Sủng Mị

Chương 202: Trận chiến gian nan

Cẩn Nhu công chúa suy đoán Sở Mộ như thế cũng không sai, ngay khi Ốc Tích Băng Thú được triệu hoán ra, ý nghĩa chiến đấu đã bắt đầu phát sinh biến hóa.

Cổ Phong gọi ra Hỗn Độn Lôi Vũ Yêu đã bị Mạc Tà đánh trọng thương ngay lập tức tuyệt đối không phải là vận khí, đó là vì lúc ấy Sở Mộ chỉ muốn giải quyết chiến đấu thật sớm nên mới sử dụng toàn lực.

Lúc Cổ Phong triệu hồi ra Hồn sủng thứ hai, Sở Mộ cũng có dự định dùng Băng Không Tinh Linh tiến hành đền bù thuộc tính thiếu sót. Băng Không Tinh Linh và Mạc Tà phối hợp ăn ý từ lâu, lúc còn ở Tù đảo hai Hồn sủng này kết hợp đã đánh bại vô số đối thủ ba hồn, giải quyết Cổ Phong căn bản không thành vấn đề.

Chẳng qua là Ốc Tích Băng Thú xuất hiện làm cho Sở Mộ bỏ đi ý nghĩ này.

Từ khi rời khỏi Tù đảo, hắn rất ít khi gặp phải đối thủ mạnh như vô danh lão nô, Mạc Tà không có đụng phải đối thủ mang tính khiêu chiến nên thiếu hụt rèn luyện, Ốc Tích Băng Thú đúng là đối thủ thích hợp để cho Mạc Tà chiến đấu. Sở Mộ hiển nhiên sẽ không lãng phí cơ hội này.

"Triệu hoán Hồn sủng thứ hai đi." Cổ Phong cũng không nóng nảy công kích Sở Mộ, vẻ mặt tự tin nhìn chằm chằm vào Sở Mộ y như đã chiến thắng rồi vậy. Vì thế hắn mới bày ra bộ dạng thân sĩ hữu lễ đối với Sở Mộ, thật ra là vì lấy lòng Cẩn Nhu công chúa ở trên khán đài kia.

"Không cần thiết." Sở Mộ cũng không để tý Cổ Phong, chỉ quay đầu nhìn xuống lòng sông quay cuồng kia.

Một con Hồn sủng có thể liên tục dị biến không chỉ cần huyết thống và thể chất đặc thù, mấu chốt nhất chính là tinh thần mong muốn ngày càng mạnh mẽ hơn, một tín niệm vượt lên đẳng cấp luôn luôn bốc cháy.

"Ngao ~!"

Mặt sông bỗng nhiên nổ tung, bọt nước bắn lên thật cao.

Bên trong sóng nước là một thân ảnh màu trắng bạc nhảy ra nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, bộ lông mỹ lệ đã ướt nhẹp dính sát vào người nhưng ánh mắt vẫn tràn đầy dã tính.

"Ngao ~!" Mạc Tà ngẩng đầu tru lên một tràng thật dài. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

Nhất thời hỏa diễm mãnh liệt từ bốn chân dâng lên, Yêu Hỏa Tà Diễm cực nóng làm bốc hơi tất cả giọt nước bám trên người, trong nháy mắt toàn thân khô ráo, lông tơ mềm mại lại tung bay theo gió, sáu cái đuôi hoa lệ chậm rãi lắc lư tỏa ra khí thế cường đại.

Yêu khí và Tà Diễm cùng lúc buông thả, Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ lại khôi phục khí chất tà mị cuồng dã, không có một chút dấu hiệu chiến bại. Vừa nhìn thấy Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ xuất hiện trở lại, bộ dạng còn mạnh mẽ hơn trước, ánh mắt mọi người trên đài bắt đầu bừng sáng.

Thành chủ Cổ thành vốn định giả vờ khen Sở Mộ mấy câu, thuận tiện ngẩng đầu lên liền thấy Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ đã quay trở lại chiến trường, lời nói trong miệng lập tức dừng lại, ánh mắt lộ ra vài phần kinh ngạc.

Nhìn thấy Mạc Tà ý chí chiến đấu tràn đầy như thế, Sở Mộ chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng, trong đầu hắn là hàng loạt hình ảnh tanh máu trên Tù đảo lần lượt trôi qua. Chiến đấu liên tục ba ngày ba đêm, Hồn sủng nào cũng đẫm máu chật vật không tả nổi, Ma Thụ chiến sĩ và Băng Không Tinh Linh đã bị thương nặng, trên trăm thi thể Hồn sủng trải dài tạo thành một con đường máu, lúc đó vẫn còn ngạo nghễ đứng thẳng, ngẩng đầu cao ngạo rời đi chính là Mạc Tà.

Mạc Tà cao ngạo và lạnh lùng, tính tình cuồng bạo mười phần, ý chí chiến đấu tuyệt đối không dưới Mặc Dã, mới bị thương chút ít không đáng kể như thế làm sao coi là chiến bại?

"Còn rất ngoan cường, vậy thì lãng phí thêm một ít thời gian vậy." Cổ Phong bình tĩnh cười nói, cũng không thèm để ý Mạc Tà đã khôi phục ý chí chiến đấu.

Hình thể Ốc Tích Băng Thú đến gần bốn thước, trong lúc di chuyển báo trảo vạch ra một đạo Băng Hoa sáng chói, cộng thêm hiệu quả Vong Tập khiến cho uy lực trảo này càng thêm mạnh mẽ.

"Mạc Tà, Ảnh Trảo."

Sở Mộ lập tức ra lệnh cho Mạc Tà chuẩn bị sẵn sàng.

Mạc Tà vẫn đứng yên bất động, móng vuốt chậm rãi giơ lên tụ tập Yêu Hỏa Tà Diễm, đồng thời hiệu quả hồn trảo cũng bám vào đó.

""Xẹt!"

Một đạo trảo nhận đỏ rực rời khỏi móng vuốt Mạc Tà đánh về phía Ốc Tích Băng Thú.

Ốc Tích Băng Thú cũng đã đạt tới cảnh giới né tránh tinh diệu, mắt thấy Ảnh Trảo bay tới gần thì lách người thay đổi lộ tuyến.

Ảnh Trảo xẹt qua bên cạnh Ốc Tích Băng Thú, chỉ lưu lại dấu vết nhàn nhạt trên Băng Khải, không có bất kỳ trở ngại gì đối với tốc độ của nó.

"Băng Cực Phấn Toái Trảo."

Móng vuốt Ốc Tích Băng Thú bất chợt hiện lên một lớp Hàn Băng sắc bén, lực lượng cường hãn xé rách không khí ập tới.

Công kích cấp bảy cộng thêm hiệu giả hồn trảo cấp sáu, cho dù không đạt tới cấp tám nhưng lực lượng này vẫn dư sức đánh trọng thương Mạc Tà vốn chỉ phòng ngự cấp sáu.

"Huyễn Ảnh."

Trong lúc đòn công kích cường hãn kia lao tới, thân thể Mạc Tà nhanh chóng biến ảo thành hư ảnh, trong chớp mắt phân ra hai thân ảnh khác hoàn toàn giống với Mạc Tà.

"Ầm!"

Hai đạo Huyễn Ảnh đồng thời nát bấy, nhưng thân thể chân thật của Mạc Tà lại bình yên vô sự tránh thoát lần công kích này.

Sáu cái đuôi mềm mại mỹ lệ bỗng nhiên cứng rắn lại, biến thành sáu sợi xích màu trắng bạc trực tiếp quấn lấy thân thể Ốc Tích Băng Thú.

Tà Diễm Trảo là vũ khí chính của Mạc Tà, còn sáu cái đuôi chính là vũ khí đa dụng. Trong đó Lục Vĩ công kích có rất nhiều hình thức, lúc này nó biến thành một cái lồng giam trói chặt đối thủ.

Lực lượng từ sáu cái đuôi còn mạnh hơn trảo nhận một bậc. Mặc dù trọng lượng Ốc Tích Băng Thú rất nặng vẫn bị Mạc Tà dùng Lục Vĩ Tỏa ném lên giữa không trung.

"Tà Diễm Tỏa Cốt!"

"Ngao ô ô!"

Mạc Tà ngẩng đầu tru lên, sáu cái đuôi bất chợt bốc cháy Yêu Hỏa Tà Diễm hừng hực, nhiệt lượng cực nóng làm cho không khí cũng bị thiêu đốt, không gian trở nên mơ hồ kỳ ảo.

Sáu cái đuôi lửa bắt đầu co chặt lại, toàn thể tiến công hồn giả cấp sáu cũng phát huy hiệu quả huyễn hóa ra hình dáng dây xích bám vào đuôi Mạc Tà, làm cho uy lực của kỹ năng Tỏa Cốt mạnh mẽ hơn.

"Rắc rắc rắc!"

Hồn giáp trên người Ốc Tích Băng Thú hiện lên, nhưng lực lượng áp bức cực kỳ cường đại, sáu cái đuôi từ từ co lại, tầng băng giáp trên người Ốc Tích Băng Thú dần dần vỡ vụn.

Ốc Tích Băng Thú có ưu thế lớn nhất chính là phòng ngự cao hơn Mạc Tà, dựa vào Băng Khải và hồn giáp phòng ngự càng thêm vững chắc, không ngờ cũng chịu không nổi một chiêu này.

Một trận ồ lên kinh ngạc vang khắp toàn trường, rất nhiều người không đủ kiến thức nên không biết lực lượng Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ lại cường đại đến trình độ này.

Sắc mặt Cổ Phong đã bắt đầu biến hóa, âm thầm cau mày nghĩ ngợi gì đó, sau đó dùng hồn niệm ra lệnh cho Hồn sủng của mình.

"Rống!"

Băng Khải phòng ngự bị chấn nát bấy, khi xương cốt sắp sửa chịu không nổi nữa, Ốc Tích Băng Thú đột nhiên gầm thét giận dữ.

Tiếng gầm này không phải là Ốc Tích Băng Thú kêu lên thống khổ, mà nó mang theo lực lượng tinh thần gây áp lực rất lớn cho Mạc Tà.

Nhưng ý chí Mạc Tà hơn xa Hồn sủng bình thường, tinh thần áp chế đơn giản thế này không thể nào tạo thành đả kích đối với nó.

"Ốc Tích Băng Thú đã nổi giận rồi, hẳn là muốn buông thả kỹ năng cao cấp."

Tất cả mọi người nghe thấy tiếng gầm giận dữ kia lập tức mở to hai mắt lên nhìn tới, ánh toàn bộ đều tập trung ở trên người Ốc Tích Băng Thú.

"Tà Diễm Lục Vĩ Yêu Hồ chuẩn bị gặp tai ương rồi, nếu không kịp chạy đi khẳng định sẽ chết rất thảm."

Từ khí thế Ốc Tích Băng Thú đang tu tập lực lượng cho thấy một chiêu này nhất định là vô cùng kinh khủng.

"Rống rống!"

Tiếng gầm thét không ngừng quanh quẩn trên bầu trời, toàn thân Ốc Tích Băng Thú bắt đầu bốc lên hàn khí rét lạnh.

Sau đó luồng khí băng hàn nhanh chóng khuếch tán chung quanh, cơ hồ trong nháy mắt đã dập tắt Yêu Hỏa Tà Diễm, luồng băng sương cũng dần dần đông cứng đuôi Mạc Tà.

Hàn Băng tùy ý gào thét, khắp Hà Vực chiến trường chỉ còn lại cảm giác lạnh thấu xương.

"Đây là..."

Nhìn thấy hàn khí buông thả quá mức kinh khủng, ngay cả Sở Mộ cũng phải sợ hãi rồi.