Siêu Cấp Cường Giả

Chương 680: Thành quỷ cũng không thể nào tự tha thứ cho bản thân

Cảm nhận được sát ý điên cuồng toát ra từ trên người Bùi Đông Lai, Tô Bồ Đề cả kinh, nhịn không được quay đầu về nhìn Bùi Đông Đông Lai, thấy gương mặt hắn vô cùng dữ tợn, giống như là ác ma vậy.

Sau đó,

Tô Bồ Đề muốn nói gì đó, lại phát hiện Bùi Đông Lai đột nhiên dừng bước, trừng mắt nhìn về phía sau.

- Batty Ann, ta mặc kệ ngươi có chủ ý gì, từ giờ trở đi, nếu ngươi còn dám đi theo ta, ta cắt đầu ngươi đi.

Trong màn đêm, Bùi Đông Lai nheo mắt nhìn về phía bụi cỏ các đó không xa, giọng nói đầu lạnh lùng.

Tại bụi cỏ cách đó không xa, Batty Ann âm thầm đi theo Tô Bồ Đề và Bùi Đông Lai, khi nghe được những lời kia thì biến sắc hai tay nắm chặt đám lại, hận không thể lập tức đại chiến với Bùi Đông Lai.

Nhưng nghĩ đến chuyện mình vừa chưa hồi phục thương thế, hơn nữa Tô Bồ Đề vẫn đang bên cạnh Bùi Đông Lai, cho nên Batty Ann đánh bỏ cái ý nghĩ liều mạng đi, chỉ đón nhận ánh mắt Bùi Đông Lai, hừ lạnh nói: xem tại TruyenFull.vn

- Cầu Thượng đế phù hộ cho ngươi còn sống trở về.

Bùi Đông Lai không thèm trả lời mà bỏ đi, còn Tô Bồ Đề chỉ lườm hắn một cái rồi cũng theo sát phía sau Bùi Đông Lai.

Batty Ann thấy thế, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Giống như thế hệ trước đều muốn chứng kiến Bùi Vũ Phu bị giết thì thế hệ hiện tại đều muốn chứng kiến Bùi Đông Lai bị giết.

Anthony là như vậy và Batty Ann cũng thế.

Vốn là Batty Ann muốn thông qua cuộc thi này để hiểu rõ về Bùi Đông Lai hơn, sau đó đợi khi kết thúc cuộc thi sẽ đại chiến.

Căn cứ theo suy đoán của hắn thì hắn chẳng những khôi phục thương thế mà còn đội phá được cảnh giới mới, thực lực tăng lên một bậc.

Kể từ đó, hắn có lòng tin rằng mình có thể giết chết được Bùi Đông Lai.

Chỉ là người tính không bằng trời tính, hắn nằm mơ cũng không ngờ Sonali nhảy vào giữa đường, phá hỏng kế hoạch của hắn.

Hiển nhiên hắn cảm thấy không cam lòng.

Chỉ là hắn biết rằng mình không thể làm được gì cả, đành trơ mắt nhìn Bùi Đông Lai rời đi.

8" sau, Bùi Đông Lai và Tô Bồ Đề đã đến cái tọa độ của Dracula nói.

Màn đêm buống xuống đen như mực, gió biển thổi mạnh vào bãi biển, Dracula mặc một bộ trường bào màu đen, đứng ở bờ biên, như dung hòa vào màn đêm, toàn thân tràn ngập quỷ dị, hơi thở đầy tà ác.

- Chúc mừng ngươi, Bùi Đông Lai các hạ, ngươi đã đúng giờ.

Mắt thấy Bùi Đông Lai và Tô Bồ Đề đi đến, Dracula đi ra từ một cái góc âm u, sau đó nhìn về phía Tồ Bồ Đề, đồng từ co rút lại:

- Ma bồ thánh nữ Tô Bồ Đề, ta rất hiếu kỳ rằng ngươi làm gì ở đây với Bùi Đông Lai? Thân nữ Sonali đâu có nói muốn gặp ngươi.

- Phì… Sonali chuyên làm những chuyện biến thái đê tiện, vô sỉ, còn dám tự xưng là thần nữ nữa chứ.

Tô Bồ Đề cười lạnh một tiếng nói:

- Nghe đồn Sonali không phải thích nữ nô xinh đẹp sao? Ta nghĩaSonali biến thái kia sẽ không từ chối ta đó chứ?

- Hắc hắc…

Ngh được lời nói của Tô Bồ Đề, Dracula nhớ tới Long Tồ Tổ Đề và Bùi Vũ Phu, làm như minh bạch dụng ý của Tô Bồ Đề, cười tà nhìn chằm chằm Tô Bồ Đề, con ngươi không chuyển động, tựa hồ như châm chước điều gì đó.

Sau đó hắn ra một quyết định, đều giả nói:

- Nếu chút nữa ngươi nói y chang những thứ này cho cô ta, ta cam đoan Sonali sẽ thỏa mãn nguyện vọng cho ngươi.

Rồi lại nói với Bùi Đông Lai:

- Lên thuyền thôi.

"Ầm"

Dracula vừa dứt lời, âm thanh sóng vỗ vang lên liên tục, thì ra có một chiếc thuyền máy đang di chuyển. Bỗng có 2 gã mặc trang phục màu đen trồi lên khỏi mặt nước, kéo chiếc thueyèn này vào bờ biển.

- Dracula, ta đã đến đây rồi hiển nhiên sẽ đi theo ngươi.

Thấy cảnh thượng như vậy, trong lòng Bùi Đông Lai vừa động, bất quá không nghĩ nhiều nữa, trầm giọng nói:

- Nhưng …. Ta cần phải chứng thực rằng Trần tỷ vẫn còn sống. Ta muốn nói điện thoại với tỷ ấy.

- Được.

Dracula nghe vậy liền đáp ứng:

- Cô ta vừa mới lên thuyền, để ta xin chỉ thị của Sonali cái đã.

Vừa nói, Dracula vừa dùng cái bộ đầm đặc biệt, kết nối với Sonali, nói ngắn gọn:

- Sonali, Bùi Đông Lai muốn nói chuyện với người con gái kia, nếu không hắn sẽ không đi cùng.

Trong dại sảnh của chiếc tàu biển, Sonali nghe được lời của Dracula, hơi trầm ngâm, phất tay nói:

- Đưa người đàn bà kia đến đây.

- Vâng thưa thần nữ tôn quý.

Một gã thần võng nghe thấy vậy, vội vàng cúi đầu nhận lệnh rồi dùng bộ đàm gọi cho đồng đội:

- Thần nữ tôn quý muốn mang người đàn bà kia tới đại sảnh.

Một gã thần vệ khác nhanh chóng đưa Trần Anh đang ngất xỉu đến đại sảnh.

- Cho cô ta tỉnh đi.

Sonali nhìn Trần Anh như nhìn một con kiến.

"Ào"

Tên Thần Võng kia nghe thấy vậy liền cầm lấy một ly rượu đỏ đã ướp lạnh, tưới xuống mặt Trần Anh.

"Ơ…"

Nước lạnh đã khiến Trần Anh tỉnh lại.

Trần Anh tỉnh lại, trợn tròn mắt đánh giá tất cả mọi thứ xung quanh, thân mình hơi co lại, giống như một mãnh hổ tùy thời có thể lao lên.

- Tiện nhân hèn mọn, bảo bối tương lai của ta muốn nói chuyện với ngươi.

Thấy Trần Anh đã tỉnh lại, Sonali đứng lên, cầm lấy cái bộ đàm, đi tới chỗ Trần Anh. Tựa hồ ả cũng muốn nhìn coi nữ nhân này có gì mà Bùi Đông Lai phải mạo hiểm cả tỉnh mạng để tìm cách cứu.

- Cái gì?

Ngạc nhiên khi nghe thấy câu nói của Sonali, Trần Anh lập tức nhìn về phía Sonali, khi thấy thân hình như con lợn xề của ả, đồng tử của cô phóng đại lên.

Trong đầu cô không khỏi nghĩ đến một hình ảnh khi cô chấp hành nhiệm vụ cuối cùng cùng Tiêu Phi.

Khi đó, chiếc thuyền chở dầu bị đám khủng bố khống chế chiến giữ, trong đó có người TQ chiếm đa số. Long Nha đã phái người tới đó tiến hành giải cứu con tin, Trần Anh cũng 6 thành viên khác của Long Nha đi theo Tiêu Phi tới để cứu con tin.

Trong quá trình làm nhiệm vụ đó, họ bị một đám địch nhân cường đại chặn lại, bị thương vong nặng nề. Thậm chí ngay cả Tiêu Phi cũng bỏ mình.

Khi đo, Trần Anh tưởng rằng toàn quân sẽ bị tiêu diệt, may mắ là một gã Long Vệ đã tới đúng lúc, xoay chuyển tình thế, chỉ là đầu lĩnh của nhóm khủng bố đã trốn thoát.

Thế nên, đối với Trần Anh mà nói, dù kẻ đầu lĩnh kia có hóa thành tro thì cô vẫn có thể nhận ra

Kẻ đó không phải ai khác mà chính là Sonali.

Trong phút chốc, con ngươi của Trần Anh hiện ra sát ý điên cuồng, nhưng ý chí của cô lại ngăn không cho cô lao tới tân công Sonali, với lại xung quanh toàn kẻ địch, một mình cô solo đã chả phải đối thủ của Sonali rồi.

Bởi vì khi ấy, cô đã thấy Sonali có thể thoát được khỏi tay thành viên Long Vệ.

Không vọng động, Trần Anh chỉ đành lạnh lùng nhìn Sonali đi tới.

- Tiện nhân hèn mọn, nhìn có vẻ như ngươi đang hận không thể giết được ta.

Nhận thấy ánh mắt đầy sát ý không hè che dấu của Trần Anh, Sonali cười tà liếm môi, dừng lại đứng trước người Sonali nhìn xuống, âm trầm nói:

- Nếu không phải tiểu bảo bối của ta muốn nói chuyện với ngươi thì ta cam đoàn chi cần 1; ngươi sẽ giống y như một con chó, cầu xin ta giết ngươi.

"Vù"

Trần Anh công kích Sonali để làm câu trả lời.

Trân Anh thấy khoảng cách đánh lên vừa đủ, liền không chút di dự dùng tay làm đao, nghiêng người hợp với đao thủ làm thành đại thương, chém tới cổ họng Sonali.

Long Xà hợp kích!

Có lẽ vì nguyên nhân thù hận, cũng có lẽ biết mình chỉ còn cơ hội nên Trần Anh trực tiếp dùng sát chiêu "Long Xà Hợp Kích" của Long quyền, uy lực tăng lên cực mạnh.

Chỉ là.

Chênh lệch về thực lực quá lớn nên sát chiêu của Trần Anh tương đối chậm trước Sonali.

" Hừ!"

Sonali hừ lạnh một tiếng, hời hợt đánh.

- Pặp

Cánh tay của Trần Anh bị Sonali thỏa mái nắm lây.

Sau đó…

Sonali làm dễ dàng tóm tiếp lấy cổ Trần Anh nhấc lên như xách một con gà, hừ lạnh nói:

- Tiện nhân yếu như con kiến mà muốn đánh lén ta à?

Khi nói, mốt cỗ sát ý lạnh lẽo truyền tra từ người Sonali, ả tăng mạnh lực cánh tay, tựa hồ như muốn bóp chết Trần Anh.

- Sonali, nếu ta không nghe thấy giọng nói của Trần tỷ, ta sẽ không qua đó.

Trên đảo Luther, Bùi Đông Lai nghe được giọng nói đầy sát khí của Sonali, trong lòng nổi lên cảm giác không ổn, lập tức mở lời.

Nghe được giọng nói của Bùi Đông Lai, Sonali từ từ giảm lực tay, hừ lạnh nói:

- Nhờ bảo bối tương lai nên hôm tay ta tha chết cho ng]ơi.

"Vù"

Vừa nói, Sonali vừa đáp Trần Anh như một thứ đồ bỏ đi.

"Rầm"

Thân hình Trần Anh bị lao cực nhanh vào vách tường, xương cốt cả người như vỡ tan, rơi xuống mặt đất, thở dồn dập.

Sonali nhìn trêu tức Trần Anh một cái rồi đưa bộ đàm cho một gã thần vệ, để gã đưa đến trước người Trần Anh.

- Đông Lai, bọn chúng đã bố trí tử cục, cậu đừng tới!

Thở hổn hển xong, Trần Anh thở chậm lại, nhìn chiếc bộ đàm để ở trước mặt, cô ôm lấy nó trong tay, nhanh chóng nó, mắt gắt gao nhìn chằm chằm Sonali.

Tuy rằng cô hận không thể giết chết được Sonali, báo thù cho Tiêu Phi. Nhưng cô hiểu được mình không phải đối thủ, thâm chí ngay cả Bùi Đông Lai cũng chưa chắc là đối thủ. Với lại xung quanh Sonali còn có các thủ vệ và người của Pavlovsky nữa.

- Trần tỷ…

Nghe được giọng nói của Trần Ang, Bùi Đông Lai cố nên tâm tình, nói cái gì đó.

- Đông Lai, đáp ứng Trần tỷ, đừng đến được chứ?

Thân thể mềm mại của Trần Anh khẽ run rẩy, giọng nói run run.

Ngữ khí của cồ trần ngập sự khẩn cầu.

Bởi vì…

Cô đã tận mắt nhìn Tiêu Phi chết, cô không muốn nhìn thấy Bùi Đông Lai vì cô mà sẽ giống như Tiêu Phi.

- Trần tỷ, nếu như không có Tiêu ca, tôi sẽ không được như ngay hôm nay.

Đối mặt với khẩn cầu của Trần Anh, trong lòng Bùi Đông Lai mơ hồ có chút đau đớn, nhưng ngữ khí lại chắc như đinh đóng cột:

- Tôi đã từng đáp ứng Tiêu đại ca rừng sẽ vì anh ấy mà báo thù Thần Võng! Hiện giờ, tôi còn chưa làm được điều đó mà còn để tỷ chết trong tay Thân Võng thì cho dù tôi có hóa thành quỷ cũng không thể tha thứ cho chính mình.