Soán Đường

Quyển 2 - Chương 20: Tin đồn

Lời đồn phi tử của Dương Quảng là Tuyên Hóa phu nhân và Vinh Hoa phu nhân hai vị phu nhân này tuổi không lớn lắm, bằng khoảng Dương Quảng mà thôi, hơn nữa Tuyên Hóa phu nhân là con trai của Trần Tuyên Đế nam triều, là muội muội của Trần Hậu chủ, lúc trước Dương Quảng bình trần, từng trú ở Giang Đô, về sau đưa tù binh tới Trường An, Tuyên Hóa phu nhân ở lại cung, lúc đó Độc Cô hoàng hậu còn tại thế, Dương Kiên không dám làm càn nhưng sau khi Độc Cô hoàng hậu vừa chết đi, Tuyên Hóa liền được cho vào cung.

Ngôn Khánh ở bên cạnh nghe cười ha hả, không mở miệng.

Loại chuyện này hắn tốt nhất là không nên cho nhiều ý kiến.

Chỉ là phán đoán của Đỗ Như Hối lại có vẻ ăn khớp với phán đoán trước kia của Lý Cơ.

Lý Cơ từng nói, lời đồn cuối cùng có thể xuất phát từ miệng của Tiếu Bính công chúa và Dương Lệ Hoa bọn họ, Dương Lệ Hoa là hoàng hậu của Bắc Chu hoàng đế Vũ Uân, Vũ Uân sau khi chết Chu Tĩnh đăng cơ, vị Chu Tĩnh này là con của Dương Lệ Hoa, ngoại tôn của Tùy Đế Dương Kiên, lúc đó Dương Lệ Hoa từng khẩn cầu Dương Kiên giữ lại tính mạng của Chu Tĩnh Đế nhưng cuối cùng vẫn bị giết đi.

Độc cô hoàng hậu còn sống, Dương Lệ Hoa không dám tỏ vẻ bất mãn.

Nhưng nàng dốc lòng thu tiền tài, chiếm cứ không ít đất đai ở Trường An? Có phải là xuất phát từ lòng trả thù không?

Độc Cô hoàng hậu sau khi chết đi, Dương Kiên đắm chìm vào tửu sắc, giám thị với Dương Lệ Hoa cũng buông lỏng.

Kỳ thật đến lúc này, Dương Lệ Hoa đối với Dương Kiên cừu hận cũng giảm hơn rất nhiều.

Hết lần này tới lần khác nàng bị Dương Quảng cầm tay, theo luật thì phải chém nhưng Dương Lệ Hoa phái người cầu tình, lịa bị Dương Quảng bác bỏ cho nên ghi hận với hắn. Cừu hận với nhà họ Dương vẫn còn chỉ là lúc này nàng đã chuyển từ Dương Kiên lên người của Dương Quảng.

Lúc thái tử tranh giành, Dương Lệ Hoa đứng ở bên cạnh của thái tử Dương Quảng.

Nhưng hôm nay...

Nếu như tạo ra lời đồn với bên ngoài... thì sẽ tạo ra chuyện gì?

Cho nên Lý Cơ phỏng đoán, người có khả năng tung lời đồn nhiều nhất là Dương Lệ Hoa, đương nhiên ngoại trừ Dương Lệ Hoa còn có một đám người khác nữa, thậm chí ngay cả Tuyên Hoá phu nhân cũng tham dự vào.

Dù sao, Dương Quảng bình trần, Tuyên Hoá phu nhân cũng có cừu hận hủy gia diệt quốc.

- Đỗ đại ca, chuyện này nên làm sao?

Trịnh Ngôn Khánh lại cười nói:

- Chuyện này đám tiểu dân phố phường chúng ta vô can, hôm nay đúng là thời tiết đẹp nhất của Long Môn, chúng Trường An không nên phụ cảnh đẹp này.

- Đúng thế, đúng thế!

Đỗ Như Hối gật đầu cười to, hướng về phía Long Môn sơn mà đi tới.

Nghe nói trên Long Môn sơn có hai mươi tấm bia thời ngụy ngưng tụ tinh hoa thời đó.

Cả ngày đọc sách cũng không phải là biện pháp hay có thể lên núi một chút cũng là buông lỏng tinh thần.

Chỉ là Ngôn Khánh cũng không ngờ, một hồi âm mưu nhắm vào hắn ở thành Lạc Dương đang bắt đầu mở màn.

--------------------

Dựa theo suy nghĩ của Thôi Mân, muốn phá bỏ tiệm Hùng Ký thì phải đối phó với Trịnh Thế An.

Kỳ thật một Trịnh Thế An hắn cũng không coi là gì, mấu chốt chính là tôn nhi yêu nghiệt đứng đằng sau hắn, làm cho Thôi Mân phải cố kỵ vài phần.

Thôi Mân đương nhiên không sợ Trịnh Ngôn Khánh nhưng không thể không sợ những đại phu tri kỷ của hắn.

Ngoại trừ Bùi Thế Củ thì còn có Hột Đậu Lăng gia tộc, có quan hệ với Đường quốc công Lý Uyên.

Những người này ngưng tụ cùng một chỗ thì đừng nói là Thôi Mân, chỉ sợ toàn bộ Trịnh Châu cũng không thể đối phó nổi.

Nhưng nếu làm xấu đi thanh danh của Trịnh Ngôn Khánh thì bùi gia, đậu gia lý gia cũng không ra mặt. Đã không có tam gia này ủng hộ, Trịnh Thế An tổ tôn làm được gì? Đương nhiên cũng cần có người đứng ra.

Vương Thông nhất định là người tốt nhất.

Chỉ cần Vương Thông chịu ra mặt làm cho Trịnh Ngôn Khánh bị ô uế thì không ai nói được gì.

Những người khác có thể nói là hắn ỷ lớn hiếp nhỏ nhưng Vương Thông thì không ai để ý.

Hơn nữa hắn còn là vì chính nghĩa, vì sĩ lâm mà vạch trần bản mặt tiểu nhân.

Điều mà Thôi Mân muốn làm bây giờ là tung lời đồn.

Một phương diện hắn sai người rải lời đồn, nói rằng những bài thơ kia của Trịnh Ngôn Khánh là ăn cắp của người khác, sao chép mà được.

Một mặt thì không ngừng tuyên bố Trịnh Thế An lũng đoạn thị trường, dựa vào đứa cháu trai tràn ngập danh khí mà ra vẻ Trường An đây.

Dù sao lời đồn cũng chỉ là lời đồn, cẩn thận mà nghĩ thì những lời của Thôi Mân cũng không khó vạch trần, vấn đề là ai nguyện ý vạch trần?

Đám tiểu nhân phố phường vì tâm lý muốn phú quý đặc biệt là tiệm kéo Hùng Ký kia sinh ý phát triển khiến cho họ phải đỏ mắt.

Cho nên bọn họ sẽ không vạch trần.

Không thể không nói, mỗi người đều có máu kiếm tiền, vì vậy lời đồn này phát ra, chỉ sợ có người còn phụ họa vịnh ngỗng thể của hắn không phải là do hắn sáng chế, chỉ là học được mà thôi. Tuy nhiên lời đồn này thì chỉ sợ không có ai tin, dù sao thì lúc Ngôn Khánh sáng chế ra, cũng có Tôn Tư Mạc tiên sinh làm chứng.

Đỗ Như Hối và Trịnh Ngôn Khánh ở trong núi bảy ngày đã phát hiện ra gió bão nổi lên.

- Ngôn Khánh ca ca, bên ngoài có rất nhiều người nói huynh mua chuộc danh tiếng không có thực học.

Trịnh Hoành Nghị thở phì phì ở trong phòng đọc sách của Ngôn Khánh, hung dữ cắn trái cây mà Ngôn Khánh lấy từ trên núi về.

- Những người kia đều nói loạn, bọn họ ghen ghét Ngôn Khánh.

Đậu Phụng Tiết cũng không vui nói với hắn, Trịnh Ngôn Khánh là thần tượng của hắn, há có thể để người khác sỉ nhục?

- Bọn họ thích nói thế nào thì tùy bọn họ nói.

Trịnh Ngôn Khánh cười ha hả cầm lấy một cái quạt nhỏ khẽ phe phẩy.

Hiện tại thời tiết càng nóng bức, chỉ là mưa cũng càng nhiều.

Ở trong trúc lâu này thật là thoải mái, bất kể là Đậu Phụng Tiết, Từ Thế Tích hay là Trịnh Hoành Nghị đều thích chạy tới trúc viên này nghỉ mát.

Ngôn Khánh cũng nghe những lời đồn này, nhưng hắn không biết lời đồn này từ cái gì mà ra.

Cho nên hắn tạm thời án binh bất động, nhìn rõ tình huống rồi nói.

- Thế nhưng những người kia thật sự có khí thế.

Trịnh Hoành Nghị cũng buông quả trái cây ra, quyệt miệng mà nói:

- Ngôn Khánh ca ca, huynh cần phải đứng ra làm thơ mới, để bọn họ không dám nói bậy nữa, huynh không biết mấy bữa trước có một người tên là Vương Thông chạy tới lý luận với lão sư, nói rằng ông ấy dễ dãi tha thứ cho huynh.

Vương Thông?

Trịnh Ngôn Khánh nhất thời nghĩ không ra.

Cái này cũng khó trách, lúc hắn quay trở lại Lạc Dương thì Trịnh Vi Thiện đã từng nói qua Vương Thông với hắn.

Nhưng nháy mắt ba tháng đã trôi đi, Vương Thông giống như nhân gian bốc hơi vậy, Trịnh Ngôn Khánh làm gì có tâm tư đề phòng.

Mao Nha nhẹ nhàng thu thập xong sách ở trong lầu rồi lui ra ngoài.

Tiểu thiếu gia ở trên lầu lai lịch thật không tầm thường.

Nàng đứng ở bên trong cũng không cái gì nhưng cũng biết Trịnh thiếu gia đang có phiền toái.

Mao Nha ở bậc thang gãi gãi cái đầu nhỏ.

Trịnh thiếu gia tốt như vậy tại sao mọi người lại muốn làm khó thiếu gia? Trước kia là Thôi quản gia, hiện tại là Vương Thông, thật quá ghê tởm.

- Tiểu Nha.

Mao Nha đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên có người gọi nàng.

Nàng quay đầu lại thì đã thấy Đỗ Như Hối vội vã đi vào trong lầu:

- Tiểu Nha, có phải Tiểu Yêu ở trên lầu không?

- Đúng vậy, mấy tiểu thiếu gia đều ở trên đó.