16 giờ 30 phút, ngày 20 tháng 1 năm 2021...

Căn nhà đó lại cãi nhau nữa rồi! Vài kẻ lắm chuyện xung quanh bàn tán. Hai người mới chuyển đến đây tầm nửa tháng trước, không biết có xích mích gì, hôm nào cũng thấy cãi vã.

Giọng khàn khàn của gã đàn ông say rượu gào ầm lên, át đi tiếng bàn tán, theo đó là âm thanh đồ đạc bị đập vỡ.

- Mày điên rồi, mày cút đi, tao không muốn ở chung với loại như mày. Cút!

- Nhưng... nhưng... - Người phụ nữ cố gắng phân trần – Em, em làm thế chỉ vì tốt cho hai chúng ta. Anh Trường, anh phải nghe em!

- Tao không muốn là đồng phạm. Tao chịu đủ rồi. Khôn hồn thì biến! – Gã đàn ông tên Trường hét lên trong tuyệt vọng.

- Anh, anh... – Bà ta lắp bắp, nói không lên lời.

- Cút!

- Em xin anh, đừng...

Hơi men xộc lên, đầu óc choáng váng, thần trí Quốc Trường lấy đâu còn tỉnh táo. Gã say khướt, lôi kéo đối phương, loạng choạng đi ra ban công tầng.

- Mày không đi đúng không, để tao tự tay làm mày biến mất!

Phạm Mai vốn là phụ nữ yếu đuối, dù bà ta có dùng hết sức cũng không chống lại được một gã say rượu. Sau thời gian vật lộn, bà ta bị gã ấn vào thanh chắn ngoài ban công. Gã thẳng tay đẩy bà xuống.

- Kết thúc rồi! – Gã nói, cảm thấy thật nhẹ nhõm, không đủ tỉnh táo để nhận ra mình đã làm những gì.

Khoảnh khắc bị đẩy xuống, lòng Phạm Mai dâng lên nỗi chua xót khó diễn tả. Vì người đàn ông này, bà ta sẵn sàng làm đủ mọi thứ, thậm chí là cả... giết người? Haha, không, bà ta không giết người, kẻ đó mới là thủ phạm.

Hình ảnh cuối cùng bà ta nhìn thấy là gương mặt méo mó, vặn vẹo của gã nhân tình. Gã mỉm cười, vẫy vẫy tay với bà...

Tên khốn!

***

Trong phòng tạm giam tối tăm, Trương Dũng ngồi bó gối thu lu một góc, im lặng chịu đựng tàn dư của những trận đánh mấy ngày qua. Tai vừa nghe tiếng lách cách của chìa khóa tra vào ổ, cơ thể gã đã không tự chủ được, bắt đầu run rẩy liên tục.

Làm ơn không phải...

Trái với mong muốn của Trương Dũng, kẻ vừa tới là người gã không muốn gặp nhất. Đối phương đi tới đứng trước mặt gã, cao lớn, sừng sững như ngọn núi với khí thế đủ đè bẹp đến cả chục người. Bằng một động tác thô bạo, y kéo gã lên:

- Đến giờ rồi ông bạn!

Ngay sau câu nói, y không chần chừ mà thụi nắm đấm, hạ cẳng chân, đánh đập Trương Dũng thật tàn bạo. Đánh xong, lòng thì hả hê nhìn gã bê bết máu nằm thoi thóp thở dưới chân, ngoài mặt lại ra vẻ xót thương, nói, hay đúng hơn là độc thoại:

- Thực ra, tao cũng không muốn đánh mày làm gì. Tự làm tự chịu, đúng không?

- Hôm nay là ngày thứ bao nhiêu chúng ta gặp nhau rồi nhỉ?

- Cũng do mày hết, ai kêu mày nhắc tới người đó. Im lặng là vàng.

- À, xin lỗi nha, tao quên mất, mày chưa khai được gì mà!

- Nhưng có ý định là cũng đáng phạt rồi! Nhỉ?

- Thời gian qua quả là vui vẻ. Tao cũng muốn tiếp tục lắm chứ, có điều, vài người đã bắt đầu chú ý rồi, chúng ta nên dừng lại thôi!

- Tao đi đây, ở lại mạnh khỏe!

Nhìn theo bóng lưng người ra khỏi phòng giam, Trương Dũng thấy bất lực đến tuyệt vọng. Sợ hãi, giận dữ, xấu hổ, đau đớn đan xen dày vò lòng gã. Lần đầu tiên trong đời gã nghĩ đến cái chết. Gã đã thấy nó rõ ràng ngay trước mắt, thật gần và đẹp đẽ... Chết. Yên bình.

Nếu gã chết thì mọi chuyện sẽ kết thúc chứ?

Trương Dũng nghĩ nhiều đâm ra mê sảng, gã chìm dần vào giấc ngủ lúc nào không hay. Trong lúc mơ màng, gã nghe tiếng cửa mở ra lần nữa, tiếng quát tháo không lẫn đâu được của đám đàn em Xuân Tài mặt sẹo, rồi, một trận đòn xuống cơ thể mỏi mệt của gã. Trận đòn này nối tiếp trận đòn kia. Đây là cuộc sống hiện nay của gã. Không thể phản kháng.

Tùy theo mấy người đi, thân già này đủ tàn rồi.

***

Không điều gì tệ hại bằng bắt đầu ngày mới bằng việc tỉnh giậy giữa chừng vì ác mộng. Hải Dương khó khăn ngồi dậy, lần mò tìm công tắc đèn ngủ ở chiếc bàn nhỏ cạnh giường.

Ánh sáng cam ấm áp xua tan đi sự lạnh lẽo trong căn phòng nhỏ. Đầu giường, chiếc đồng hồ điện tử nhấp nháy chuyển giờ, 3 giờ sáng. Giờ của quỷ.

Ồ, có quỷ trong căn phòng này. Nó làm người ta thức giấc. Đối với Hải Dương, ít ra con quỷ này giúp anh bớt cô đơn. Sợ? Tại sao phải sợ? Không con quỷ nào có thể đáng sợ hơn chính bản thân con người. Nhìn mấy vụ án trong Thị trấn là rõ...

Đèn báo điện thoại sáng lên trong vài giây ngắn ngủi không qua được mắt Hải Dương. Anh mở máy. Thông báo mới về một lời mời kết bạn.

Không quen.

Không chấp nhận.

Anh xóa người đó đi. Gần đây nhiều người lạ quá.

Có lẽ là do con quỷ trong căn phòng xui khiến, Hải Dương lần mò vào danh sách bạn bè của mình. Số lượng bạn bè ít ỏi đến đáng thương, ngoài Hiểu Minh, Hiểu Ân cũng chỉ còn vài bạn học mà anh cho là thân quen cũ. Mục đề xuất kết bạn đột ngột hiện ra, đập ngay vào mắt anh là tài khoản “Đặng Khánh An”. Ảnh đại diện để một chú nai con rất xinh. Anh biết nó, là nai nhỏ gặp ở bờ sông ngoại ô Thị trấn.

Thuận tay, Hải Dương vào trang cá nhân của Khánh An. Chỉ vài ba dòng status đơn giản, hay thỉnh thoảng share linh tinh đôi bài nhưng vẫn thu hút được lượng tương tác rất lớn. Anh thầm cười. Được mệnh danh hoa khôi có khác!

Anh gửi cô lời mời kết bạn.

Chừng nửa phút sau, màn hình hiện thông báo chấp nhận.

3 giờ 30 phút.

Vì sao cậu còn thức?

***

Thư viện sau giờ học còn lác đác vài học sinh ngồi lại nghiên cứu và làm bài tập. Không gian yên tĩnh, lặng như tờ này cũng không đủ giúp Hải Dương tập trung vào những dòng chữ trước mặt. Anh còn bận tâm về tin nhắn kì lạ của Hiểu Minh và nếu có hỏi lại thì hắn cũng lơ đi. Hắn gửi cho anh sớm nay.

Nội dung quái dị...

“Anh nghĩ mình sắp chết rồi!”

Có phải lại là trò đùa quái gở nào của Hiểu Minh không? Nhưng, nếu là đùa thì sao phải gửi vào sáng sớm, còn nhanh chóng thu hồi nữa. Việc hắn lẩn tránh mỗi khi nhắc tới phải giải thích sao cho đúng? Liệu nó có liên quan gì đến nguy hiểm mà hắn đã đề cập trước đó?

Không thể hiểu nổi...

Anh buồn bực vò đầu.

- Về thôi bạn hiền, với tâm trạng hiện giờ, tôi cá là cậu không thể đọc thêm trang sách nào đâu! - Tiếng gập sách và giọng Khánh An vang lên gần như một lúc kéo Hải Dương trở lại thực tại.

- Cậu nói đúng! – Nói rồi, anh nhanh tay thu dọn lại đống sách vở trên bàn, chuẩn bị ra về.

...

Trên đường về, Hải Dương không ôm tâm sự trong lòng được nữa, đúng hơn là bị Khánh An hỏi nhiều quá, anh kể cho cô nghe về tin nhắn kì lạ kia. Trái ngược với mong đợi của anh, cô nghe xong chỉ bình thản hỏi:

- Năm nay Hiểu Minh tròn 18 đúng không? Ngày tháng sinh thì sao? – Cô có dự cảm không lành về điều này.

- Ngày 1 tháng 1!

Nghe anh trả lời, khóe miệng cô giật giật. Đừng đùa, sao lại trùng với “vị kia” chứ! Cô hỏi tiếp:

- Hôm nay là ngày mấy rồi?

- Ngày 23 tháng 1!

Trời ạ, nếu xảy ra thật thì còn gần bốn tháng...

- Cậu hỏi thế...

- Vậy thì Hiểu Minh sắp chết rồi đấy! – Chưa đợi anh nói hết, cô đã chen lời tỉnh bơ, không ý thức được mình vừa lỡ lời.

- Ý cậu là... – Anh nghi hoặc nhìn cô.

Nhận ra được mình vừa nói gì, Khánh An trở lên lúng túng. May mắn thay, hai người vừa đến chân núi, cô vội chào anh:

- Đến nơi rồi, tôi đi trước, cậu đi đường cẩn thận nhé!

Khánh An chia tay Hải Dương xong liền lao đi nhanh như cơn gió, bỏ lại cậu bạn đồng hành vẫn còn đứng ngơ ngẩn.

Gần về đến nhà, Khánh An mới chịu giảm tốc độ lại, chuyển thành đi bộ như ngày thường. Cô bình tĩnh suy xét những thông tin vừa được cung cấp.

Ai sẽ làm việc đó? Hồi sinh? Không, không đâu, chỉ là lời phán truyền từ xa xưa thôi mà. Thời đại nào rồi. Có điều, hiện đại đến mấy cũng có một số chuyện không lí giải được. Giả dụ như Thị trấn này, hay giả dụ... cô...

Theo lời ấy, Hiểu Minh sẽ chết vào ngày 12 tháng 5 năm 2021. Cô cần kiểm chứng, nhanh nhất có thể. Người sắp chết thường có linh cảm rất đúng.

Thế giới bỗng chốc rối như tơ vò.

Ngôi nhà cổ dần hiện ra trong tầm mắt Khánh An. Đèn bật. Bà đang ở nhà. Cô hít một hơi thật sâu, vui vẻ bước qua cửa, cố gạt những suy nghĩ linh tinh ra khỏi đầu

Tương truyền rằng, nếu một người tròn 18 tuổi, tuy không cùng năm nhưng sinh cùng ngày, chết cùng ngày thần hộ mệnh tiền nhiệm, sẽ hồi sinh vị thần đó...

***

Bí thư Hoan đi họp về tình hình an ninh khu vực, bác gái trực ở bệnh viện thế nên căn nhà rộng lớn còn ba bạn trẻ.

Hiểu Minh và Hải Dương ngồi chơi ở phòng khách, chờ Hiểu Ân về. Không biết có việc gì, cô bé gần hôm nay về khá muộn. Mọi hôm thì ai cũng bận nên chả ai chú ý, chắc là cô vẫn về đúng giờ.

Tiếng kẽo kẹt mở cổng vang lên, Hiểu Ân đã về. Nghe tiếng em gái, Hiểu Minh bảo Hải Dương đang ngồi đọc sách kế bên:

- Nào, anh với chú vào dọn cơm, đói quá!

Hiểu Ân đi vào, rón rén, lén lút như một tên trộm. Cô bé nhìn ngó xung quanh, thấy không có ai mới chạy nhanh một mạch thẳng lên tầng. Khẽ khàng. Cô đâu muốn mọi người biết...

Dù Hiểu Ân làm gì cũng không qua được mắt Hiểu Minh. Tình cơ, lúc đó hắn chưa vào tới tận bếp, nghe tiếng chân, vừa ngẩng đầu, tình trạng người trước mắt khiến hắn sững sờ. Cô bé người ướt như chuột lột, quần áo, tóc tai nhếch nhác, bẩn thỉu. Gò má trắng trẻo của cô ửng đỏ, lờ mờ thấy được cả vết ngón tay.

- Ai làm gì em? - Hiểu Minh nói, gần như là hét. Nếu Hải Dương không ngăn cản, e là hắn đã chạy lên, kéo cô xuống để hỏi cho rõ ràng.

- Hiểu Ân lên thay quần áo đi, để lâu sẽ ốm! - Hải Dương nhẹ giọng, đoạn, quay sang, cố gắng trấn tĩnh Hiểu Minh vẫn chưa bỏ ý định lao ra.

Phải đến một lúc lâu sau, Hiểu Ân mới chậm chạp đi xuống. Cô bé cúi gằm mặt, ngồi xuống vị trí của mình, chờ đợi cơn thịnh nộ của anh trai. Có điều, những việc xảy ra sau đó lại trái với tưởng tượng của cô. Hiểu Minh không nói gì, Hải Dương giúp mọi người lấy cơm, tuyệt nhiên không một lời mắng chửi. Anh đặt bát cơm nóng hổi trước mắt cô:

- Ăn đi, ăn đi, có gì từ từ nói sau! - Mặc dù Hải Dương rất lo lắng cô bé bị làm sao, nhưng anh lại không muốn nghe cãi nhau vào bữa ăn. Vấn đề này, ăn cơm xong trò chuyện cũng chưa muộn.

Chưa ai nói thêm câu nào, ấy vậy mà, trước mặt Hiểu Minh và Hải Dương, Hiểu Ân đột ngột òa khóc khiến hai người còn lại cảm thấy lúng túng. Vừa khóc, cô bé vừa nói, giọng run run:

- Hiểu... Ân...Ân...

Lời thú nhận của cô bé như sấm sét đánh giữa trời quang.

Hiểu Ân bị bắt nạt!!!