinh nhuệ Tây quân!
Đám tướng quân khác cũng thầm bội phục.
Trong hoàn cảnh như vậy thế mà còn ngủ được, tố chất đúng là không phải người thường có thể sánh!
Đám quân tiếp viện này, thực sự không hổ hai chữ tinh nhuệ, so với Đông quân cũng không kém là bao.
Trong khi chúng tướng cùng khen ngợi, mười lăm vạn người nào đó lại đang cùng cùng oán: Chúng ta biết chúng ta nên đi ngủ, nên nghỉ ngơi, nhưng chúng ta thực sự không muốn ngủ, nhưng lại không thể không ngủ, một là Tôn tiên phong hạ tử lệnh, hai là uy hiếp trước mắt, kẻ nào chống quân lệnh đều bị xử quân pháp, mấu chốt hơn là còn bị báo cho vương soái, nếu chẳng may thành sự thật, há không phải sẽ bị rơi vào trong danh sách hèn nhát?! Cho nên có đánh chết bọn hắn cũng phải ngủ, huống chi lúc này cũng xác thực chỉ có nghỉ ngơi cho tốt, mới có thể ứng phó tên Hàn Sơn Hà đáng chết kia, chờ chúng ta ngủ dậy, nhất định phải đọ sức với đám súc vật Đông Huyền một phen, để bọn hắn biết, Ngọc Đường không chỉ có Đông quân, còn có cả Tây quân có thể đánh bọn hắn thành đồ con cháu!
Một trận chiến công phòng diễn ra suốt cả đêm, đến lúc tờ mờ sáng mới bắt đầu hạ màn kết thúc.
Trong chiến dịch này, thủ hạ của Phó Báo Quốc lại có mười bảy ngày người thương vong!
Mà quân đội Đông Huyền còn thảm hại hơn, dưới thành để lại không dưới ba vạn thi thể, người bị thương kéo về cũng không dưới một vạn.
Trận chiến này, song phương đều ra sức liều mạng.
Đám thiết kỵ thoắt ẩn thoát hiện vùng phụ cận, một đêm này cũng xuất hiện không dưới hai mươi lần, trong vòng một đêm, càng bắn sạch số mũi tên chuẩn bị, không sót một mũi.
Cho đến bình minh ngày thứ hai, Kim La của Đông Huyền minh vang, Phó Báo Quốc mới có thể thở dài một hơi.
Lại nghe Tôn Tử Hổ xin chiến!
- Chiến lực quân Tây tuyến tiếp viện ngươi là rõ nhất, cho nên mười lăm vạn quân này do ngươi toàn quyền chỉ huy phân công.
Phó Báo Quốc nói:
- Yêu cầu của ta chỉ có một, tranh thủ cho chúng ta một ngày một đêm nghỉ ngơi là được!
- Phó soái yên tâm, Tây quân sẽ dốc toàn lực, cho dù máu chảy đầu rơi, toàn quân bị diệt, Thiết Cốt quan cũng sẽ không thất thủ!
Tôn Tử Hổ trịnh trọng chào theo điều lệnh.
Đoạn đường này lặn lội đường xa mà đến, cảnh tượng ven đường, thực sự để Tôn Tử Hổ hiểu được tầm quan trọng của Thiết Cốt quan, đằng sau Thiết Cốt quan chính là một vùng bằng phẳng.
Một khi mất Thiết Cốt quan, chẳng khác nào Ngọc Đường như trần truồng mà lộ trước mặt địch nhân, mặc người chà đạp. Khó trách mỗi lần đều đánh tới núi thây biển máu. Cũng chính bởi vì, đây là con đường mà địch nhân phải đi qua, càng là con đường duy nhất!
Đông Huyền muốn đánh vào Ngọc Đường, nhất định phải công phá Thiết Cốt quan, chỉ có công phá quân này, mới có thể nói tới chuyện nhúng chàm Ngọc Đường!
Về phần vượt qua hai ngọn núi lớn quanh co, cũng không phải là hoàn toàn không thể được, điều kiện duy nhất chính là binh sĩ Đông Huyền đều phải có tu vi Ngũ trọng trở lên, như vậy mà thôi!
Đương nhiên, cho dù leo lên được hai ngọn núi lớn bên cạnh Thiết Cốt quan, cũng không phải là hoàn toàn an ổn, ven đường còn có vô số sườn núi hiểm trở, coi như Ngũ trọng sơn, cũng chưa chắc có thể bình yên vượt qua.
Đây vốn là kinh nghiệm xương máu mà bao đời Đông Huyền đúc kết ra được, không thể vượt qua!
Dù Hàn Sơn Hà xưng danh nhất thế Quân Thần, thủ đoạn mưu trí có thể nói là số một không hai, nhưng đứng trước Thiết Cốt quan này, cũng chỉ có thể thành thành thật thật đánh công phòng với Phó Báo Quốc
Trừ cái đó ra, không còn bất cứ biện pháp nào vòng qua được Thiết Cốt quan!
Tôn Tử Hổ theo Tây soái Vương Vân Chú không dưới mười năm, bản thân cũng là hạng người thân kinh bách chiến, nếu không cũng không thể được Vương Vân Chú ủy thác trách nhiệm, thống lĩnh quân tiếp viện, mà hắn cũng là người thích hợp nhất để thống lĩnh mười lăm vạn quân Tây quân!
Tôn Tử Hổ trịnh trọng đón quân lệnh, lập tức bày binh bố trận, đem mười lăm vạn người chia làm năm nhóm ba vạn người. Thay thể toàn bộ binh sĩ thủ thành hiện tại.
Rất nhiều tướng sĩ vừa mới bàn giao vị trí, đã lập tức nằm xuống gáy o o, thậm chí còn chưa kịp tời chỗ, đã tự động đứng ngủ.
Ngay cả bản thân Phó Báo Quốc, sau khi bàn giao mọi chuyện, cũng lập tức nhắm mắt lại, được phó tướng cùng thân vệ bên cạnh cõng về.
Trên đường đi, Phó soái một mực đang ngủ.
Cũng không biết hắn nằm mơ thấy cái gì, thân binh chỉ thấy trên lưng áo mình, bỗng bị nước mắt đại soái làm ướt nhẹp.
Ai có thể tin nổi, vị Phó soái tâm lạnh như sắt vang danh Ngọc Đường này, vậy mà cũng sẽ rơi lệ!
Chỉ là phó tướng cùng thân binh của Phó Báo Quốc cũng không cảm thấy kinh ngạc, bởi trong mắt họ, cũng đã đầy nước mắt.
Thiết Cốt quan, bốn mươi vạn huynh đệ Ngọc Đường, cộng thêm nhân sĩ giang hồ, bình dân bá tánh chủ động tham chiến, tính đâu ra đấy cũng không đầy bốn lăm vạn.
Đánh tới hiện tại, chỉ còn hai ba vạn người!
Nói cách khác, từ lúc bắt đầu tới bây giờ, đã có khoảng chừng mười tám vạn huynh đệ đã ngã xuống!
Hiện tại, mỗi một vị tướng sĩ trong Thiết Cốt quan cũng đều không dám tụ hội.
Cho dù những huynh đệ bình thường hay cùng nhau uống rượu giải sầu, lúc này cũng tự mình uống rượu, tự mình rơi lệ.
Không ai dám chào hỏi, không dám hô bằng gọi hữu, chỉ muốn một mình cô độc.
Bởi... Những người thường ngày uống rượu cùng họ, bữa nay, vô luận có gọi thế nào, cũng không thể gọi nổi.
Một nhóm bảy tám huynh đệ cùng nhau uống rượu, hiện tại đột nhiên chỉ còn hai, ba..
Hai ba người này mà tụ hội, không phải là uống rượu, mà là từng đao từng đao đâm vào trái tim mình!
Một đêm này.
Mỗi mội vị tướng sĩ sau khi tỉnh giấc, việc đầu tiên chính là gào khóc đè nén.
Nhìn bên cạnh, chồng di thư mà huynh đệ chiến hữu để lại, nhìn quân lương vàng bạc mà huynh đệ nhờ cầm về...
Nhớ tới chiến trường, huynh đệ dùng lồng ngựa ngăn hộ một đao, dùng thân thể đỡ lấy mũi tên...
Nhớ tới gia hỏa xưa nay luôn khôn khéo láu cá, một cái bước xa ngăn trước mặt mình, để vô số vũ tiến bắn thành con nhím, quay đầu lại, trong miệng còn vương bọt máu:
- Mẹ nó... Khôn cả một đời, lần này lại bị xúc động... Bị xúc động...
Sau đó ngã xuống trước mặt đồng đội.
Nghĩ đến lúc xuất chinh, các huynh đệ vô vai cười đùa:
- Nếu ta chiến tử, tiểu tử ngươi nhớ thay ta chăm sóc lão mẫu ta a!
- Nếu ta chiến tử, người nhà liền giao phó cho ngươi.
- Nếu ta chiến tử, đứa nhỏ trong nhà nhờ ngươi để ý.
- Đây là hưu thư bỏ vợ, nếu ta chết trận, không nên lập tức báo tin cho người nhà, trước đưa hưu thư trở về cứ nói là ta thăng quan phát tài, không muốn nàng nữa, để cô nương kia rời đi, rồi mới lại nói. Nàng quá ngốc nghếch, nếu biết tin ta chết, nàng sẽ thực ở ngóa cả đời...
- Tiểu tử ngươi còn chưa có vợ, vừa hay a, nếu ta chết trận, ngươi liền đến nhà ta đi. Bà nương nhà ta xinh đẹp ôn nhủ, ngươi ở rể cũng không lỗ lã, giúp ta chiếu cố đứa nhỏ trong nhà, nếu cảm thấy không thoải mái, có thể đổi sang họ ngươi cũng được, khi đó lão mẫu ta cũng chính là lão mẫu ngươi, con ta cũng chính là con ngươi, lão bà ta cũng là lão bà ngươi!
“...”
Nhớ tới những lời phó thác, mỗi người đều khóc không thành tiếng!
Lúc đó cười đùa, thậm chí còn đánh nhau, giận mắng, nhưng bây giờ lại xuyên tâm đứt ruột.
Phó Báo Quốc nửa đêm tỉnh giấc, hai mắt vô thần nhìn nóc phòng, sau nửa ngảy, đột nhiên che miệng, nước mắt như hồng thủy trào ra, ôm ngữ, cái cảm giác toàn tâm đau đớn, nức nở nói:
- Mười tám van... Mười tám vạn huynh đệ... Cứ như vậy mà đi...
Hắn hít từng ngụm từng ngụm, đau đớn trong lòng tới hít thở không thông.
Cái gọi là tâm cứng như thiết, nào có tâm nào có thể thực cứng như thiết, cho dù như thiết, cuối cùng cũng không phải thiết thật, chung quy cũng sẽ cảm thấy đau!
Đau thấu tim gan, thẳng vào cốt tủy!
Vẻn vẹn chỉ một ngày sau, cảm giác thấu tim thấu gan mà Phó Báo Quốc cùng Đông quân phải gặm nhấm, đã triệt để để cho Tây quân tiếp viện được thưởng thức.
Cảm giác đắng chát, thực sự khiến mỗi một binh sĩ Tây quân đều đau tới nhức gan đoạn ruột.
Vẻn vẹn chỉ là một lần thăm dò của Hàn Sơn Hà, đã để Tây quân giảm quân hai ngàn!
Cái này mới chỉ vẻn vẹn là thăm dò.
Mục đích thực sự là muốn xác định xem quân tiếp viện mới tới là ai?
Chỉ có biết rõ đối phương là ai, mới có thể có sách lược cụ thể!