Mấy người Vân Tú Tâm, không những có thiên phú kinh người, tư chất siêu tuyệt, nhất là trải qua linh khí nồng đậm của Cửu Tôn phủ tẩy lễ không ngừng, càng có thể nói là chung linh lưu tú, kim cơ ngọc cốt.
Hoặc cũng có thể là do tu đồ của bọn hắn quá mức trôi chảy, cho nên tính cách của cả đám cũng lộ ra điểm đặc biệt...
Vân Tú Tâm tinh linh cổ quái, Trình Giai Giai nhìn thì trung thực đôn hậu nhưng kỳ thực lại có nội tú riêng, Lâm Tiểu Nhu ngoài mềm trong cứng, chẳng khác nào giấu kim trong bông, Lộ Trường Mạn nghị lực kinh người, nếu chỉ luận nghị lực, trong số đệ tử ở đây, Lộ Trường Mạn tuyệt đối xếp đầu tiên.
Còn có Hồ Tiểu Phàm… gia hỏa này, tính tình xấu xa, đủ loại khuyết điểm, thế nhưng không thể phủ nhận, gia hỏa này, ngoại trừ tâm cảnh siêu phàm, bền dẻo hơn người, còn đặc biệt may mắn.
May mắn này, đã siêu việt cái gọi là may mắn bình thường, cơ hồ chính là thứ được gọi là “Thiên Mệnh Chi Tử” trong truyền thuyết.
Chí ít với Đổng Tề Thiên mà nói, tất cả những người mà hắn gặp được, chưa có bất cứ ai có thể sánh được với người này!
Đi ị cũng có thể thu được thiên tài địa bảo vạn năm khó gặp, hơn nữa ăn còn không chết… may mắn như vậy, thực sự không người sánh vai.
Mấy tiểu gia hỏa này, chỉ cần không chết yểu nửa đường, tương lai đều có thể gánh vác một phương!
Mà hiện tại… Thanh Vân chi lộ này…
Đối với bọn hắn mà nói, thực sự là không cần thiết, dục tốc nhất thời, có khả năng sẽ thành cản trở!
Năm loại linh dược điệp gia, không nói tới tai hại, mà chỉ riêng yêu cầu cá nhân đối với người sử dụng cũng không bình thường, giữa Thiên Huyền cùng Thần Huyền, cũng là chênh lệch một đại cảnh giới, nhưng đại cảnh giới này, so với chênh đại cảnh giới giữa Chí Tôn và Chí Tôn thượng vị, lại hoàn toàn không phải là một khái niệm, thực sự chẳng khác nào một trời một vực!
Nếu ý theo kinh nghiệm của Cực Thiên môn, mấy người Vân Tú Tâm vừa hay đạt tới giới hạn thấp nhất. Nhưng giờ dược hiệu của Thanh Vân đan lại vượt xa tiêu chuẩn, liệu có thể dẫn tới hiệu quả phản ngược hay không?!
Đổng Tề Thiên vừa nghĩ đến đây, không khỏi càng thêm quan tâm xem đám tiểu gia hỏa này đến cùng có thể chống đỡ được không?!
…
Mười người Tôn Minh Tú độ phá hết chừng hai canh giờ.
Mà nhóm Vân Tú Tâm, lại tốn thời gian ngắn hơn nhóm trước rất nhiều, hết thảy chỉ hơn một canh giờ một chút liền đi ra, Đổng Tề Thiên lần nữa trợn trừng hai mắt.
Vấn đề thời gian cũng không có gì đặc biệt, bởi cấp độ tu vi của hai nhóm có chênh lệch không nhỏ, mấy người Vân Tú Tâm chỉ đột phá Thần Huyền cảnh, thời gian ngắn cũng là chuyện hợp tình hợp lý, cũng không phải là việc mười người lần này đều an toàn bước ra, mà điều chân chính khiến Đổng Tề Thiên kinh ngạc…
Chính là trong nhóm người này, xuất hiện hai nhân tố đặc biệt.
Vân Tú Tâm, Hồ Tiểu Phàm.
Trước khi bước vào đây, Vân Tú Tâm đã đột phá tới Thần Huyền cảnh, mặc dù chỉ mới là vừa đột phá, căn cơ còn chưa củng cố xong xuôi. Thế nhưng lần này vừa qua một canh giờ, đã thực sự một bước lên trời, đuổi kịp tiêu chuẩn thập đại đệ tử.
Thậm chí, cấp độ còn không thấp, một đường tiêu thăng đến Chí Tôn thượng vị trung giai.
Nếu thực sự đánh giá một cách chính xác, lần này, Vân Tú Tâm không chỉ đột phá một đại cảnh giới, mà rõ ràng là hai đại cảnh giới có dư!
Nhìn thấy thực tế này, Đổng Tề Thiên kém chút liền trừng muốn rớt tròng mắt ra ngoài.
Mười hai tuổi rưỡi, Chí Tôn thượng vị!
Là ta quá lạc hậu, hay là thế giới này quá điên cuồng?
Còn có Hồ Tiểu Phàm, lúc trước mới chỉ đạt tới Thiên Huyền cao giai, lần này không những vượt qua Thiên Huyền đỉnh phong, còn càng trực tiếp bước qua Thần Huyền cảnh, đạt tới Chí Tôn hậu kỳ, thậm chí là hậu kỳ đỉnh phong.
Bước lớn như vậy, thực sự cũng chỉ kém hơn Vân Tú Tâm một chút mà thôi, cũng là vượt qua hai đại cảnh giới, hơn nữa cùng còn có dư!
Việc Hồ Tiểu Phàm đột phá tới mức này, Đổng Tề Thiên cũng có chút kinh ngạc, thế nhưng thực ra cũng có thể nói là hợp tình hợp lý, bởi vì Hồ Tiểu Phàm có Tiên Thiên Linh Tủy, tất nhiên có thể bình yên vượt qua ma luyện, tiến độ kinh người!
Nhưng tiến độ dù kinh người đến mấy, cũng nên có hạn độ mới phải a, có một canh giờ, ngươi vượt những hai đại cảnh giới? Thực sự vượt hoàn toàn khỏi dự liệu của Đổng Tề Thiên!
Còn có Vân Tú Tâm, việc Hồ Tiểu Phàm vượt hai đại cảnh giới là bởi người ta có số phận kinh người, tự mang tồn tại như gian lận, còn Vân Tú Tâm, dựa vào cái gì mà Vân Tú Tâm cũng có thể vượt qua hai đại cảnh giới, tiến độ thậm chí còn hơn cả Hồ Tiểu Phàm? Điều này, vô luận tính thế nào cũng không thể thông a!
Dưới hai người này, Trình Giai Giai cùng Lâm Tiểu Nhu đồng thời tiến bộ đến Chí Tôn cao giai, vẫn tịch tề đồng tiến, bất phân cao thấp. Đối với kết quả này, hai người còn có chút u oán, tại sao không thể vượt được… tại sao không thể kéo khoảng cách…
Biểu hiện của Lộ Trường Mạn có thể nói là đúng quy đúng củ, hắn đột phá tới Chí Tôn sơ giai viên mãn. Mà mấy người còn lại, thấp hơn Lộ Trường Mạn một chút, có điều đều đạt tới Chí Tôn.
Kết quả này, khiến cho Đổng Tề Thiên thực sự có chút run rẩy.
Hắn vẫn luôn lưu tâm tới từng dấu vết, từng đồng tĩnh trong đại điện này.
Nhóm mười người đầu tiên đi vào, lông tóc không hao đi ra. Nhóm mười người thứ hai đi vào, cũng lông tóc không hao đi ra, tiến độ kinh người, còn càng cao hơn nhóm trước.
đó là nhóm thứ ba, sau đó lại đi ra…
Cứ vậy, sau mười sáu canh giời…
Đổng Tề Thiên triệt để ngốc trệ, ngây người như phỗng, á khẩu không nói nên lời.
Bảy lăm đệ tử đời đầu Cửu Tôn phủ, dưới dược hiệu của Thanh Vân đan, đều thuận lợi đột phá, kết quả cuối cùng, ngoài trừ mười lăm người kém nhất đều đạt tới Thần Huyền cảnh. Hơn nữa còn đều là Thần Huyền cao giai. Mà sáu mươi người khác, lại có tới mười một người đạt tới Chí Tôn thượng vị, bốn chín người còn lại…
Bốn chí vị Chí Tôn!
Nếu đội ngũ này đi ra ngoài, một đám tiểu chính thái phấn phấn nộn nộn đáng yêu, thực ra lại đều là cao giai võ giả…
Thế giới này, đoán chừng triệt để phát điên, điên quá hóa cuồng cũng không phải không có khả năng!
Chí Tôn nhỏ hơn mười lăm tuổi, nắm một cái là bốc được bó to, quả thực như câu, Chí Tôn đi đầy đất!
Đổng Tề Thiên thề, bản thân hắn chưa từng thấy một môn phái nào, có được cảnh tượng cường thịnh đến như vậy.
Đúng vậy, là cường thịnh, cường thịnh!
Ngoại trừ hai chữ này, không còn từ nào có thể hình dung được nữa.
Mặc dù hai chữ này dùng cho một môn phái mới thành lập được nửa năm, ngay cảnh Thiên Vận kỳ còn chưa có.
Nhưng Đổng Tề Thiên thực sự không nghĩ tới, có từ ngữ nào khác có thể hình dung.
Hơn nữa, nhìn đám tiểu la lỵ phấn nộn này dùng một vẻ suy tư nặng nề chậm rãi thích ứng với lực lượng bản thân vừa nhận được…