Ánh mắt Tôn Thừa Phong bỗng sáng lên, hít một hơi thật sâu, phấn chấn nói:
- Lão Lan, chuyện này vô luận thế nào ngươi cũng phải giúp ta! Cũng chỉ có ngươi mới có thể thuyết phục Bệ hạ, lấy ra Vẫn Tinh Chi Tâm!
Lan Vô Tâm nhíu chặt lông mày:
- Chuyện này bản tướng không dám cam đoan, ngọc tỷ dù quan hệ quốc vận, nhưng vẫn có thể sử dụng, nhưng mà Vẫn Tinh Chi Tâm, lại là cấm vật hoàng gia, càng là căn bản lập quốc, khí vận chi cơ... Ta sợ... Bệ hạ không chịu mạo hiểm. Hơn nữa, Vẫn Tinh Chi Tâm không nhất thiết đã là nội hạch của Vẫn Tinh, hết thảy đều chưa biết, rất khó để thuyết phục!
Tôn Thừa Phong lo lắng nói:
- Ngươi nói gì vậy? Chỉ cần có manh mối, có phương hướng, chúng ta đều nên thử sức, Vân lão hiện tại chính là Định Hải Thần Châm của Tử U ta, chính là lão tổ tông của cả Tử U, huống chi làm thế còn không phải là vì xuất lực cho đế quốc? Bệ hạ sao có thể keo kiệt một khối Vẫn Tinh, chẳng phải làm cho người đau khổ thất vọng sao?
Lan Vô Tâm bất đắc dĩ nói:
- Vấn đề hiện tại, chính là còn chưa chắc có phải vật này không!
Tôn Thừa Phong dựng râu trừng mắt:
- Cái gì chưa chắc? Ta thấy là không nỡ đi, coi như chưa chắc cũng phải lấy ra xem rồi mới nói?
Lan Vô Tâm trừng mắt im lặng.
Tôn Thừa Phong ngừng lại một chút:
- Năm đó khai quốc Hoàng đế mượn uy năng khối Vẫn Tinh này mà thành tựu bá nghiệp, nhất định là đã đạt được nhiều chỗ tốt từ nó, vậy nhất định không phải là Vẫn Tinh bình thường.
- Nếu đã không phải Vẫn Tinh bình thường, như vậy trong đó còn có huyền cơ, không nói mười thành, những tám chín thành vẫn luôn chắc có a?!
Tôn Thừa Phong càng nghĩ càng thấy có lý, thế nên càng thêm hùng hồn, buộc Lan Vô Tâm đi tìm Vẫn Tinh Chi Tâm.
Lan Vô Tâm bất đắc dĩ, liên tục từ chối, tuyệt không dám coi là thật mà đáp ứng.
Cái này dù sao cũng là bảo vật gia truyền của Hoàng đế Bệ hạ, chẳng khác nào quốc bảo Tử U, hắn sao dám to gan nhận việc?
Càng về sau, hai người bắt đầu ầm ĩ, Tôn Thừa Phong gấp đến đỏ mặt tía tai, râu bạc dựng thẳng, lửa giận ngút trời, giơ chân cả giận:
- Ngươi có đi hay không? Ngươi có đi hay không? Ngươi không đi? Ta đi! Ta không tin, đánh bạc cái mặt mo này, không tin không lấy được. Không lấy được, về sau hoàng thất Tử U, triều đình Tử U, Y Tiên thế gia không tiếp xem bệnh!
Lan Vô Tâm trực tiếp bị ép đến góc tường, rốt cục ngoan ngoãn cắn răng giậm chân, cả giận nói:
- Ta đi! Ta đi còn không được sao?
Tôn Thừa Phong còn chưa hả giận, hậm hực nói:
- Khẩu khí của ngươi rõ ràng là không muốn xuất lực. Lan Vô Tâm, coi như hôm nay ta mới biết mặt ngươi, nhiều năm như thế, mới biết hóa ra ngươi là người như vậy! Ngươi coi ngươi là Tể tướng đương triều, liền trở mặt không nhận ngươi sao. Sao lão phu lại không sớm phát hiện, tên Bạch Nhan lang nhà người, tên hỗn đản nhà ngươi, coi như lão phu bị mù, vậy mà làm huynh đệ nửa đời với ngươi, biết vậy chẳng làm...
Lan Vô Tâm chật vật không chịu nổi, níu chặt Vân Dương kêu khổ:
- Lão tổ tông, ngài phân xử cho ta a, ta nào có nói mặc kệ? Lão già này ăn nói bừa bãi, ngậm máu phun người, đem lão phu...
Nhớ tới đứng trước lão tổ tông này mà xưng lão phu thì đúng là không hợp, vội vàng đổi giọng:
- Gia hỏa này quá dồn nén ta, ta há có thể là loại người này? Hắn rõ ràng là cố tình gây sự, quả thực hỗn trướng đến cực điểm, còn xin lão tổ tông dùng gia pháp phạt hắn!
Tôn Thừa Phong giận tím mặt, trực tiếp nhảy dựng lên:
- Lan Vô Tâm, tên trở mặt vô tình bỉ ổi vô sỉ nhà người, thế mà còn có mặt mũi muốn dùng gia pháp với ta! Làm quan quá lâu trái tim ngươi cũng đen luôn rồi sao? Khó trách có người nói, Trượng nghĩa đã phần cẩu bối phận, Phụ lòng phần lớn độc thư nhân! Lan Vô Tâm, ngươi đọc sách quá nhiều, đem trái tim mình cũng nhuộm thành màu đen, ngươi chính là hạt vừng chè trôi nước, từ trong ra ngoài đều đen!
(Cẩu bối phận = Cẩu tử, nhị cẩu... ý là không có học thức)
(Vừng đen, vỏ ruột đều đen)
- Tim ngươi mới đen, ngươi mới là hạt vừng chè trôi nước, cả nhà ngươi đều là hạt vừng chè trôi nước... A, đại lão gia, ta không có nói ngài a!
Trong lúc nóng giận, Lan Vô Tâm gần như không chút lựa lời:
- Ngươi con mẹ nó còn phân phải trái không, lão tử vào cung, con rùa già chết tiệt nhà ngươi chờ đó cho lão tử! Chờ lão tử tìm dược Vẫn Tinh Chi Tâm, nhất định sẽ không thèm nói chuyện với ngươi, ba năm!
Đứng trước mặt lão tổ tông, hai người như thấy bản thân biến thành đứa nhỏ, tâm thái cũng thay đổi, ngay cả lão tử, con rùa già, không thèm nói chuyện ba năm cũng có thể nói ra.
Tựa như hai đứa trẻ đánh nhau, một đứa nói: Không thèm chơi với ngươi nữa...
Tôn Thừa Phong đỏ mặt:
- Không nói chuyện thì không nói chuyện, có giỏi thì ngươi mau vào cung, nhớ là phải lấy được vật kia về.
Lan Vô Tâm vỗ bàn đứng dậy:
- Đi thì đi!
Thôi râu ria, phất ống tay áo một cái, quay người ra cửa, bịch một tiếng đẩy mạnh cửa phòng.
Vân Dương thở dài:
- Thừa Phong a, chuyện này không nên ép buộc, vận dụng nguyện lực trong ngọc tỷ đã là không nên, Vẫn Tinh kia càng là bí tàng của hoàng thất, là căn bản của Tử U, xác thực không nên tùy tiện lấy ra! Lan Vô Tâm là thần tử Tử U, lại đến hoàng gia đòi bảo bối... Chuyện này, không thích hợp. Thừa Phong, vừa rồi ngươi cũng là gắt quá, tình cảm huynh đệ nhiều năm như vậy, tuyệt đối không nên để có rạn nứt, giờ ngươi còn nhỏ, còn hiểu được tình cảm huynh đệ trân quý cỡ nào...
- Lão tổ tông yên tâm, nhất định sẽ không có chuyện gì!
Được người khuyên nhủ, Tôn Thừa Phong nghểnh đầu nói:
- Nếu ngay cả chuyện này hắn cũng không làm được, ta sẽ cùng hắn cắt bào đoạn nghĩa! Chuyện của lão tổ tông còn không chú ý, còn có chuyện gì đáng để liều mạng? Nếu chuyện này còn làm không tốt, tương lai lão phu nào có mặt mũi đi gặp gia tổ? Lúc đó e là có chết cũng sẽ bị mắng bật mồ mà dậy a.
Vân Dương cười một tiếng:
- Chuyện này đúng là có khả năng, tên Đại Mao kia... Vẫn là không nói đi, nói xấu huynh đệ sau lưng, cũng không phải là thói quen tốt!
Tôn Thừa Phong cũng cười lên.
Đại lão gia, như thế còn chưa nói sao?!?
Ban đêm, phủ Lan tướng đột nhiên sâm nghiêm.
Bởi Hoàng đế Bệ hạ đột nhiên đến!
Kỳ thực Hoàng đế Bệ hạ đích thân đến Lan phủ đã không phải chỉ một hai lần, nhưng tới mà không phải vì Lan tướng gia, mà vì một người khác, thì lại đúng là lần đầu tiên!
Mục đích chuyến này của Hoàng đế Bệ hạ, đương nhiên là đến tiếp Vân lão.
Vân Dương lần đầu nhìn thấy Hoàng đế Tử U.
Vị quân chủ này long hành hổ bộ, dáng người khôi ngô, sắc mặt hồng nhuận, con mắt có thần, khí độ quân lâm thiên hạ tự nhiên lộ rõ.
Chỉ là, mũi ứng có vẻ hơi hung ác nham hiểm, con mắt quá mức sắc bén, khiến Vân Dương cảm giác được, vị Hoàng đế này không phải người dễ ở chung.
Đây là một người tương đối quả quyết, tuy nhiên cũng mắc bệnh đa nghi.
Làm việc dưới trướng vị quân chủ này, tin rằng cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Bởi loại người này trừ có lực khống chế vô cùng mạnh, mà dục vọng cũng phi thường, hắn sẽ không cho phép bất luận kẻ nào thoát ky tầm kiểm soát của mình.
Nhìn thân thể cong cong cùng bộ dạng cúi đầu không xứng với tuổi tác của Lan Vô Tâm, Vân Dương hoàn toàn có thể tưởng tượng được, thần tử dưới vị quân chủ này phải chịu áp lực cỡ nào.
- Vị này chắc hẳn chính là Vân lão.
Hoàng đế Bệ hạ rất nhiệt tình, nhìn thấy Vân Dương lập tức cười lớn, thân thiết đến cực điểm.
- Tham kiến Bệ hạ.
Vân Dương hơi chút khom người, lập tức lại đứng thẳng.
Lấy thân phận mà hắn ngụy trang, tuyệt đối không cần quỳ gối, khom người chào một cái đã là nể mặt đối phương.
- Vân lão không cần đã lễ. Trẫm đến đây chính là viếng thăm lão tổ tông, không có chính sự.
Hoàng đế Bệ hạ biểu hiện vô cùng cởi mở đại độ, dường như vô cùng bình dị thân thiết, một bộ chiêu hiền đãi sĩ, cầu tài như khát nước.
Cái này đương nhiên không thể đánh động Vân Dương, đối với Vân Dương mà nói, cái gọi là gần gũi chiêu hiền đãi sĩ, xưa nay chưa bao giờ là cụm từ dùng để khen ngợi! Mà là thủ đoạn hấp dẫn người bán mạng.
Dưới sự chiêu đãi ân cần của Lan Vô Tâm, Hoàng đế Bệ hạ ngồi xuống. Tư thế rất tùy ý, khiến cho người ta cảm thấy thanh thản, hoàn toàn không có cảm giác người ngoài.
Thế nhưng hắn vừa đến, lập tức ngồi xuống chủ vị, sớm đã bại lộ bản thân, Vân Dương không khỏi đánh giá vị quân chủ này thấp xuống một nước!
Hoàng đế Bệ hạ nói đến thăm viếng, có vẻ như thực sự chỉ đến thăm viếng, nói mấy lời khách sáo không có dinh dưỡng, sau đó biểu thị muốn rời đi, đồng thời ân cần mời Vân Dương, có thời gian đến hoàng cung đi dạo.
Vân Dương mỉm cười đáp ứng.
Có điều hắn vẫn luôn cảm thấy mấy phần kiêng kỵ, với lão thái giám đi sau Hoàng đế Tử U. Người này nhìn qua chỉ thấy tuổi già sức yếu, là một lão thái giám hắc y bạch phát, ngay cả thân thể cũng còng xuống, già nua không chịu nổi. Tựa như có thể tùy thời ngã xuống tại chỗ.
Thế nhưng, từ trên người lão gia hỏa này, Vân Dương cảm thấy một loại nguy hiểm trí mạng.
Kẻ này nhất định là một tên siêu cấp cao thủ, hơn nữa còn vượt qua Sơn cảnh, là tồn tại Thiên cảnh siêu giai cao thủ!
Vân Dương như có điều suy nghĩ.
Một lão thái giám, có thực lực còn cao hơn Mễ Không Quần, Khương Trung?