Siêu Cấp Cường Giả

Chương 681: Không điên không thành ma, không chiến không xưng hùng (1)

- Đông Lai...

Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, sự kiên quyết trong đó khiến Trần Anh không khỏi chấn động, nàng cố gắng tìm lý do khuyên can hắn thế nhưng lý trí cho nàng hiểu rằng Bùi Đông Lai mà nàng xem như đệ đệ kia là một người rất có chủ kiến.

Người khác gặp phải bức tường chặn đầu thì sẽ quay lại nhưng Bùi Đông Lai chắc chắn sẽ đánh sập bức tường bước tiếp, cho dù là đổ máu thậm chí là mất mạng cũng không từ.

Không ai có thể thay đổi quyết định của hắn!

- Đông Lai, bọn chúng thật sự rất mạnh!

Mặc dù trực giác và lý trí đều biết rằng lời nói của mình không thể thay đổi quyết định của Bùi Đông Lai nhưng nàng không cam lòng, nàng vẫn cố gắng khuyên bảo hắn.

- Trong số chúng có Thần Võng Sonali và 6 vị thần vệ,, ngoài ra còn có tổ chức Cự Phủ Pavlovsky, bốn tên thành viên Hắc Phủ…

Nghe những lời đó, lông mày Bùi Đông Lai hơi nhíu lại nhưng ngữ khí vẫn tự tin như cũ:

- Yên tâm đi Trần tỷ, nếu tôi dám đi thì đương nhiên nắm chắc cứu được tỷ.

Vừa nói chuyện, Bùi Đông Lai vừa đi tới trước thuyền máy. Tô Bồ Đề theo sát phía sau.

- Dixi đã nói, người hiểu rõ mình nhất vĩnh viễn là địch nhân của mình, xem ra không sai chút nào – trọng tình trọng nghĩa chính là nhược điểm trí mạng của tên kia.

Nhìn bóng lưng của Bùi Đông Lai, Dracula thầm nghĩ: "Nếu hắn không mạo hiểm thế này, lấy thực lực của hắn mà nói thì hẳn có thể trở thành đối thủ của Dixi rồi."

Nghĩ một hồi, Dracula lắc lắc đầu, gã hiểu rằng thế giới này không có nếu như, chỉ cần Bùi Đông Lai bước lên thuyền thì đêm nay chắc chắn sẽ trở thành buổi đêm không thể quên trong đời y.

Bùi Đông Lai không biết những suy nghĩ của Dracula, hắn cũng không muốn biết. Hắn vẫn nói chuyện điện thoại với Trần Anh như cũ.

Có lẽ bởi vì đã chứng kiến nhiều kỳ tích Bùi Đông Lai tạo ra, cũng có lẽ bởi vì sự tín nhiệm đến mù quáng của Tiêu Cuồng, Vương Khuê và Tôn Nhận nên sự lo lắng của Trần Anh sau khi nghe được câu nói kia của Bùi Đông Lai liền chìm xuống, không còn sót lại chút nào.

15" sau.

Trong khi Bùi Đông Lai vẫn nói chuyện điện thoại với Trần Anh thì một gã thành viên Thần Võng trên thuyền bẻ lái tới gần phụ cận du thuyền.

Trên boong du thuyền, 2 gã thành viên Thần Võng sớm đã đợi ở đó, thấy thuyền máy đến liền thả thang dây cho đám người Bùi Đông Lai lên.

Rất nhanh, Bùi Đông Lai và Tô Bồ Đề lên thuyền, được Dracula và bốn tên Thần Võng áp giải vào đại sảnh lầu một trong khoang thuyền.

Du thuyền này có tên là Aram, tuy rằng không phải du thuyền cao cấp nhất nhưng cũng là một trong những du thuyền xa hoa nhất, đại sảnh tầng một lớn gần hai ngàn thước vuông, trang hoàng tráng lệ, mấy bộ sô pha đều được làm từ gỗ lim thượng đẳng.

Ngay khi Bùi Đông Lai và Tô Bồ Đề bước vào đại sảnh thì Sonali đã đứng dậy cầm đi điện thoại của Trần Anh bên cạnh.

- Bảo bối, ta chờ ngươi lâu lắm rồi.

Thấy Bùi Đông Lai và Tô Bồ Đề bước vào, Sonali nở nụ cười ghê tởm.

- Thả Trần tỷ.

Bỏ qua bộ dạng dọa người của Sonali, trước tiên Bùi Đông Lai tìm Trần Anh, thấy Trần Anh bị thương không nghiêm trọng mới thầm thở ra nhẹ nhàng, dõi mắt sang Sonali.

"Hừ!"

Có lẽ tức giận lần trước Trần Anh đánh lén, cũng có thể do thái độ của Bùi Đông Lai đã chọc giận Sonali, sau khi nghe yêu cầu của Bùi Đông Lai thì nụ cười của Sonali tắt ngúm, ả vung chân đá thẳng về Trần Anh.

- Ngươi…

Cảm nhận được hành động của Sonali, Bùi Đông Lai vội lên tiếng ngăn cản.

"Bịch "

"Răng rắc —— "

Không đợi Bùi Đông Lai nói ra tiếng thứ hai, một cước của Sonali đá trúng sườn Trần Anh, tiếng xương gãy trầm đục vang lên cùng lúc Trần Anh văng ra xa.

"Phốc"

Trên không, Trần Anh phun ra một búng máu, nét mặt thoáng chốc trắng như tờ giấy, thân mình vô lực rơi xuống.

- Trần tỷ!

Bùi Đông Lai quát lên một tiếng, thân hình lướt nhanh tới tiếp được Trần Anh.

"Phốc__"

Dù Bùi Đông Lai đã triệt tiêu lực rơi để xương sườn không gãy thêm nhưng một cước kia của Sonali không hề yếu, nội tạng của Trần Anh đã bị thương. Nàng ngã vào lòng Bùi Đông Lai liền ọe thêm một ngụm máu lớn.

- Trần tỷ!

Bùi Đông Lai cảm thấy như có ai đó đâm một dao vào trái tim mình, cả trái tim co rúm lại.

- Đông… Đông Lai,…. Chớ quên lời nói của Trần tỷ, mỗi người chỉ có một cái mạng, mất đi là không thể lấy lại. Text được lấy tại Truyện FULL

Trong lòng Bùi Đông Lai, Trần tỷ suy yếu thốt lên, máu loãng chảy xuôi từ khóe miệng xuống không ngừng.

Bùi Đông Lai gật đầu liên tục, đồng thời cảm ứng được Tồ Bồ Đề đã đứng cạnh mình, mà 6 đại thần vệ không cần Sonali hạ lệnh đã vây quanh 3 người.

- Sonali, ngươi thật độc ác, uổng công ngươi xưng nữ thần, thật là mất mặt người Odin!

Mắt thấy Sonali không chỉ đá thương Trần Anh mà còn dùng chiến thuật vây công, Tô Bồ Đề nổi giận:

- Có bản lĩnh bước ra đánh một trận!

- Tiện nhân, tuy ta không biết vì sao ngươi nhúng tay vào chuyện này nhưng ngươi đã nguyện ý làm nô lệ cho ta, ta sẽ thỏa mãn nguyện vọng của ngươi!

Tô Bồ Đề dường như đã chọc giận Sonali, khiến lửa giận của ả bốc lên:

- Ta sẽ phế công phu của ngươi, đem ngươi bán cho kĩ viện châu Âu để bọn nam nhân chơi đùa đến chết!

- Ngươi….

Tô Bồ Đề tức giận tới run người, định ra tay ngay lập tức.

Bùi Đông Lai một tay ôm Trần Anh đang bị thương rất nặng, một tay ngăn cản Tô Bồ Đề. Hắn nhìn sang Sonali, nói:

- Sonali, thả Trần tỷ, ta đáp ứng yêu cầu ngươi đưa ra!

Sonali nhíu mày, tựa hồ đang tính toán.

Mà Tô Bồ Đề thì lại quay sang trừng mắt với Bùi Đông Lai.

Nàng hiểu rằng con người kia ăn nói khép nép nhượng bộ chỉ vì lợi ích toàn cục, vì cứu Trần Anh.

Nhưng nàng thật không ngờ Bùi Đông Lai lại đáp ứng điều kiện của Sonali.

Chuyện này khiến nàng có chút phẫn nộ, nàng vì hắn mới mạo hiểm tính mạng đến nơi này.

- Nếu ngươi không đáp ứng, ta cho dù chết cũng không để ngươi được như ý.

Bỏ qua sự phẫn nộ của Tô Bồ Đề, Bùi Đông Lai nói tiếp, ngữ khí mạnh mẽ hơn:

- Để Tô Bồ Đề mang Trần tỷ đi, hoặc là ta và các ngươi tử chiến một lần, 2 chọn 1!

Lần này Tô Bồ Đề không khỏi chấn động, Bùi Đông Lai tạm nhân nhượng không chỉ vì Trần tỷ mà còn vì nàng!

Sự tức giận của Tô Bồ Đề tan biến không còn chút nào, nàng sâu kín nhìn Bùi Đông Lai:

- Ta nếu như đến cùng ngươi thì sao có thể đi một mình?

- Thương thế của Trần tỷ rất nặng, cần phẫu thuật ngay.

Bùi Đông Lai lo lắng nhìn Tô Bồ Đề nói:

- Tô Bồ Đề, xin cô giúp tôi lần này, tôi biết ơn cô cả đời.

- Vậy ở đây ngươi làm sao lo liệu?

Nghe Bùi Đông Lai nói từ "xin", nội tâm Tô Bồ Đề có chút đau đớn, nàng không thể cự tuyệt hắn, nhưng mà…. Nàng càng không yên tâm để hắn một mình ở lại đây.

"Hô."

Bùi Đông Lai hít một hơi thật sâu nhìn Sonali, tựa hồ như nhắc nhở:

- Mục đích của ả không phải là giết ta.

- Chỉ là…

Điều này Tô Bồ Đề cũng nhận ra nhưng trong mắt nàng, nếu như phải chọn chết hoặc làm nô lệ cho Sonali thì Bùi Đông Lai chắc chắn chọn cái thứ nhất, hắn hẳn là tính để nàng mang Trần Anh đi rồi tử chiến với đám người kia.

- Ngươi xác định sẽ đáp ứng bất kì yêu cầu gì của ta?

Sonali hoài nghi, không dám tin tưởng Bùi Đông Lai sẽ làm như thế?

Bùi Đông Lai tự giễu cười:

- Các ngươi đã mò tới nhược điểm trí mạng của ta, cần gì phải hỏi nữa? Vì cứu nàng ngay cả chết ta cũng không sợ, còn có gì không thể?

Nghe thế nhưng Sonali vẫn hoài nghi, ả nhìn kĩ Bùi Đông Lai như đang cân nhắc xem có thể tin được không.

Bùi Đông Lai không nhúc nhích nhìn ả chằm chằm, đợi câu trả lời thuyết phục còn Tô Bồ Đề thì lại như muốn nói gì.

Nhất thời đại sảnh im lặng, chi có áp lực không ngừng.

- Được, ta để cho 2 người đó đi.

Một lúc sau Sonali quyết định, bất quá ngữ khí âm trầm thêm vài phần:

- Nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám làm trái ước định vừa rồi, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!

Bùi Đông Lai âm thầm thở dài, sau đó liền xoay người đưa Trần Anh trong lòng giao cho Tô Bồ Đề.

Tô Bồ Đề cắn răng, nhưng rồi cũng nhận lấy Trần Anh.

Chỉ là…

Bước được một bước nàng đã không nhịn được quay đầu nhìn Bùi Đông Lai thật sâu, thật sâu… như muốn nói hắn nhất định phải kiên trì chờ nàng quay lại!

Tô Bồ Đề cắn chặt môi dứt khoát bước đi.

- Ta thả chúng đi rồi, ngươi cũng nên tỏ thành ý đi.

Chờ Tô Bồ Đề mang Trần Anh lên thuyền máy, Sonali nhíu mày nhìn Bùi Đông Lai.

Bùi Đông Lai không đổi sắc nhìn thuyền máy phía xa:

- Ta muốn chờ họ đi vào khu vực an toàn.

- Ta sắp hết kiên nhẫn rồi!

Sonali nghe thế liền đề cao thanh âm, dường như nếu Bùi Đông Lai không có hành động gì thì sẽ động thủ.

- Lão tử cũng nhẫn nhịn tới cực hạn rồi!

Thấy thuyền máy dường như đã biến mất trong tầm mắt, Bùi Đông Lai xoay người hướng ánh mắt như dao về phía Sonali, sát ý vốn đang tận lực áp chế đột nhiên tỏa ra như thanh Ma Đao rời vỏ,

- Hôm nay lão tử cam đoan sẽ huyết tẩy con thuyền này, huyết tẩy Thần Võng, mà bắt đầu từ ngươi!