Vân Dương nhất thời nhớ lại một chuyện, người sư phụ mà Mễ Không Quần nói, hẳn cũng phải là một tên thái giám, hơn nữa... Có vẻ như còn là Hạ Tôn Chủ của Tứ Quý lâu, cũng chính là đại nội tổng quản của Tử U? Vậy liệu có phải người này không? Nếu như là lão già này, có vẻ như... Tu vi của hắn còn phải cao hơn Xuân Hàn Tôn Chủ một chút?

Rất có thể Tứ Quý lâu tứ đại Tôn chủ đều có tu vi Thiên cảnh, hơn nữa Xuân Hàn Tôn Chủ còn là người kém nhất?! Năm xưa Xuân Hàn Tôn Chủ cũng từng bị trọng thương...

Trong nháy mắt, Vân Dương nghĩ tới vô số chuyện.

Dường như cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Vân Dương, lão thái giám hờ hững ngẩng đầu, ánh mắt như tro nhìn Vân Dương một cái. Vân Dương mỉm cười gật đầu ra hiệu, lão thái giám kính cẩn cúi đầu, bước theo Hoàng đế Tử U.

Vân Dương Thần thái ôn hòa, lộ vẻ cười mỉm, ánh mắt ấm áp, những trong lòng đã sớm muốn giết lão già này tám chín lần.

Nếu như không phải có lão già này, nói không chừng hôm nay Vân Dương có thể trực tiếp cưỡng ép bắt Hoàng đế Tử U, sau đó đem ra trao đổi Lão Độc Cô! Thế nhưng hiện có thêm lão, Vân Dương căn bản không thể ra tảy.

Ừm, thực ra là không dám ra tay, nếu hắn thực sự làm liều, chẳng những không thể đắc thủ, còn thể thể đem bản thân bồi vào.

Tạm thời mất uy năng hóa tướng, Vân Dương cũng chỉ là một tên Thiên cảnh sơ giai bình thường, đột nhiên chiến đấu với một cường giả không rõ, phần thắng có thể nghĩ! Huống chi hiện còn đang trong đô thành địch quốc.

Hoàng đế Tử U không tiếp tục trì hoạn, trực tiếp rời đi. Nhưng câu nói thúc đẩy hắn rời đi, khiến Vân Dương không thể chú trọng.

- Bệ hạ, đại quân đã tập kết hoàn tất.

Một câu nói kia, chính là lý do rời đi của Hoàng đế Tử U.

Hiện tại đang là buổi tối.

Ba đêm tập kết đại quân, hơn nữa còn cần Hoàng đế đi qua, như vậy có thể làm cái gì?

Chỉ có một khả năng.

Xuất chinh!

Muốn khai chiến!

Về phần khai chiến với ai, đó là chuyện không cần nói cũng biết.

Vân Dương thầm thấy nặng nề.

Thời gian.

Hắn bị vây ở đây, hoàn toàn có thể tưởng tượng được, một khi khai chiến, Ngọc Đường sẽ phải nhận áp lực bậc nào!

Nhất định phải nhanh chóng trở về!

Vân Dương hạ quyết tâm.

Lúc Hoàng đế Tử U rời đi, có để lại hai cái hộp, Thái tử, cùng với hai tên cao thủ hộ vệ ở lại.

Lan Vô Tâm tràn đầy vinh quang, mặt mũi vừa nhìn đã thấy rõ sự vui mừng.

Bên trong một cái hộp, chính là ngọc tỷ Tử U!

Mà cái hộp còn lại, chính là để Vẫn Tinh!

Viên Vẫn Tinh này tồn tại từ khi Tử U kiến quốc, đã lưu truyền vô số năm, hoàng thất Tử U đương nhiên không thể chưa nghiên cứu, những mà dùng hết toàn lực, cũng không thu hoạch được gì, chỉ thu được một kết luận duy nhất, đó chính là cái thứ đồ chơi này có trọng lượng cực nặng, nếu cùng thể tích, nó ít nhất phải nặng hơn Huyền Thiết cả trăm lần!

Trọng lượng của Huyền Thiết đã rất nặng, tính ra cũng gấp mười lần tinh thiết bình thường, mà viên Vẫn Tinh này còn nặng hơn Huyền Thiết cả trăm lần, độ nặng có thể nghĩ. Rõ ràng bình ổn đặt trên bàn, thế nhưng luôn khiến người có cảm giác từ từ chìm xuống, bốn cái chân bàn, đã cứng rắn để lại vết tích trên mặt đất.

Đồ dùng trong tướng phủ, nhất là thư phòng của Lan Vô Tâm đều dùng đồ thượng thừa, cái bàn đặt hộp Vẫn Tinh chính là dùng cực phẩm Xích Huyết mộc chế thành, tiếp nhận trọng lượng hai ba ngàn cân cũng không thành vến đề, thế mà lúc này lại tạo thành hiện tượng như vậy, có thể thấy được, viên Vẫn Tinh kia tuyệt đối không phải hàng thường!

Vân Dương không khỏi thầm cảm khái.

Quả nhiên, có thể tạo trở thành quân chủ một đời, đều không phải hạng người bình thường.

Vị Hoàng đế Tử U này đem hai thứ này tới đây, trong lúc nói chuyện, lại không thèm đề cập tới!

Chỉ riêng ý chí khí độ này, khiến Vân Dương cũng phải thầm chấn động, cảm phục không thôi.

Nếu như hắn không phải Vân Tôn Ngọc Đường, mà thực là Tửu Thần Phượng Huyền Ca trong truyền thuyết kia, đối mặt với đãi ngộ như vậy, trong lòng tuyệt đối sẽ còn chấn động hơn thế.

Trong im ắng mà nghe được kinh lôi.

Quyền mưu chi thuật của vị Hoàng đế này, thực sự vô cùng tinh diệu, có thể nói đã dạo bước đến cực đỉnh thiên sơn!

“Khó trách bao năm nay, Tử U đế quốc chưa từng rơi vào thế hạ phong, có một vị quân chủ hùng tài đại lượng, lòng dạ rộng lớn như này, chỉ cần hơi có thủ đoạn thi chính, quốc lực tất sẽ tầng tầng lên cao. Đám địch nhân mà Ngọc Đường phải đối mặt, ai nấy đều thuộc hạng nhất thế kiêu hùng, tình thế gió nổi mây phun, chập trùng không ngớt, há lại không có nguyên nhân?!”

Vân Dương thầm suy nghĩ.

Loạn thế xuất anh hùng, đây là điều tất nhiên.

Mà trong loạn thế, cũng tất có quân chủ anh minh xuất hiện! Chỉ có điều, nếu như tất cả các quốc gia đều có quân chủ anh minh, như vậy nhất định sẽ viết nên một trang sử lưu truyền Thiên cổ, tranh bá đại chiến máu chảy thành sông!

...

- Ngọc tỷ cùng Vẫn Tinh đều đã có!

Tôn Thừa Phong kinh hỷ vạn phần, có chút không kịp chờ đợi.

Vân Dương nhàn nhạt gật đầu:

- Không sai, để ta kiểm tra xem trong này có Vẫn Tinh Chi Tâm hay không, hy vọng sẽ không phải thấy vọng đi!

Đám người lập tức cùng khẩn trương.

Có Vẫn Tinh Chi Tâm hay không, chính là chuyện quan hệ tới tính mệnh lão tổ tông này, cùng với kế hoạch hoàn hảo tóm gọn Vân Tôn, nói không ngoa chính là liên lụy tới quốc vận, liên quan tới đại sự bá nghiệp thiên thu của Tử U!

Nhất định phải có, ngàn lần vạn lần phải có a!

Vân Dương sờ tay lên hộp, nói:

- Hắn là sẽ có đi, hộp đựng Vẫn Tinh lại dùng Hỏa Kim chế tạo. Chúng tỏ Vẫn Tinh vẫn có năng lực thu nạp năng lượng thiên địa, nói như vậy, lão phu đoán chừng, phải tới tám thành trong đó sẽ có Vẫn Tinh Chi Tâm.

Vân Dương không tiếp tục chậm trễ, trực tiếp mở hộp, đập vào mắt là một khối kỳ kim như đang bị hỏa diễm thiêu đốt. Khối kim loại kỳ dị kia hiện lên sắc thái đỏ bừng, dựng mắt nhìn qua, phảng phất như có khối kết tinh, không lúc nào không bị hỏa diễm thiêu đốt.

Ánh lửa chói lọi mỹ lệ, tựa như hỏa diễm tinh linh, đám người gần trong gang tấc, nhưng lại không chút cảm thấy nóng bỏng.

Vân Dương mỉm cười, đem một thanh sắt ra, đặt một đầu lên khối kim loại, sơ sơ dường như không có bất kỳ biến hóa, thế nhưng một lát sau, đám người ngạc nhiên phát hiện, thanh sắt trong vô thành vô tức đã rút ngắn đi một đoạn.

Sau một chốc, thanh sắt đã hoàn toàn biến mất.

Toàn bộ quá trình, nếu không phải đám người đều trợn mắt chăm chú, căn bản không thể phát giác.

Vân Dương lộ nụ cười mỉm:

- Đây chính là năng lực thu nạp năng lượng thiên địa mà lão phu nói, nói cách khác, trong khối Vẫn Tinh này nhất định có Vẫn Tinh Chi Tâm, hơn nữa còn là Vẫn Tinh Chi Tâm hoàn chỉnh, không nghĩ tới, lại thực sự tìm được.

Lan Vô Tâm hỏi:

- Vân lão, nó có thể giúp được ngài không?

Vân Dương nói:

- Có thể thì có thể, có điều...

Thần sắc hắn có chút xoắn xuýt, có chút không nỡ, thần sắc kỳ quái nói:

- Có điều có chút đáng tiếc.

- Đáng tiếc cái gì? Chẳng lẽ... Không đủ?

Tôn Thừa Phong lập tức khẩn trương.

Vân Dương thở dài:

- Đủ thì khẳng định là đủ. Chỉ có điều, thứ này quan hệ tới quốc vận Tử U... Một khi Vẫn Tinh Chi Tâm bị ta lấy ra... Rất có thể sẽ hủy đi quốc vận chi bảo này! Đối với Tử U chúng ta mà nói, tuyệt không phải là chuyện tốt!

Lan Vô Tâm lại cười:

- Chuyện này, từ lúc Hoàng đế Bệ hạ lấy ra, đã sớm nghĩ đến. Lúc ấy Bệ hạ nói, Vẫn Tinh này tuy tốt, thế nhưng hiện đặt ở đó cũng chỉ mang ý nghĩa tượng trưng. Dù sao, ngoại trừ khai quốc Thánh tổ, không còn có ai có thể lợi dụng lực lượng của nó... Nếu có thể cứu chữa vẫn lão, tăng thêm một trụ cột trấn quốc, cũng là đáng giá, Trẫm cũng càng thấy thỏa mãn!

Vân Dương hít một hơi thật sâu:

- Bệ hạ lòng dạ như biển, lão hủ hổ thẹn.

Tôn Thừa Phong nói:

- Còn xin lão tổ tông mau phục dụng, tận sức chữa trị thương thế của mình mới là quan trọng.

Vân Dương gật đật đầu:

- Ừm... Để lại một mình Thừa Phong là được, những người khác còn xin cho lão phu một chút tình mọn, trở về nghỉ ngơi cả đi. Hành động lần này của lão phu có thể phải cần thời gian rất dài, chí ít một đêm là không thể xong được. Vẫn Tinh Chi Tâm nhập thể, dẫn động thương thế ba trăm năm, bộc phát vô cùng cực đoan, đến lúc đó sợ rằng sẽ vô cùng khủng bố, ở lại quan sát chẳng những vô ích mà còn có hại, lão phu cần phải toàn lực ứng kiếp, thực sự không thể chiếu cố đám người các ngươi...

Đám người gật đầu tỏ hiểu.

Thương thế dồn nén ba trăm năm, giải quyết thương thế như vậy, nhất định không thể coi thường. Thế ngoại cao nhân như Vân lão, bởi không muốn bị người nhìn thấy bộ mặt khó coi lúc đó, chớ nói chi còn có thể có nguy hiểm đột hiện.

Lan Vô Tâm dẫn đầu rời khỏi, Thái tử có chút khó khăn nói:

- Cái này... Cái này...

Vân Dương nghe huyền âm mà hiểu nhã ý, trịnh trọng nói:

- Hiện tại lão phu lấy Vạn Dân Nguyện Lực ngưng châu trước, dùng xong sẽ để Thái tử điện hạ đem ngọc tỷ về, sau đó mới lại dừng Vẫn Tinh Chi Tâm, ngọc tỷ chính là quốc chi trọng khí, xác thực không nên để ngoài lâu, muốn lấy nguyện lực cũng khá đơn giản, các ngươi có thể ở lại quan sát.

Thái tử hởi chút đỏ mặt:

- Đa tạ lão tổ tông thông cảm.

Đối với nhân vật cấp bậc lão tổ tông mà ngay cả phụ hoàng hắn còn phải đến thăm viếng, Thái tử cũng không dám có nửa điểm hoài nghi, chỉ là ngọc tỷ quan hệ trọng đại, còn quan trọng hơn cái Vẫn Tinh Chi Tâm không biết lợi hai ra sao kia!

Ngọc tỷ được lấy ra.

Một chiếc đại ấn.

Ánh mắt Vân Dương hơi động.

Trong không gian thần thức, Lục Lục vung vẩy dây leo hỏi thăm, muốn rút ra bao nhiêu nguyện lực?

“Ấy da da?”

Vân Dương nhắm hai mắt, hơi chút khó khăn lựa chọn, rốt cục quyết định nói:

“Toàn bộ!”

“Ấy da da!”

Lục Lục cũng giật nảy mình.

Toàn bộ!

Quá hung ác a, làm như vậy sẽ chân chính dao động nền tảng lập quốc của Tử U, không phải từng nói là chỉ rút một thành thôi sao?!

Vạn Dân Nguyện Lực chứa trong ngọc tỷ, sờ không tới, nhìn không thấy, gần như hư vô mờ mịt, thế nhưng lại là tồn tại chân thực.

Điểm này ban đầu Vân Dương cũng không biết, vốn chỉ là một cái mánh lới, hai ba pháp môm cũng chỉ là thuận miệng nói bậy, chững chạc đường hoàng mà nói hươu nói vượn. Thế nhưng Lục Lục hợp thời xuất hiện, nó, có thể rút nguyện lực trong ngọc tỷ, Vạn Dân Nguyện Lực cũng là một loại năng lượng, chẳng qua chỉ là năng lượng đặc thù mà thôi!

Nhưng mà Vạn Dân Nguyện Lực trong ngọc tỷ chính là tích lũy ngàn năm của Tử U! Một khi rút ra toàn bộ, tương đương đem Quốc Dân Nguyện Lực của Tử U rút sạch sành sanh.

Nói cách khác, một khi rút ra, liền đem quốc vận lắng đọng ngàn năm của Tử U nhất cử tận dáy!

Quốc vận so với Vạn Dân Nguyện Lực còn hư vô mờ mịt, nhưng cũng là tồn tại chân thực!

Người không khí tức tử, quốc không vận tất vong!