Bởi vì Lộ Trạch biến ra đóa hoa hồng kia cho Lương Tiêu nên trên đường về bầu không khí giữa hai người vẫn có chút xấu hổ, có lẽ nòi là Lộ Trạch đơn phương xấu hổ, Lương Tiêu vẫn không thể hiện biểu cảm gì nhiểu, Lộ Trạch cũng không biết anh có đang xấu hổ hay không nữa.

Cậu liếc mắt nhìn Lương Tiêu vẫn cầm đóa hoa hồng trong tay, do dự hơn nửa ngày, vẫn ghé sát vào tai Lương Tiêu nói nhỏ: “Anh Tiêu, anh đừng hiểu lầm, lúc tôi làm ảo thuật không có nghĩ nhiều như vậy đâu.”

Thái độ của Lương Tiêu vẫn vô cùng tự nhiên, “Yên tâm, không hiểu lầm đâu.”

Lộ Trạch nhẹ nhàng thở ra, ngồi thả lỏng trên ghế, đầu gối cậu lại vô tình chạm vào đầu gối Lương Tiêu. Cậu vừa định đổi sang tư thế khác, lại cảm thấy như thế giống như đang cố ý, chỉ có thể giữ nguyên tư thế chạm vào đầu gối Lương Tiêu, Lương Tiêu cũng không nhúc nhích.

“Gửi hết ảnh chụp hôm nay vào nhóm đi.” Mao Hâm nói.

Mọi người đều đồng ý, Lộ Trạch gửi hết những ảnh chụp của tập thể vào nhóm, còn ảnh cậu với Lương Tiêu chụp riêng thì trực tiếp gửi cho Lương Tiêu.

Lương Tiêu nhìn nhìn, Lộ Trạch cười nói: “Hai ta cũng khá ăn ảnh giống nhau đó.”

Không đợi Lương Tiêu lên tiếng, Lộ Trạch đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, anh cài tên tôi trong danh bạ của anh là gì vậy?”

Lương Tiêu sửng sốt một chút, đưa điện thoại cho cậu xem, “Chính là tên mà cậu bảo tôi lưu lại thôi.”

“Không có miêu tả vẻ ngoài hay tính cách gì đó hả.” Lộ Trạch nói.

Lương Tiêu nở nụ cười, “Tôi có thể nhớ kỹ, nên không cần ghi chú thêm đâu.”

“Những người khác thì không nhớ được sao?” Lộ Trạch thuận miệng hỏi tiếp.

Lương Tiêu dừng một chút, nhìn Lộ Trạch một cái. Có đôi khi anh thật sự không hiểu rõ rốt cuộc Lộ Trạch cố ý hay là vô tâm, nhưng suy đoán dựa theo tính cách của Lộ Trạch, chắc chắn là vô tâm. Anh nói: “Những người khác đều là nữ sinh, tôi không nhớ rõ lắm.”

Lộ Trạch cười một lúc, giơ tay khoác lên vai anh, kéo anh đến gần cậu, nhỏ giọng nói: “Anh Tiêu, tôi cảm giác công việc này của anh vô cùng giống Đường Tăng, tất cả xung quanh đều là yêu tinh, anh lại không thể rung động, thử thách kiểm tra nghị lực của anh đấy.”

Mặt Lương Tiêu không chút thay đổi nhìn về phía trước, tất cả đều là yêu tinh?

“Cũng bình thường,” anh bình tĩnh nói, “Dù sao cũng không thích.”

Đang nói đến đề tài này, Lộ Trạch không kiềm chế được sự tò mò, cậu hỏi: “Nhiều khách như vậy, anh thật sự không thích một ai sao? Không thể nào nha.”

“Không có,” giọng điệu Lương Tiêu rất thản nhiên, “Có đôi khi ngay cả dáng dấp của khách ra sao tôi còn không nhớ được, nên mới phải ghi chú lại đấy.”

Lộ Trạch kinh ngạc vài giây, ngay khi cậu định lên tiếng, Lương Tiêu cũng đã đoán ra được cậu muốn nói gì. Anh thầm nói trong lòng, ngầu quá.

“Ngầu quá.” Lộ Trạch nói.

Lương Tiêu hơi cong khóe miệng lên, nhưng chính anh cũng không phát hiện ra.

“Công việc này chắc tôi không làm được, “Lộ Trạch nói, “Vừa làm lỡ đụng phải ngay hình mẫu mình thích là có thể muốn yêu đương ngay, còn kiếm tiền kiểu gì nữa chứ.”

Lương Tiêu mím môi, ngón tay mân mê bông hoa hồng, Lộ Trạch nhìn nhìn, “Thật ra ảo thuật là tôi học từ ba tôi đấy. Ông ấy vô cùng lợi hại, mấy chiêu ảo thuật này của tôi chỉ là mấy chiêu ông ấy dùng để dỗ vợ thôi.”

“Đã rất lợi hại rồi.” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch búng tay, “Ngày mồng một tháng năm về nhà không biết ông ấy có ở nhà hay không nữa. Tôi lại học thêm kỹ thuật lợi hại hơn từ ông ấy.”

Cậu quay đầu nhìn về phía Lương Tiêu, “Ngày mồng một tháng năm anh có bận nhiều việc không?”

Ừm, lịch trình cũng khá kín.”

Lộ Trạch chẹp miệng, “Mẹ tôi còn dặn tôi phải đưa anh về nhà tôi chơi nữa, nhưng anh làm gì có thời gian cho tôi chứ.”

Lương Tiêu cười, không nói chuyện nữa.

“Khi nào các anh bảo vệ khóa luận tốt nghiệp vậy?”

“Khoảng giữa hoặc cuối tháng Năm, ” Lương Tiêu nói, “Đã làm gần xong luận văn rồi, chỉ còn bảo vệ nữa thôi.”

Lộ Trạch thấp giọng, “Đến bây giờ tôi vẫn còn chưa biết anh học cái gì luôn đó.”

“Quản lý, tôi học không tốt lắm, cũng không nghiêm túc học nữa.”

Là học không giỏi hay sao? Lộ Trạch liếc mắt nhìn đầu gối hai người đang chạm vào nhau, bởi vì trong nhà anh thiếu tiền, nên anh mới phải đi làm đúng không nhỉ.

Mặc dù hôm nay hai người họ mặc “đồ tình nhân”, nhưng quần áo của Lộ Trạch đều là mua sáu bảy trăm ở trung tâm thương mại, còn quần áo của Lương Tiêu mặc dù đã giặt sạch sẽ thơm tho nhưng có thể nhìn ra được nó đã rất cũ rồi.

Anh còn chưa tốt nghiệp đại học mà đã có nhiều khách hàng như vậy, kiếm được cũng khá nhiều tiền, nhưng Lộ Trạch cũng không cảm thấy hâm mộ, ngược lại còn cảm thấy hơi khó chịu.

Lương Tiêu là một người tốt, tính cách lạnh lùng, chỉ số IQ, EQ cũng rất cao, nếu được sinh ra ở một hoàn cảnh gia đình giống như Lộ Trạch, chắc hẳn anh sẽ còn ưu tú hơn nhiều nữa.

Lương Tiêu không biết Lộ Trạch đang suy nghĩ cái gì, biểu tình có chút nghiêm túc, anh hỏi: “Mệt sao?”

Lộ Trạch lấy lại tinh thần, “Không, anh tính tiền đi, tôi trả anh.”

“Giảm 50%, ” Lương Tiêu nói, “Tôi cũng không phải chăm sóc cậu như khách hàng bình thường.”

Lộ Trạch chép miệng, “Giảm 20% thôi, sao lại giảm tận 50%.”

“Tôi không có phí tổn thất….”

Lộ Trạch trừng mắt nhìn anh, “Sao lại không có, thời gian cả một ngày không phải phí tổn thất sao?”

“Vậy giảm 40%.”

“20.”

Hai người bọn họ nói chuyện có hơi to, Lữ Huyên cười hỏi: “Hai người đang làm gì vậy? Cái gì mà 40 với 20 vậy.”

Sau khi Tôn Trác Vũ thổ lộ thành công nên giờ vẫn vô cùng hưng phấn, xen vào nói: “Chắc là mấy trò yêu đương.”

Lộ Trạch vừa định giải thích, lại bị cụm từ “trò chơi tình yêu” này của cậu ta làm cho nghẹn lời luôn. Cậu nhìn nhìn Lương Tiêu, Lương Tiêu cười nói: “Chỉ là đang đánh cược thôi.”

Một lát sau, Lộ Trạch mới nói tiếp: “Hai ta chơi kéo búa bao, ai thắng thì nghe lời người đó.”

“Một ván sao?”

“Tùy anh.” Lộ Trạch rất có niềm tin.

“Thôi vẫn ba ván thắng hai đi.” Lương Tiêu nói.

Kết quả chính là Lương Tiêu không thắng lần nào, Lộ Trạch rất thỏa mãn nói: “20.”

Lương Tiêu cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, hiếm khi có chút không phục hỏi: “Vì sao chứ?”

Lộ Trạch bị anh chọc buồn cười, cậu cười một lúc sau mới nói: “Muốn chơi lại không?”

“Chơi.”

Hai người bọn họ chơi tới tận khi về đến trường, số lần Lương Tiêu thắng chỉ đếm trên đầu ngón tay, anh cau mày nói: “Cậu thực sự biết đọc suy nghĩ đúng không.”

“Tôi lợi hại như vậy đấy.” Lộ Trạch cười nói.

Mấy người bọn họ xuống xe, chỉ còn một mình Lương Tiêu ở trên xe, Lộ Trạch ngó đầu vào nói: “Về đến nhà gửi tin nhắn cho tôi nhá.”

“Ừm.”

“Bái bai bái bai!” Những người khác cũng ở bên ngoài hét to.

Lương Tiêu cũng đáp lại một câu “bái bai”, Tôn Trác Vũ ở phía sau kéo Lộ Trạch lại, “Được rồi anh Trạch, đừng lưu luyến không rời như vậy nữa.”

Lộ Trạch quay người đánh cậu ta một cái, lại nói với Lương Tiêu, “Anh Tiêu, bái bai nha.”

“Bái bai.” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch lại lắc lắc di động, Lương Tiêu gật đầu.

Sau khi xe rời đi, Lộ Trạch mới nói: “Tao lưu luyến không rời ở đâu chứ.”

Tôn Trác Vũ lại còn chẹp chẹp vài lần, Mạnh Thiến với Lữ Huyên đứng một bên cười, Lộ Trạch đành phải nhìn về phía Mao Hâm. Dưới ánh mắt đe dọa của cậu Mao Hâm nói: “Có vẻ cũng khá không nỡ đấy.”

Trên đường về ký túc xá Lộ Trạch vẫn cứ cau mày suy nghĩ, cuối cùng lại nhận ra bản thân mình đúng là có hơi không nỡ thật.

Cậu rất thích ra ngoài chơi với Lương Tiêu, rất thích ở cùng Lương Tiêu, ở cùng nhau rồi nói chuyện với Lương Tiêu làm cho cậu rất thoải mái.

Lúc Lương Tiêu gửi tin nhắn cho cậu, Lộ Trạch nhìn thấy hình ảnh giao dịch chuyển khoản của hai người bọn họ, đột nhiên sáng tỏ.

Lương Tiêu không phải bạn trai cậu!

Hai người bọn họ chính là bạn bè! Bạn tốt!

Bạn tốt thì sao không thể tỏ ra không nỡ chứ?

Bạn tốt phải lưu luyến như vậy! Rất bình thường!

Thế là Lộ Trạch gửi tin nhắn cho người bạn tốt mà cậu lưu luyến không nỡ kia: [Ngày mồng một tháng năm thật sự không thời gian sao?]