Thái Bình Công chúa chăm chú nhìn bài thơ kia, đôi mắt quyến rũ hơn nheo lại.
Thượng Quan Uyển Nhi ngồi một bên, lặng lẽ ngước nhìn thần sắc của nàng, trong lòng không yên.
Thái Bình công chúa nhìn một lúc lâu, khẽ cười nói:
- “Dục tấu đông nguyên khúc, tham phong kế bắc thư” này dường như không đủ đối, nếu sửa thành “Giang Nam khúc” sẽ hợp hơn một chút!
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng thở ra, nói:
- A! Không tồi! “Giang Nam khúc” cũng là một cổ khúc nổi tiếng, càng thêm tương xứng với “Kế Bắc thư” !
Nói xong, cầm bút bắt đầu sửa lại, viết thêm ba chữ “Giang Nam khúc” bên cạnh.
Thái Bình công chúa thản nhiên cười, nói:
- Một câu “Diệp hạ đông đình sơ” này của ngươi cũng không hợp với “Đương hạ dã bất phù”
Thượng Quan Uyển Nhi cười nói:
- Cái này cũng không nhất định là nơi nào, chỉ là trong lúc rảnh rỗi, phỏng theo “Cung oán thi” tùy ý viết loạn vài nét bút thôi, cũng không phải tác phẩm hợp thời hợp tình. “Tương phu nhân” của Khuất Nguyên có nói: Có gió thu dẫn lối, Động Đình lá cây rụng, ý cảnh giống như ân oán trộn lẫn vào nhau, nên ta hay dùng, đã khiến Công chúa chê cười rồi.
Thái Bình Công chúa khẽ mỉm cười, đặt bài thơ kia xuống, cùng Thượng Quan Uyển Nhi tán gẫu về chuyện khác. Thượng Quan Uyển Nhi thấy nàng không chú ý đến bài thơ đó, tâm tình cũng buông lỏng. Hai người hàn huyên một hồi, Thái Bình Công chúa liền đứng dậy cáo từ. Thượng Quan Uyển Nhi đưa nàng ra cửa, quay về trong phòng nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực một cái, nghĩ mà sợ.
Thái Bình công chúa ra khỏi nơi ở của Thượng Quan Uyển Nhi, ra cửa chính sử quán, ý cười nhàn nhạt trên khuôn mặt lướt nhanh như gió.
Một đôi lông mày đen hơi nhướn lên, điểm khả nghi vừa rồi lại lần nữa dâng lên trong lòng.
Uyển Nhi có tài thơ, xưa nay đúng là vẫn thích làm thơ, nhưng nàng một nữ nhi chưa một lần lấy chồng, đột nhiên học người ta viết “Khuê oán thi”, điều này cũng có chút kỳ quái. Còn nữa, với tài thơ của Uyển Nhi, còn có thể xuất khẩu thành thơ, bao lâu qua giờ mới thấy một bài thơ nàng phải xóa xóa sửa sửa, nhất là đoạn “Đông Nguyên khúc, Kế Bắc thư” đối như vậy cũng bị sai nữa.
Thái Bình công chúa không khỏi nghĩ tới chỗ Thượng Quan Uyển Nhi xóa xóa sửa sửa, cảm thấy có chút không ổn.
- Tây Vực! Xem nét bút xóa chưa sạch của hai chữ kia, hẳn là “Tây Vực”, hay là cô nàng này thực sự có người trong lòng, hiện giờ đang ở Tây Vực? Không đúng, từ nhỏ nàng sống trong thâm cung, làm sao quen biết vị Đại tướng quân nào đang phòng thủ biên quan? Còn với tài học của nàng, sao lại đi coi trọng một kẻ vũ phu?
Thái Bình công chúa càng nghĩ càng thấy không đúng, vốn định cứ như thế xuất cung, nghĩ một hồi, đột nhiên lại đổi ý, đi gặp Đoàn Nhi.
Vì hiện giờ Đoàn Nhi đã bị nàng mua, thành gián điệp trong cung của nàng.
Nhưng vì Đoàn Nhi này lòng tham không đáy, nàng đã mơ hồ cảm thấy ả có cấu kết với đảng Võ Tam Tư. Người này không thể đảm nhiệm và trọng dụng. Hơn nữa, nếu nói đến tác dụng trong cung, Đoàn Nhi rõ ràng không bằng Thượng Quan Uyển Nhi. Chỉ có điều, Thái Bình công chúa biết tình cách của nàng, biết chắc địa vị của nàng bên cạnh mẫu thân, không dám lôi kéo nàng.
Hiện tại, nếu đã phát hiện ra chuyện lạ này, Thái Bình công chúa rất muốn làm rõ, có phải Thượng Quan Uyển Nhi đã có người trong lòng không? Người trong lòng nàng có phải đang ở Lũng Hữu không? Nếu có thể tra ra chút gì đó, đưa tay giúp nàng thành toàn, khi đó còn sợ nàng không dốc sức cho mình sao?
Dương Phàm về kinh, tấu chương thỉnh công cho hắn đã tới Lạc Dương trước một bước, vào lúc này, đang nằm trên tay Thượng Quan Uyển Nhi. Nàng nhận được tin tức của người trong lòng, đầu tiên là vui, đọc nội dung tấu chương lại càng mở cờ trong bụng. Đợi tới khi Võ Tắc Thiên tới, nàng đặt tấu chương này lên đầu tiên.
Võ Tắc Thiên xem tấu chương cũng vui mừng quá đỗi. Đây chính là một chuyện rất vẻ vang, nổi bất nhất về phương diện chiến tranh đối ngoại từ khi bà ta đăng cơ. Mà người đi đầu lập công lớn lại đến từ Võ Lâm Vệ, đến từ Bách Kỵ, đến từ cận vệ thiên tử mà bà ta lập ra, khiến cho bà ta càng thêm vui sướng.
Tin tức rất nhanh truyền ra. Võ Lâm Vệ Võ Du Nghi, Bạch Mã Tự Tiết Hoài Nghĩa đều cực kỳ vui vẻ. Dương Phàm là người trong Bách Kỵ, đây chính là bộ hạ của Võ Du Nghi, mà Tiết Hoài Nghĩa cũng vì một đệ tử kiệt xuất đó của mình mà cao hứng.
Thái Bình công chúa đương nhiên cũng có nghe nói đến chuyện Dương Phàm lập công.
- Đại gia, bọn thị vệ Bách Kỵ đã về kinh, hiện đang ở ngoài Ngọ môn đợi chỉ.
Thượng Quan Uyển Nhi đợi khi Võ Tắc Thiên vừa lên triều, ngồi yên vị trên điện Võ Thành rồi mới cúi người bẩm báo, sắc mặt vẫn nhàn nhạt như mây trôi nước chảy, rất ít người có thể nhìn ra được sự vui mừng nơi khóe mắt nàng.
Cao Oánh đứng sau lưng Võ Tắc Thiên nghe xong lập tức vui vẻ, theo bản năng nhìn thoáng qua bên cạnh. Tiểu Man quả nhiên vui mừng nhướn mày. Ngoại trừ a huynh từ nhỏ mà nàng không biết tung tích, Nhị lang là nam nhân nàng quan tâm nhất.
Võ Tắc Thiên cao hứng nói:
- Ồ, bọn họ đã quay lại à? Ha ha, mau mau tuyên triệu bọn họ vào cung, kêu Dương Phàm vừa lập nhiều công đầu tới gặp trẫm!
Thượng Quan Uyển Nhi hé miệng cười, nói:
- Gần đây quốc sự bận rộn, rất khó để thấy Đại gia vui mừng như thế. Uyển Nhi cũng vui vẻ. Lần này Bách Kỵ phụng chỉ đi về phía Tây, có công lớn trong việc ổn định Tây Vực, không bằng để cho Uyển Nhi thay Đại gia đi nghênh đón bọn họ, cũng thể hiện tâm tư ái tài của Đại gia.
Võ Tắc Thiên cười ha ha, nói:
- Coi ngươi kìa, rất khéo miệng, được, ngươi thay mặt trẫm đi nghênh đón đi!
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng thi lễ, dịu dàng nói:
- Uyển Nhi tuân chỉ!
Bên này Uyển Nhi vừa rời đi không lâu, Thái Bình công chùa và Vi Đoàn Nhi một trước một sau đi tới, vừa thấy khuôn mặt hớn hở của Võ Tắc Thiên, Thái Bình Công chúa liền cười nói:
- A mẫu gặp đại hỉ sự gì mà vui vẻ như thế?
Từ sau khi Võ Tắc Thiên đăng cơ, vì hôn sự của Thái Bình Công chúa, giữa hai mẹ con còn có chút không thoải mái, tuy nhiên, sau đó, Thái Bình công khai ý tứ muốn nhúng tay vào chính đàn, chủ động hòa hoãn lại quan hệ với Võ Tắc Thiên, hai mẹ con lại khôi phục lại sự thân thiết ngoài mặt.
Võ Tắc Thiên thấy nàng, cười nói:
- Là Lệnh Nguyệt sao? Đến, đến ngồi bên cạnh a mẫu đi. Ha ha, đúng vậy, hôm nay vi nương rất cao hứng, các tráng sĩ Bách Kỵ triều đình phái đi Tây Vực đã hồi kinh, trẫm đang muốn triệu kiến Dương Phàm đã lập nhiều công lao.
Thái Bình Công chúa “ồ” lên một tiếng, cúi người ngồi xuống bên cạnh Võ Tắc Thiên, mắt phượng đảo qua, tùy ý hỏi:
- Uyển Nhi đâu rồi? Sao lại không ở bên cạnh a mẫu?
Võ Tắc Thiên cười nói:
- Ha ha, Uyển Nhi đi thể hiện tâm cầu hiền của vi nương, thay vi nương đi nghênh đón bọn họ.
Thái Bình Công chúa hơi chơi nhíu mày, một chút tinh quang thế mà không có chút nào.
Lần trước, khi đọc thấy “Khuê oán thi” của Uyển Nhi, Thái Bình sinh lòng khả nghi, từng vì thế mà cố ý dặn Vi Đoàn Nhi điều tra tin tức của Thượng Quan Uyển Nhi. Tuy trong cung Vi Đoàn Nhi mánh khóe thông thiên, nhưng tư tình giữa Uyển Nhi và Dương Phàm ngay cả mấy cung nữ và thái giám tâm phúc nhất bên cạnh nàng cũng không biết, sao Đoàn Nhi nghe được.
Tuy nhiên, sau khi Vi Đoàn Nhi cẩn thận điều tra một hồi, nam nhân qua lại chặt chẽ với Thượng Quan Uyển Nhi ngoại trừ các học sĩ trong Hoằng Văn Quán cũng chỉ có một mình Dương Phàm là ngoại tộc!
Đại Đường phong khí đại thịnh, rất nhiều Công chúa không biết đến chuyện thể diện mà lén lút đi lại với vô số tình nhân. Trong môi trường đó, trẻ đẹp như Thượng Quan Uyển Nhi, lại có cơ hội và điều kiện tiếp xúc với nam nhân, dĩ nhiên có thật nhiều lời đồn nhảm về nàng, như là lời đồn về nàng và vị tài tử này, vị học sĩ kia có tư tình chẳng hạn.
Duy chỉ có Dương Phàm này gần như chưa từng nghe Uyển Nhi nhắc đến, giữa bọn họ có đi lại thân mật sao?
Khi đó, trong lòng Thái Bình Công chúa đã âm thầm nghi ngờ, chỉ có điều vẫn không tin được nữ nhân đại tài nhất thiên hạ này thực sự lại thích một vũ phu.
Lúc này nghe nói Thượng Quan Uyển Nhi chủ động xin đi nghênh đón Dương Phàm, Thái Bình Công chúa không tự chủ nghĩ đến “Thái thư oán” kia, nhớ tới hai chữ “Tây Vực” bị Thượng Quan Uyển Nhi xóa đi.
Bóng ma nghi ngờ lặng lẽ bò lên lòng nàng: “Chẳng lẽ…Uyển Nhi thật sự thích hắn, giữa bọn họ có tư tình?”
Ghen giét giống như một con rắn độc lén lút trườn bò trong lòng Lý Lệnh Nguyệt: “Hôm nay ta phải nhìn cẩn thận hơn, giữa các ngươi có thực sự có tư tình hay không! Nếu quả nhiên là một đôi cẩu nam nữ, ta cũng không ngại giúp các ngươi vừa lòng đẹp ý!” - Thái Bình Công chúa chậm rãi siết chặt nắm tay, móng tay đâm thẳng vào lòng bàn tay!
Uyển Nhi dẫn theo hai tiểu cung nữ, hai tiểu thái giám nhẹ nhàng bước thẳng đến cửa cung, thoáng dừng chân một chút, nàng thoáng bình ổn tâm tình của mình, lúc này mới cất bước ra ngoài.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng đã thấy Dương Phàm, trong mắt nàng không còn có người nào, vật gì nữa, đôi mắt của nàng đã dần hơi ươn ướt…. Một ngày không thấy dài như ba thu, mấy tháng này cộng cả ngày lẫn đêm là bao lâu?
Tên oan gia này rốt cuộc đã trở lại!
Nhìn đôi mắt đang cười của hắn, tim Uyển Nhi đập rộn ràng, nhìn thấy dung mạo hắn đã gầy đi, không kìm nổi xót xa. Tên oan gia này, liều mạng đi tranh giành, phen này xuất sinh nhập tử, đã ăn bao nhiêu đau khổ?
Uyển Nhi hít vào một hơi thật dài, cố gắng đè nén kích động trong lòng, bước một bước tới gần bọn họ, đứng lại, nói:
- Các vị tướng sĩ khổ cực, Thánh nhân nghe nói các người quay về, vô cùng vui sướng, lập tức muốn triệu kiến Võ Du Nghi Đại tướng quân, luận công ban thưởng cho ngươi! Mọi người tới trạm nghỉ nghỉ tạm, lời khen này, có lẽ Thánh nhân còn muốn đích thân tiếp kiến đấy.
Đám người Hoàng Húc Sưởng mừng rỡ, vội vàng ôm quyền cảm ơn, lúc này Uyển Nhi mới kín đáo liếc Dương Phàm một cái, ra vẻ bình tĩnh nói:
- Dương thị vệ, Thánh nhân muốn triệu kiến ngươi, xin mời đi theo ta!
Dứt lời vội xoay người, chỉ sợ trì hoãn lâu hơn, sắc mặt sẽ lộ ra điểm gì đó bất ổn.
Đám người Hoàng Húc Sưởng biết lần này Dương Phàm tất nhiên sẽ vinh quang, ánh mắt nhìn hắn cũng nóng bỏng, có điều, tuy bọn họ hâm mộ, nhưng không ghen tỵ. Công lao này là người ta xuất sinh nhập tử đổi lấy, có thể phân chút công lao cho bọn họ cũng đã là chí tình chí nghĩa rồi. Công đầu này của Dương Phàm bọn họ muốn cướp cũng cướp không nổi.
Dương Phàm đi sau cách Uyển Nhi nửa bước, hai người đều không chớp mắt. Bọn họ đều có rất nhiều lời muốn nói, nhưng sau lưng còn một đôi cung nữ, một đôi thái giám, chỉ có thể cố gắng tự nhẫn nại.
Dương Phàm còn có thể dùng khóe mắt liếc qua ngắm nhìn bóng hình xinh đẹp. Uyển Nhi chỉ cách tình lang một chút, nhưng ngay cả thân ảnh của hắn cũng không nhìn được, nhẫn nại làm sao?
- Dương thị vệ!
Thượng Quan Uyển Nhi cố ý ngừng lại nửa bước, chờ Dương Phàm lên bước sóng đôi, sau đó tùy ý khoát tay, hai cung nữ hai thái giám sau lưng biết ý lùi lại xa một chút.