- Chuyện này chỉ sợ không dễ dàng.
Lý Tịnh do dự một chút rồi lấy ra một bản tấu chương.
- Thần vốn chuẩn bị dâng lên khi bệ hạ quyết định dùng binh ở Giang Nam.
- Nhưng hiện tại phải giao cho điện hạ, đây chính là Bình Nam thập sách chờ khi bệ hạ quyết ý điện hạ có thể trình lên.
- Dược Sư.
Khóe mũi của Lý Thế Dân cay cay lời nói của hắn ra đến miệng lại không tốt lên được.
- Điện hạ có Vương tiên sinh phụ tá có thể nhất thời không lo.
Chỉ cần điện hạ cùng với Vương tiên sinh thương nghị nhiều hơn là sớm muộn
gì cũng có thể Đông Sơn tái khởi, tuy nhiên Lý Ngôn Khánh tuyệt đối
không được ở lại Trường An, người này ngoan tâm thủ lạt hơn nữa còn to
gan lớn mật, hắn ở Trường An một ngày điện hạ khó có thể vững vàng một
ngày.
Thần có một kế mặc dù không ở trong Bình Nam thập sách nhưng có thể cùng với Bình Nam thập sách vui buồn tương quan.
Lý Thế Dân nghe được thì ngồi thẳng người dây.
- Nguyện nghe cao kiến của Dược Sư.
Lý Tịnh nói:
- Bình Nam cần dùng Kinh Tương cắt đứt liên lạc của Tiêu Tùy và hậu Lương.
Nhưng chỉ như vậy chỉ sợ không đủ để ngăn cản Tiêu Tùy, Tiêu Tùy hiện tại đã
du thuyết Đột Quyết lại phái người đi du thuyết Phùng Áng ở Lĩnh Nam.
Lý Thế Dân nghe được thì nheo mắt lại.
Trong mắt hắn lóe lên một vòng hàn quang, hắn ngẩng đầu lên cười nói:
- Nghe nói Hà Nam vương cùng với Lĩnh Nam Phùng thị quan hệ rất mật
thiết, năm xưa ở trong cuộc chiến với Cao Ly hắn từng giải cứu đệ tử
Phùng gia khỏi hiểm cảnh, hắn không phải là thích hợp nhất sao?
Lý Tịnh nở ra nụ cười liên tục gật đầu.
Lý Thế Dân kéo tay Lý Tịnh nói:
- Dược Sư, ngươi đi chuyến này ta coi như mất đi một cánh tay.
- Điện hạ chớ khổ sở, Lý Tịnh mặc dù ở Dục Châu nhưng sẽ chú ý tới Trường An.
- Điện hạ cần phải nhớ kỹ không thể để cho cuộc chiến Bình Nam rơi vào tay kẻ khác nếu không thì điện hạ sẽ mất hết cơ hội.
Đôi mắt của Lý Thế Dân rưng rưng, dùng sức lắc tay của Lý Tịnh.
Hai người trao đổi một hồi, Lý Tịnh mới cáo twuf.
Lý Thế Dân một mực tiễn Lý Tịnh rời khỏi cửa, lúc lên lưng ngựa Lý Tịnh đột nhiên hạ giọng nói:
- Điện hạ hãy lưu ý Triệu vương nhiều.
Lý Thế Dân khẽ giật mình, bỗng nhiên ngẩng đầu trong mắt toát ra vẻ kinh hãi.
Lý Tịnh không nói thêm gì nữa, hắn trở mình lên lưng ngựa, giơ roi thúc
ngựa đi. Lý Thế Dân ngây người đứng ở trên bậc thang, trong đầu không
ngừng vang vọng câu nói cuối cùng của Lý Tịnh.
Chú ý Huyền Phách.
Quan Trung đại địa này có thể thần không biết quỷ không hay điều động mấy
nghìn binh mã ngoại trừ Lý Thế Dân còn có Lý Huyền Phách.
Cho tới nay mình dường như không để ý tới Lý Huyền Phách.
Mình vẫn cho rằng Lý Huyền Phách sẽ đi theo chân của mình, nhưng mà Lý Kiến
Thành cũng là huynh trưởng của Lý Huyền Phách, hơn nữa còn là thái tử.
Lý Thế Dân hít sâu một hiơ.
Hắn thấp giọng lẩm bẩm: Tam lang thật là đệ sao?
Nếu như Lý Huyền Phách quy phục thái tử thì chẳng phải mình không còn cơ
hội sao? Lý Thế Dân càng nghĩ càng sợ hãi, giật nảy mình run run.
Mùa thu năm Vũ Đức thứ ba.
Mùa hè khốc liệt cuối cùng cũng đã trôi qua cái nắng cuối thu trở nên gắt
hơn, gió từ núi Chung Nam thổi tới phảng phất mang hương vị ý thu.
Ở trên bờ hồ Long Khánh liêu rủ xuống xanh biếc một màu.
Ở trong trúc viên có thể kê cao gối nằm nhìn cảnh thu.
Phòng Huyền Linh khoan thai phát ra một tiếng thở dài, từ từ ngồi xuống, lộ ra một tư thái phong nhã.
Hàm râu vô cùng tinh mỹ theo uy phong mà động, hắn uống một ngụm trà thơm trên mặt lộ ra vài phần lười biếng.
- Thật là hoài niệm.
- Hoài niệm cái gì?
Lý Ngôn Khánh ngồi xuống bên cạnh Phòng Huyền Linh mà hỏi.
- Đương nhiên là hoài niệm sự nhàn nhã trước kia.
Ngôn Khánh cười cười:
- Kỳ thật huynh bây giờ còn có cơ hội hưởng thụ sự nhàn nhã.
- Khó lắm.
Phòng Huyền Linh thở dài:
- Ngày mai ta phải trở về.
Lý Ngôn Khánh không mở miệng ánh mắt ngưng tụ nhìn cảnh tượng phía trước.
Phòng Huyền Linh ngồi thẳng người dậy nhẹ giọng hỏi:
- Dưỡng Chân, với xu thế ở Giang Nam hôm nay có thể ngăn cản Lý Đường bao nhiêu thời gian?
Lý Ngôn Khánh nhìn Phòng Huyền Linh bỗng nhiên nở ra nụ cười.
- Nếu như đệ thống quân nửa năm là có thể quét ngang Giang Nam.
- Nửa năm?
- Lão Phòng đại thế hôm nay thái hậu dùng một kẻ nữ lưu chèo chống đến bây giờ xem như đã rất cao minh.
Thiếu đế tuy có Trương thị phụ tá bên trong có Phòng thị một môn ngoài ra còn có Nghiêu Quân Tố, Đỗ Phục Uy Tạ Ánh Đăng đều dũng mãnh thiện chiến
nhưng cho dù các ngươi có thâu tóm được Tiêu Tiễn thì cũng không có khả
năng ngăn cản được Lý Đường.
Không nói đến bên trong Hậu Lương phe phái trùng trùng điệp điệp.
Đông Cảnh Trân lưu binh một bên ngay cả Tiêu Tiễn cũng sai sử không được
Tiêu Tiễn thuần phục không có nghĩa là Đông Cảnh Trân cũng thuần phục,
nếu như bệ hạ còn chưa quyết định tha cho các ngươi một vài năm có thời
gian thở thì Nam Bắc còn có lực đánh một trận. Nhưng hiện tại... Lão
Phòng ngươi có biết vì sao ta không đồng ý nghị hòa không, nếu như tiếp
tục phân liệt cục diện Nam Bắc, lúc đó chiến hỏa liên miên người đau khổ vẫn là bá tánh muôn dân trăm họ, đây không phải là điều mà ta mong
muốn.
Phòng Huyền Linh liền trầm mặc.
Lý Ngôn Khánh cũng không mở miệng nữa chỉ im lặng dùng trà nhìn cảnh tượng phía trước.
Loạn Tùy Đường thực ra cũng chỉ là một lần giằng co trong lịch sử Trung Quốc, ở phía xa xa còn có Tống Minh....
Nếu nói Giang Nam chính thức khai phát chính là thời kỳ Lưỡng Tống.
Lúc này ở phía Nam Lưỡng Hồ vẫn còn tương đối hoang vu, Lưỡng Quảng là một mảng đất hoang.
Cái gọi là Giang Nam giàu có và đông đúc cũng chỉ là khu vực Giang Tô đời sau, ngay cả Chiết Giang cũng chưa khai phá.
Hơn nữa đúng như Ngôn Khánh nói, Tiêu thái hậu chỉ là một nữ lưu, làm đến mức này đã là không dễ.
Tiêu thái hậu còn sống tất cả còn mạnh khỏe.
Nếu như Tiêu thái hậu mất tất sẽ dẫn đến đại loạn.
Kỳ thật Phòng Huyền Linh làm sao không rõ đạo lý này.
Tuy nhiên hiện tại hắn đâm lao thì phải theo lao, trong lịch sử Phòng Ngạn
Khiêm cũng không được Dương Quảng trọng dụng mà bây giờ Phòng Ngạn Khiêm không như lịch sử, vận mệnh của Phòng Huyền Linh cũng biến hóa vô cùng
lớn, Phòng thị phụ tử làm lưu thủ ở Đan Dương đã mất đi thời cơ tốt nhất đầu nhập vào Lý Uyên.