Cuộc chiến thảm liệt như vậy, tây quân chưa bao giờ được gặp phải, cũng chưa bao giờ thấy xuất hiện qua.
Dù sao bản chất của địch nhân cũng khác biệt, Đông Huyền cùng Tử U khác hẳn lẫn nhau.
Quân đội Tử U đế quốc, năng lực tác chiến đơn binh có thể nói là số một thiên hạ, nhưng mà đối đầu với quân đội siêu tác chiến của Ngọc Đường, chưa bao giờ có thể chiếm được thượng phong, tây quân luôn chiếm thượng phong của Tử U, vẫn luôn cảm thấy chiến lực của mình mới là đệ nhất Ngọc Đường, vậy nên trước đó Vương soái của tây quân mới nói, tây quân tiếp viện Đông tuyến, đồng thời cướp luôn danh hiệu đệ nhất quân Ngọc Đường, thế nhưng lúc này, nhìn thấy tình hình chiến đấu của Đông tuyến, tinh nhuệ Tây tuyến mới cảm thấy trái tim rơi lộp bộp!
Số lượng thi thể ở đây phải tính bằng hàng vạn... Vậy mà chỉ là một trận chiến!
Tôn Tử Hổ ngơ ngác tiến vào Thiết Cốt quan, lập tức nhận được hoan nghênh nhiệt liệt, Phó Báo Quốc tự mình nghênh đón, dùng lễ tiết cao nhất để khoản đãi.
Nắm chặt tay Tôn Tử Hổ, trong mắt Phó Báo Quốc như ứa ra nước mắt.
Lúc này Thiết Cốt quan thực sự quá cần tăng viện!
Hoặc phải nói, từ đầu tới giờ Thiết Cốt quan luôn cần tăng viện, nhưng nhu cầu trước mắt đã thành lửa xém lông mày, nếu còn không có viện quân, chỉ sợ Thiết Cốt quan khó mà giữ vững, nguy cơ sớm tối, động tí là hủy!
Đối mặt thế công cuồng mãnh của Hàn Sơn Hà, bốn mươi vạn đại quân của Phó Báo Quốc dùng tốc độ khiến hắn đau thấu tim gan mà giảm bớt. Số chiến sĩ còn có thể chiến, hiện tại không đến hai lăm vạn người!
Mà hai lăm vạn người này, còn bao gồm mười lăm vạn thiết kỵ không thể tham gia thủ thành chiến, và ba vạn quân bí mật của Phó Báo Quốc.
Nói cách khác, quân số tham gia thủ thành vẻn vẹn chỉ có tám vạn người!
Tám vạn người này cơ hồ mỗi người đều mệt đến không chịu nổi, tinh bì lực tẫn, vẻn vẹn chỉ có thể nỗ lực chống đỡ, lúc nào cũng có thể sụp đổ.
Sắc mặt Phó Báo Quốc tái nhợt, hốc mắt hõm sâu, gầy đến biến dạng. Người xưa nay luôn chú trọng dáng vẻ như hắn, hiện lại miệng đầy râu mép, nhìn qua như một trung niên đại thúc nghèo túng tới cực điểm.
Nhưng mà cỗ sát khí quẩn quanh trên người hắn, nói rõ một điều, Phó Báo Quốc còn đang kiên trì, còn đang tuân thủ ước định ngày đó với Vân Dương!
- Phó đại soái vất vả! Tôn Tử Hổ suất lĩnh mười lăm vạn huynh đệ tây quân tới tham chiến, quân tiếp viện của Tây tuyến mặc Phó đại soái chỉ huy, kỷ luật nghiêm minh, ngôn xuất pháp tùy, tuyệt không hai lời
Có thể trở thành tinh nhuệ trong quân, cơ bản đều là lão binh tham chiến nhiều năm, chỉ cần nhìn thoáng qua chiến trường, Tôn Tử Hổ cùng mười lăm vạn quân Tây tuyến đã có thể có lý giải tương đối về tình hình chiến trận, càng như vậy lại càng thấy phục Đông quân!
Ngọc Đường đệ nhất quân, danh bất hư truyền, danh xứng với thực!
Đại soái a, ngài muốn chúng ta đoạt lại danh hiệu đệ nhất quân, cơ hội thực sự không lớn, chí ít chúng ta không đủ lòng tin!
Chiến đấu, luôn là song phương chiến!
Có thể đem địch nhân đánh tới thảm như vậy, cái giả phải bỏ ra cũng không ít được là bao!
- Các huynh đệ vất vả.
Phó Báo Quốc cười thật ấm áp vui vẻ:
- Các huynh đệ lặn lội đường xa đến đây, hẳn là rất cực khổ. Tối nay chúng ta ăn ngon một trận, sau đó liền đi nghỉ ngơi. Đánh trận cũng không cần sốt ruột, hết thảy phải chờ tĩnh dưỡng cho tốt rồi lại nói, chuyện sau này còn cần dựa vào các ngươi, chỉ là lúc này thì chưa được!
- Rõ.
Tôn Tử Hổ cũng là lão tướng hiểu chuyện, đương nhiên nghe ra thành ý trong lòng Phó Báo Quốc, vừa nghĩ cho Tây quân, cũng nghĩ cho đại cục.
Mười lăm vạn huynh đệ mà hắn mang tới, một đường hành quân phi nước đại, mặc dù đến sớm ngày rưỡi, sĩ khí chính thịnh, nhưng thể lực đã đến cực hạn, ai nấy đều mệt đến bơ phờ, hiện tại mà miễng cưỡng tham chiến, chỉ sợ cũng chỉ có một kết cục bị tàn sát.
Lúc đó cũng không còn là đến tiếp viện nữa, mà là đến nộp mạng!
Chỉnh đốn một đêm, là điều nhất định phải có!
Viện binh lặn lội đường xa đến, lại muốn làm quen với chiến sự, quen thuộc địa hình, tình huống. Tất cả cũng phải mất tới hai ngày mới có thể đi vào nề nếp, thậm chí dung nhập.
Nhưng Tôn Tử Hổ cùng Phó Báo Quốc đều hiểu, Hàn Sơn Hà tuyệt không cho bọn hắn thời gian giảm xóc này!
Quả nhiên, ngay đêm hôm đó, đại quân Đông Huyền dưới sư chỉ huy của Hàn Sơn Hà lần nữa phát động tấn công với Thiết Cốt quan, hơn nữa còn là một thế công siêu cường trước nay chưa từng có!
Ba mươi vạn quân được Hàn Sơn Hà chia thành sáu làn sóng, không chút cố kỵ mà luôn phiên tấn công, tiếng chém giết rung trời.
Phó Báo Quốc đem hết khả năng, đưa quân của mình phân làm ba đợt, thay phiên nhau đi phòng thủ.
Không ít binh sĩ đã đạt đến cực hạn, nửa đường vác đá đột nhiên ngã xuống đất, cái này cũng không phải mệt tới bất tỉnh, mà là mệt đến... Chết.
Phó Báo Quốc mặt cứng như thiết, tâm cũng như thiết, hắn biết, cửa ải trước mắt này nhất định phải tự vượt qua, nếu không chịu nổi, Thiết Cốt quan nhất định sẽ bị phá, ngược lại, có quân Tây tuyến tiếp viện, hắn đã có lực tiếp tục quần ẩu với Hàn Sơn Hà!
- Đại soái, điều thiết kỵ cùng Báo Quốc quân đến trợ giúp thủ thành đi.
Không ít tướng sĩ thiết kỵ cùng tướng lĩnh quân đội bí mật của Phó Báo Quốc cùng đến khẩn cầu, than thở khóc lóc:
- Nếu cứ tiếp tục như vậy, các huynh đệ thủ thành đều mệt chết mất!
Phó Báo Quốc mặt vững như bàn thạch:
- Không được! Hiện tại là lúc để các ngươi nghỉ ngơi, tất cả đều cút về ngủ cho ta! Nơi này còn có thể trụ được, không cần các ngươi nhúng tay!
Tướng lĩnh hai chi quân tinh nhuệ sớm đã giàn dụa nước mắt.
- Các huynh đệ đều đã không thể chịu thêm nữa, mắt thấy đồng đội tùy thời đều có thể mệt chết... Chúng ta lại ngày ngày ăn ngon ngủ ngon... Các huynh đệ đều sắp phát điên cả rồi.
Phó Báo Quốc cứng rắn nói:
- Sắp điên cả rồi? Vậy cũng không phải là đã điên a! Tiếp tục chống đỡ cho ta! Sẽ có lúc cần đến các ngươi, hiện tại không nghỉ ngơi đủ, đến lúc đó gặp xui xẻo thì cũng đừng có trách bản soái không nhắc nhở các ngươi! Hiện tại, bản soái có lệnh: cút! Coi như các ngươi thực sự phát điên, cũng có chỗ để cho các ngươi nổi điên! Cút!
Mấy vị tướng quân rũ cụp cái đầu rời đi.
Không phải trái tim Phó Báo Quốc làm từ sắt thép, để thiết kỵ cùng quân đội bí mật nghỉ ngơi mà bỏ mặc quân đội thủ thành mệt chết, mà là... Không thể!
Phòng tuyến Thiết Cốt quan này nhất định phải giữ vững.
Nhưng đối mặt với thế công liên miên bất tận này của Hàn Sơn Hà, Phó Báo Quốc sớm đã có tính toán.
Thiết Cốt quan, chỉ sợ thực sự sẽ không thủ thêm được bao lâu, cho dù chống qua ải trước mắt, lại có thêm quân Tây tuyến tiếp viện, thời gian chống đỡ vẫn chỉ có hạn. Một khi Thiết Cốt quan bị phá, ba vạn quân bí mật cùng mười lăm vạn thiết kỵ kia sẽ có vai trò xây nên một đạo Thiết Cốt quan khác!
Nếu như tiêu hao trong lúc này... Như vậy, mới là hoang phí lớn nhất!
Kỵ binh muốn phát huy sức mạnh lớn nhất, chỉ có thể ngồi trên lưng ngựa!
Không phải là thủ thành!
Tôn Tử Hổ mang theo đại quân của mình, ở lại trong số quân doanh trống trong thành.
Những quân doanh này, vốn dĩ đều là của nhân thủ đông quân, nhưng bây giờ, mười đã không còn được một, bóng người lác đác!
Mắt thấy quân doanh gọn gàng sạch sẽ, không có một ai. Trên cái bàn nhỏ trong doanh còn có bút tích các tướng sĩ lưu lại, phía trên là một đống giấy vụn, mười lăm vạn quân Tây tuyến đều khóc như những đứa nhỏ.
- Ngày ba tháng chạp, đến Thiết Cốt quan, vì nước mà chiến. Mười huynh đệ cùng nghị định hậu sự, di thư cùng quân lương đều đã giao phó xong. Có điều, các huynh đệ đều không cho rằng mình sẽ phải chết, cười đùa một đêm.
- Mùng sáu tháng chạp, hôm nay bắt đầu chiến đấu, chúng ta còn chưa được xuất chiến, buổi chiều, nhìn thấy thật nhiều thi thể các huynh đệ bị chở về, đốt cháy, các huynh đệ còn lại một mảnh im lặng, toàn bộ doanh trại, tiếng kim rơi cũng nghe rõ mồn một.
- Mùng bảy tháng chạp, chúng ta xuất chiến. Ba vị huynh đệ chiến tử, lúc trở lại chỉ có bảy người. Chúng ta khóc lớn một trận.
- Mùng chín tháng chạp, chiến, hai vị huynh đệ chiến tử. Còn lại năm người, lại tự khóc lớn một trận, ai điếu thay các huynh đệ gặp nạn.
- Mười một tháng chạp, chỉ có ta cùng Tôn Đại Bưu trở về, lần này chúng ta không có nước mắt, không phải là khóc không ra nước mắt. Hai ta đem bài vị các huynh đệ thu dọn, lấy bạc mua rượu, uống say một đêm. Hai ta nói với các huynh đệ, chớ có đi quá nhanh, chờ chúng ta, chúng ta sẽ đuổi theo rất nhanh.
- Mười ba tháng chạp, Tôn Đại Bưu chiến tử...
Trong doanh trướng của Tôn Tử Hổ, trong một cuốn sách nhỏ, chỉ ghi chép đến mười ba tháng chạp, đằng sau cũng không còn nữa.
Chắc hẳn, trong chiến dịch sau đó, người viết cũng đã hy sinh báo quốc.
Đây chính là một bản ghi chép thường thấy trong quân.
Tiểu đội mười người, từ ngày ba tháng chạp đến mười ba tháng chạp, toàn bộ chiến tử, trước trước sau sau cũng chỉ mười ngày.
Trong đó, sáu ngày đầu còn chưa đến phiên xuất chiến.
Phía sau quyển sách nhỏ, đã bị xé rất nhiều trang, hẳn là được các vị tướng sĩ dùng để viết di thư.
Một trang cuối cùng, chính là viết tin “Tôn Đại Bưu chiến tử”, mặt sau còn có mấy chữ.
Chữ viết rất lộn xộn, tựa như viết xong lại bị xóa đi.
Tôn Tử Hổ căng mắt nhìn nghiên, chờ đến khi đọc ra được, bỗng nhiên lệ rơi đầy mặt.
Đó là bốn chữ.
“Ta muốn về nhà...”