Ta Là Chí Tôn

Chương 1060: Ngươi nói hay không?

Đổng Tề Thiên đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ “Trường giang sóng sau đè xóng trước”, nền tảng của Cửu Tôn đủ cường thịnh, muốn huy hoàng cũng chỉ là vấn đề thời gian!

- Đổng Tề Thiên ta, thuở nhỏ đã được sư phụ tẩy mao phạt tủy, thoát thai hoán cốt, sau đó đi theo danh sư, tu hành trong thánh địa, ba tuổi vỡ lòng, năm tuổi nhập môn, chín tuổi Ngọc Huyền, mười tuổi Địa Huyền, mười một Thiên Huyền, mười lăm Thần Huyền, mười tám đột phá Chí Tôn… được sư phụ ca tụng là tuyệt đại thiên tài có thể đếm trên đầu ngón tay…

- Nhưng so với Cửu Tôn phủ hiện tại… năm đó, ta đối mặt với đám gia hỏa cùng tuổi này…lại chỉ có thể luân lạc tới mức hạng chót hít bụi, quả thực có thể nhẫn nhịn chứ không thể nhẫn nhục, thế nhưng dù lão phu không thể nhịn, vẫn phải nhịn a…

Đổng Tề Thiên ngẩng mặt nhìn trời, có một cảm giác triệt để im lặng.

Ta… hiện tại cũng là tồn tại quát tháo phong vân, dậm chân một cái là chấn động tam sơn ngũ nhạc a…

A a a!

So với sự phiền muộn của Đổng Tề Thiên, mấy người Thiên Tàn Thập Tú còn cang thêm không chịu nổi, qua hơn mười canh giờ này, mười người bọn hắn đều mệt như chó chết.

Khó khăn lắm mới xong xuôi, còn chưa kịp chào hỏi Vân Dương, trực tiếp vận chút Huyền khí còn sót lại, nhanh chóng trở về sơn phong của mình để nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi ở đây, cũng không chỉ là đơn thuần ngồi xuống điều tức, mà là ngủ, ngủ say như chết!

Tiêu hao bữa nay, thực sự khiến bọn hắn rơi vào tình trạng khí không lực tẫn, cái gọi là bị móc sạch thân thể, nhiều lắm cũng không hơn gì bọn hắn hiện giờ!

Nếu còn miễn cưỡng tĩnh tọa, sẽ chỉ tạo thành ảnh hưởng tới thân thể, chẳng bằng để cơ năng tự điều tiết, sau đó dùng Huyền khí chữa trị mới là chính đồ.

Vân Dương thản nhiên bước ra khỏi đại điện chủ phong, nghênh đón hắn, chính là ánh mắt kỳ quái của Đổng Tề Thiên.

Ánh mắt Đổng Tề Thiên lúc này đầy biến áo, phức tạp khó lường.

Kinh ngạc, không thể tin nổi, nghi vấn, ảo giác, còn có… thổn thức… nghĩ lại mà kinh?

- Đổng lão, lần này hậu bối Cửu Tôn phủ có thể tiến bộ lớn như thế, hoàn toàn nhờ linh dược của ngài luyện chế a.

Vân Dương cười ha ha một tiếng, tâm tình tốt, thuận miệng liền vỗ mông ngựa.

Kỳ thực nói là vỗ mông ngựa cũng không đúng, Thanh Vân đan mà Đổng Tề Thiên cung cấp, hiệu lực hùng vĩ tới cực điểm, khiến Vân Dương mở rộng tầm mắt, tiếng cao ngợi này, thực sự xuất phát từ nội tâm, khiến người nhìn mà than thở.

“…”

Khóe miệng Đổng Tề Thiên co giật mấy lần, nửa ngày không nói được gì.

- Đổng lão đừng thấy ra bình tĩnh thế này, kỳ thực đều chỉ là ra vẻ thôi, lòng ta so với bất kể ai còn lo lắng hơn nhiều!

Vân Dương thổn thức thật lâu:

- Còn may đều thành công, nếu quả thực chỉ có hai ba thành như Đổng lão nói, còn không phải khiến ta đau lòng muốn chết. May mà đan được mà Đổng lão luyện chế thực sự là… quá tốt. Hoàn toàn phù hợp với thể chất các đệ tử… không một ai thất bại, ha ha…

Ừm… lần này thực sự là nghĩ một đằng nói một nẻo, nói hươu nói vượn, cho dù thấy hắn thành khẩn thế nào, nhưng thực ra đều là ra vẻ!

Cho nên, Đổng Tề Thiên: “…”

- Sau này Cửu Tôn phủ có thu được Thiên Vận kỳ… vất vả của Đổng lão có thể nói là công cư chí vĩ, không ai sánh bằng!

- Phủ tôn nói như vậy, hôm nay chư đệ tử đột phá thành công, hết thảy đều là công của lão phu?

Khóe miệng Đổng Tề Thiên co giật nửa ngày, rốt cục phát ra thanh âm, chỉ là mỗi thanh âm, đều tựa như gạt ra từ mỗi ké răng.

- Đương nhiên a.

- Vân phủ tôn, chúng ta là người quang minh không nói chuyện mờ ám, ngươi thực sự không làm gì sao?

- Ta? Ta ha ha ha, đương nhiên là có chứ, ta ở bên hộ pháp cả ngày trời như vậy, đương nhiên không thể nói là không làm gì…

Vân Dương cười ha ha một tiếng.

Đổng Tề Thiên cười ha ha, khinh bỉ nói:

- Ngươi không cần lái sang chuyện khác, hừ, ngươi dùng miệng thổi, núi cũng có thể bị ngươi thổi qua một bên.

- Ngài thực sự quá khách khí, quá đề cao ta, ta nào dám nhận, ha ha ha…

Đổng Tề Thiên rốt cục bộc phát, tiến lên một bước, chộp lấy Vân Dương vào đại điện, mắt như chuông đồng:

- Tiểu tư, ngươi thành thật nói cho lão tử biết… đến cùng ngươi làm thế nào! Bằng không, hôm nay lão phu lột sạch ngươi, rồi cho ngươi diễu hành ngoài quảng trường một vòng, ngươi nói xem, lão phu có dám hay không?!

Câu nói này, trực tiếp chộp tới điểm yếu hại của Vân Dương.

Hắn là chưởng môn a!

Ngươi muốn để ta trần như nhộng mà chạy trước mặt các đệ tử?

Đùa gì vậy a?

Thế nhưng người nói là Đổng Tề Thiên, người ta chẳng những dám, mà còn có năng lực biến thành hành động, lấy ước định của Vân Dương với lão nhi này, coi như Sinh Sinh Bất Tức Thần Công của hắn có tiếp tục đột phá, Thiên Ý đao pháp lại có tinh tiến, thực lực cũng vượt cả đại cảnh giới như các đệ tử… phân nửa cũng không phải đối thủ một tay người ta! Chênh lệch thực sự quá xa!

- Hừ!

Vân Dương cả giận nói:

- Sĩ khả sát, bất khả nhục, bản tôn há lại là người mà bức hiếp là phải đi vào khuôn khổ?! Nhưng Đổng lão là khách khanh của bản phủ, thực sự muốn biết, cũng không phải không được…

Đổng Tề Thiên nói:

- Ngươi nói điều kiện đi!

Vân Dương vẫn vô cùng kiêng kỵ Đổng Tề Thiên, mà Đổng Tề Thiên cũng tương đối hiểu Vân Dương, lần gặp mặt đầu tiên, liền hiểu Vân Dương làm người thế nào, trực tiếp nói rõ là được!

- Đổng lão cũng biết, lần phục dụng Thanh Vân đan này cũng không phải là công của mình ngày, vậy nên liền không tính là điều kiện đi, Đổng lão thấy thế nào?!

Đổng Tề Thiên gật gật đầu:

- Đương nhiên, lần này có thể thành công như vậy, tác dụng của ta thực sự không đáng kể, không được tính là một chuyện!

Vân Dương nói:

- Nếu Đổng lão cũng đã nói như vậy, như vậy đến giờ mới chỉ tính là ngài hoàn thành được hai chuyện cho ta, hơn nữa… chuyện thứ nhất ngài còn chưa làm xong…

Đổng Tề Thiên trợn trắng mắt:

- Được!

Vân Dương cười hắc hắc:

- Kỳ thực, lý do khiến chư đệ tử hôm nay đều thành công rất đơn giản… nói ra, vẫn phải nhờ chỉ điểm của Đổng lão, để ta sớm có chuẩn bị, nên mới có thể thu được kết quả như hôm nay!

Đổng Tề Thiên kinh nghiệm sâu dày, lập tức liền hiểu được, ngạc nhiên nói:

- Ý ngươi là chuyện ta nói Hồ Tiểu Phàm có thể bình yên đột phá, nên ngươi mô phỏng trạng thái của Hồ Tiểu Phàm, ứng đối chuyện hôm nay!

Vân Dương dương dương tự đắc:

- Đổng lão không hổ là Đổng lão, ta vừa nói một câu mà ngài đã có thể hiểu rõ mạch suy nghĩ của ta, mặc dù không trúng nhưng cũng không xa…

Đổng Tề Thiên lại hừ lạnh một tiếng:

- Đánh rắm, ngươi nghe lão phu nói nội tình đặc biệt của Hồ Tiểu Phàm thì thế nào? Chẳng nhẽ còn có thể tìm được bảy tư mai Linh Căn Bạt Tủy quả? Để tất cả các đệ tử đều có Tiên Thiên Linh Tủy? Thậm chí, coi như ngươi tìm đủ số lượng Linh Căn Bạt Tủy quả,, vẫn không thể để tất cả các đệ tử thu được thành tựu như trước mắt… xem ra tiểu tử ngươi vẫn không có ý định nói thật, thực sự cho rằng lão tử không dám lột ngươi sao?!