Thượng Quan Uyển Nhi hơi nghiêng đầu sang khẽ nói:
- Ngươi nha, chuyến đi này xa ngút ngàn dặm lại không hề có tin tức, người ta không tìm được ngươi, lại không biết một chút tin tức nào của ngươi, vừa lo lắng vừa nhớ nhung, thật sự là khổ quá…
Mấy câu này của nàng tình cảm nồng nàn, rung động tâm can, Dương Phàm thấy tim mình run lên. Hắn ngước mắt nhìn lên nhìn gương mặt quyến rũ của Thượng Quan Uyển Nhi. Nàng hơi nhướng mày lên, nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy tình ý. Không kìm nổi lòng nữa, hắn nói:
- Uyển Nhi… Ta ở Tây Vực cũng nhớ nàng!
- Nhớ là lạ!
Uyển Nhi khẽ chu miệng lên, hờn dỗi nói:
- Nhớ tới người ta mà ngay một chút tin tức cũng không có sao? Ban đầu nói hoa mai nở sẽ trở về, hiện tại ngay cả hoa đào cũng đã rụng rồi, hừ! Người ta nghe nói nữ tử Tây Vực đa tình không cần lễ giáo, sợ là vui đến quên cả trời đất, quên cả người ta rồi.
- Nào có đâu…
Miệng thì kêu thế, nhưng trong đầu Dương Phàm lại đột nhiên xẹt qua hình ảnh kiều diễm của Mục Hách Nguyệt và Thiên Ái Nô. Hai người kia một người là ác duyên một người là đám tơ tình tốt đẹp. Hắn sợ bị Uyển Nhi phát hiện ra vội trêu ghẹo nói:
- Uyển Nhi, nàng phải tin tưởng ta mới được. Ngay cả ngồi thuyền ta cũng chóng cả mặt rồi, còn có thể dám làm chuyện bắt cá hai tay sao?
Uyển Nhi nghe xong không kìm nổi liền cười, trừng mắt nhìn hắn khẽ sẵng giọng:
- Lại gạt người! Ngươi là người từ Nam Dương trở về, còn nói say sóng, người ta tin ngươi mới là lạ! Chỉ dỗ ngọt!
Một trận liếc mắt đưa tình, tuy rằng lo lắng có người nhìn thấy, nhưng vẫn phá lệ châm chọc. Chỉ mấy câu nói thoáng qua cũng hiểu nỗi khổ tương tư trong lòng Uyển Nhi. Khi còn cách điện Võ Thành không xa, Uyển Nhi mới yên lặng không nói nữa.
Hai người đi tới trước điện Võ Thành. Uyển Nhi bảo hắn chờ một chút, tiến vào trong điện trước. Nàng liếc mắt một cái nhìn thấy Thái Bình công chúa đang ngồi bên cạnh Võ Tắc Thiên, Uyển Nhi biết nàng ta đến là có việc cần đấy, cũng không có gì bất ngờ. Nàng quay về phía Công chúa khẽ thi lễ rồi thấp giọng nói với Võ Tắc Thiên:
- Đại gia, Dương Phàm đã đến, đang chờ ở cửa.
Võ Tắc Thiên cười dịu dàng:
- Tuyên hắn vào đi!
Thượng Quan Uyển Nhi chỉnh đốn trang phục nói:
- Vâng!
Thượng Quan Uyển Nhi xoay người hướng ra phía ngoài cao giọng kêu:
- Thánh thượng có chỉ, truyền Dương Phàm vào yết kiến!
Thái Bình công chúa ngồi ở một bên nhìn thấy Uyển Nhi lúc đi vào thần sắc, cử chỉ say mê hấp dẫn, trong lòng khẽ động.
Những ngày qua, Uyển Nhi nhớ nhung tình lang, trên mặt dù sao cũng phảng phất nét u buồn, chẳng thấy nàng cười, mà mơ hồ có một cảm giác cô đơn. Nhưng giờ phút này tuy rằng gắng hết sức giữ bình tĩnh, nhưng nét mặt như bừng sáng, làm sao giấu diếm được một người tinh ý như Thái Bình công chúa.
Dương Phàm sửa sang lại y phục, tiến vào điện, bước nhanh tới trước mặt Võ Tắc Thiên, hạ thấp người hành lễ nói:
- Thần Dương Phàm, bái kiến thánh nhân!
Lễ chế Đại Đường, bất kể là quan hay dân, trước mặt Hoàng đế đều xưng là thần, quy tắc này Dương Phàm tất nhiên là biết.
Võ Tắc Thiên nói:
- Miễn lễ, bình thân.
- Tạ ơn thánh nhân!
Dương Phàm đứng thẳng lên, khóe mắt thoáng nhìn sang bên cạnh, khó khăn lắm mới liếc Thượng Quan Uyển Nhi một cái rồi nhanh chóng quay lại, nhìn về phía xa xa bên cạnh Võ Tắc Thiên, liếc mắt một cái đã thấy Thái Bình công chúa đang chằm chằm nhìn hắn. Dương Phàm không khỏi giật mình kinh hãi, vội vàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, khom người đứng ở đằng kia.
Hắn và Uyển Nhi ánh mắt tuy chỉ như hời hợt thoáng qua, giống như tình cờ đụng một cái, nhưng Thái Bình công chúa vẫn đang canh chừng phản ứng của bọn họ, nhìn không sót một cái gì. Vốn trong lòng đã có nghi vấn, cho dù là không có tư tình, nhìn còn khả nghi, huống chi trong ánh mắt hai người nhìn nhau lộ ra tình ý, toàn bộ cảnh tượng ấy bị nàng ta nhìn thấy hết.
Trong lòng Thái Bình công chúa dường như bất chợt bị một dao cắt mạnh máu chảy đầm đìa đau đớn: Thì ra là thế! Thì ra là thế! Hóa ra ta thua ở trong tay Uyển Nhi! Hóa ra… nữ nhân mà hắn thích chính là Uyển Nhi!
Thái Bình công chúa nắm chặt bàn tay trong ống tay áo. Nàng cố nén thù hận nhìn về hướng Uyển Nhi, đã thấy Thượng Quan Uyển Nhi một đôi mắt si ngốc quyến luyến nhìn Dương Phàm không dời một phân. Thân thể mềm mại của Thái Bình công chúa cứng ngắc, hàm răng cắn chặt, tức giận đến tay chân lạnh ngắt, màng nhĩ ong ong, ngay cả mẫu thân cùng Dương Phàm nói cái gì đều không nghe lấy nửa câu.
Cuối cùng khi nàng ta đã lấy lại tinh thần, chợt nghe Võ Tắc Thiên trầm ngâm nói:
- Đợt này là Ô Chất Lặc đột phá sao? Ha ha, nếu hắn có năng lực này, vậy thì kêu hắn thể hiện bản lĩnh của hắn đi. Chỉ cần hắn thật sự có bản lĩnh, trẫm sẽ thừa nhận hắn là Khả Hãn. Người này có gì đặc biệt hơn hắn? Hộc Sắt La phụ trợ cũng không không đứng được. Đối với Đại Chu ta mà nói, chỉ cần một người như thế cũng đã có lợi lắm rồi.
Dương Phàm cúi đầu nói:
- Thánh nhân anh minh!
Võ Tắc Thiên thay đổi sắc mặt, ôn hòa nói tiếp:
- Dương Phàm, lần này lần này đi về phía Tây, giữ được thể diện cho trẫm…! Một là lẻn vào Đột Quyết, dùng mưu mà lừa được Mộc Ti, dùng trí mà lui được một trăm ngàn đại quân, công lao không thể quên. Trẫm mặc cho ai nắm quyền, tuyệt đối có công thì thưởng. Ngươi muốn trẫm thưởng ngươi thế nào đây?
Dương Phàm trong lòng khẽ động một cái, gần như buột miệng mà nói ra:
- Vậy thì xin Hoàng đế đem Uyển Nhi ban thưởng cho ta đi!
Một câu nguy hiểm đã ra tới miệng rồi, Thượng Quan Uyển Nhi xem xét sắc mặt của Võ Tắc Thiên lập tức ho khan một tiếng chen vào nói:
- Đại gia, Dương Phàm là võ tướng, lần này Đại gia ban thưởng cho hắn tất nhiên là phải thưởng chức quan rồi. Theo Uyển Nhi thấy, Dương Phàm lập nhiều công trạng lớn như vậy, Đại gia cho hắn làm Lữ soái là được rồi.
Võ Tắc Thiên quay về phía nàng cười nói:
- Keo kiệt, Uyển Nhi a, ngươi quá keo kiệt! Nếu không phải trông hắn còn rất trẻ, không nên tùy tiện giao cho trọng trách, trẫm nghĩ, dựa vào công lao của hắn cho dù thưởng cho hắn chức Trung Lang tướng cũng được. Ừ…
Võ Tắc Thiên nhẹ nhàng gõ lên bàn, suy nghĩ một chút, nhướn lông mày nói:
- Dương Phàm, trẫm phong ngươi làm Võ Lâm vệ Tả Lang tướng, ngay lập tức nhận chức! Ngươi hãy làm cho tốt. Ngươi còn trẻ như vậy, chỉ cần dốc lòng vì trẫm làm việc, tiền đồ sẽ không thể lường được!
Đây là thụ phong quan, giống như hạ chỉ, Dương Phàm phải hành đại lễ rồi. Hắn quỳ một gối, cúi người một cái, cung kính nói:
- Thần tạ ơn bệ hạ!
Thái Bình công chúa trông thấy Thượng Quan Uyển Nhi vẻ mặt vui mừng trong lòng càng thêm tức giận. Nàng hơi hơi đảo con mắt, bỗng nhiên bám vào cánh tay Võ Tắc Thiên dịu dàng nói:
- A mẫu, người thụ phong chức quan này phải làm cho thỏa đáng! Con gái xem bộ dáng của Dương Phàm ước chừng còn chưa đến hai mươi tuổi đâu?
Thái Bình công chúa nói xong chuyển qua hướng Dương Phàm hỏi:
- Dương Thị vệ, người bao nhiêu tuổi rồi?
Dương Phàm liếc nhìn nàng một cái, hạ thấp người nói:
- Tại hạ mười chín tuổi qua sinh nhật tháng mười thì tròn hai mươi tuổi!
Thái Bình khẽ mỉm cười nói:
- Đúng vậy a, mười chín tuổi, đã được làm Lang tướng. Nếu không có công trạng lớn như thế, và không phải là được mẫu thân ta khen ngợi làm sao mà được nha. Triều đình ta từ thuở lập nước tới nay, hình như chưa có một ai còn trẻ như vậy mà làm tướng đâu.
Võ Tắc Thiên đang cao hứng, liền vỗ vỗ cánh tay nàng nói:
- Không thể nói như vậy. Dương Phàm thật sự là vì trẫm lập được công, đúng là phải thưởng! Chỉ có điều hắn còn ít tuổi, nếu nhậm chức quá cao, thì cũng không phải chuyện may mắn. It nhất thì đồng nghiệp trong quân không khỏi để ý, sinh lòng ghen ghét. Trẫm đây cũng là muốn bảo vệ hắn nên đã để hắn phải chịu thiệt thòi.
Thái Bình công chúa mỉm cười nói:
- A mẫu nói rất đúng! Tuy nhiên nếu a mẫu cảm thấy chức quan này thưởng cho công lao của hắn không xứng, lại bị tuổi của hắn giới hạn, không thể thăng chức cao hơn, như vậy… Không bằng lại ban thêm cho hắn thứ khác, lúc này a mẫu mới công bằng nha.
Dương Phàm vừa nghe thấy như thế lập tức cảnh giác. Hắn không thể tin Thái Bình công chúa có lòng tốt đối với hắn, nói gì chuyện vì hắn mà xin thêm phần thưởng. Uyển Nhi lại không biết giữa hắn và Thái Bình công chúa có ân ân oán oán, vừa nghe Thái Bình nói những lời đúng với ý mình, khả năng có thể tranh thủ thêm phần tốt cho tình lang, nàng tất nhiên cũng muốn ra sức liền vội vàng tiếp lời nói:
- Công chúa nói có lý, Đại gia nếu cảm thấy khen ngợi như thế còn có chút bạc đãi Dương Phàm, không bằng thưởng thêm cho hắn một chút tiền tài cũng được.
Võ Tắc Thiên nghe hai nàng ta nói một câu, ngươi nói một câu, bất giác có phần động ý, trầm ngâm mà nói:
- Ừ…, trẫm lại thưởng cho hắn mấy thứ gì đó, tơ lụa vải vóc, vàng bạc châu báu, mà hay nhất vẫn là một tòa nhà…
Thái Bình công chúa che miệng cười nói:
- A mẫu sao có thể ban cho mấy thứ tầm thường đó. Khi Dương Thị vệ… A! Hiện giờ phải gọi là Dương Lang tướng rồi…
Thái Bình công chúa liếc mắt nhìn Dương Phàm, ánh mắt sắc như đao:
- Dương Lang tướng bây giờ còn chưa có vợ đúng không?
Dương Phàm hạ thấp người nói:
- Vâng!
Thái Bình công chúa cười tươi như hoa mà nói:
- Dương Lang tướng còn chưa có vợ, a mẫu ban thưởng cho hắn mấy thứ này làm gì? Thực ra với tuổi này làm Lang tướng e quá trẻ, chi bằng a mẫu ban cho hắn một nương tử. Nam nhân mà, khi đã thành gia thất liền có vẻ già dặn rồi. Thiên tử ban hôn, cũng là một giai thoại của triều đình ta!
Dương Phàm và Thượng Quan Uyển Nhi đồng thời kinh hãi. Dương Phàm vừa muốn mở mồm ra nói, Thượng Quan Uyển Nhi dùng ánh mắt nghiêm nghị, mãnh liệt ngăn hắn lại.
Gần vua như gần cọp. Uyển Nhi trước nay thường làm bạn với vua, rất biết tình nết Võ Tắc Thiên, nào dám để cho Dương Phàm xen mồm vào.
Thái Bình công chúa nhanh như chớp liếc nhìn Dương Phàm và Thượng Quan Uyển Nhi một cái, nhìn vẻ mặt của hai người, trong lòng lạnh lùng cười. Nàng đoán Thượng Quan Uyển Nhi lúc này tuyệt đối không dám thổ lộ tư tình với mẫu thân, mắt thấy hai người bộ dạng ngây ra như phỗng, trong lòng không khỏi dâng lên một niềm khoái chá.
Nàng nghiêng đầu đưu mắt nhìn về phía Vi Đoàn Nhi.
Vi Đoàn Nhi mặc dù không rõ vì sao nàng hứng thú với việc tuyển vợ cho tướng lĩnh, tuy nhiên vừa thấy nàng đưa ánh mắt nhìn tới, hiểu ngay nàng muốn mình phụ họa, vội vỗ tay nói:
- Công chúa nói rất đúng, Dương Phàm ở Tây Vực lập công, thiên tử ban cho giai nhân, đây chính là một giai thoại lưu danh thiên cổ.
Võ Tắc Thiên vẻ mặt tươi cười chậm rãi gật đầu nói:
- Ừ, nghe ngươi nói như vậy, trẫm thật có hứng làm mai mối. Ha ha lại nói tiếp trẫm cả đời này, còn không có làm người mai mối đâu.
Võ Tắc Thiên cười híp mắt nhìn Dương Phàm, gương mặt lộ ra vẻ hiền lành hiếm có:
- Dương Phàm, ngươi là người nơi nào, trong nhà còn có những ai…?
Dương Phàm hiểu được ánh mắt Uyển Nhi có hàm ý gì, đành phải cắn răng kiên trì đến cùng đáp:
- Bẩm bệ hạ, thần người Gi.Chỉ (iem nghĩ chữ này nhạy cảm nên từ chap này sẽ viết tắt như vậy các bác nhé-thanhco), làm nghề nông. Cha mẹ đã mất sớm khi còn nhỏ, trong nhà cũng không còn người thân nào khác.
- Ồ…
Võ Tắc Thiên vừa nghe xong không khỏi do dự. Bà ta vốn tưởng rằng Dương Phàm nếu là thị vệ “Bách Kỵ”, thì người nhà cũng phải làm quan hoặc là võ quan, chỉ hôn cho hắn một tiểu nữ con nhà quan gia, coi như môn đăng hộ đối. Bây giờ nghe hắn nói cha mẹ xuất thân Gi. Chỉ, lại còn thuộc tầng lớp người dân quê mùa, chuyện chỉ hôn này cũng không dễ rồi.
Thái Bình công chúa không có ý tốt, liếc liếc mắt một cái cố gắnp áp chế Thượng Quan Uyển Nhi, mỉm cười nói với Võ Tắc Thiên:
- A mẫu hiện giờ không nghĩ ra nữ tử nào thích hợp cho Dương Lang tướng sao? Nữ nhân ở nơi này thật ra có một người tốt nhất, chỉ có điều không biết ý a mẫu thế nào?