Đến chiều Lộ Trạch chào hỏi mọi người, nói cậu với Lương Tiêu không muốn chơi mấy trò kích thích này nữa nên sáu người tách ra chơi.

Tôn Trác Vũ nháy mắt mấy cái với cậu, để cậu đừng đắm chìm vào thế giới hai người rồi quên kế hoạch tối nay, Lộ Trạch gật đầu rồi ra hiệu “OK”.

Lương Tiêu có hơi áy náy, “Tôi không chơi mấy trò xoay vòng là được rồi, đi cáp treo cũng được.”

Lộ Trạch khoát tay, “Vốn dĩ cũng không phải cố ý đến đây chơi, trời nắng như vậy, chúng ta vào bên trong chơi đi.”

Những trò chơi bên trong hai người đều không sợ, người xếp hàng cũng không nhiều, chơi cũng khá vui nữa.

Lương Tiêu cầm điện thoại, Lộ Trạch ở một bên nói: “Điện thoại tôi lại sắp hết pin rồi, bây giờ anh Tiêu đang quay… Hai bọn tôi ai quay ổn hơn nào?”

Cậu đi cũng mệt rồi, khi nói chuyện căn bản đều ghé vào vai Lương Tiêu. Lương Tiêu cảm giác bên tai hơi nóng, còn có chút ngứa, anh lặng lẽ quay đầu sang hướng khác, “Cậu quay đi, tôi không quen tay.”

Lộ Trạch nhìn thấy rõ ràng sườn mặt của Lương Tiêu, một sườn mặt vô cùng đẹp trai, đột nhiên nói: “Anh Tiêu, tôi không biết anh còn thiếu bao nhiêu tiền... Nhưng với vẻ ngoài này của anh, thật ra có thể thử làm truyền thông xem.”

“Tôi không hiểu rõ,” Lương Tiêu nói, “Không biết quay chụp hay nói gì cả.”

Lộ Trạch nở nụ cười, “Anh đẹp trai như vậy, chỉ cần quay đại là được rồi, không cần nói quá nhiều, có thể đi theo con đường anh chàng lạnh lùng, chắc chắn có thể kiếm tiền.”

“Cũng sắp trả xong rồi,” Lương Tiêu nói, “Nửa cuối năm nay chắc có thể.”

Lộ Trạch gật gật đầu, “Vậy sau khi tốt nghiệp, nếu anh vẫn chưa trả tiền xong, anh định làm gì?”

Lương Tiêu im lặng một lúc, “Vẫn chưa nghĩ kĩ, chỉ mới nghĩ đến việc trả tiền thôi.”

Lộ Trạch cũng không tiếp tục nói về đề tài này nữa. nâng nâng cằm nói: “Anh xem đằng trước đang biểu diễn ảo thuật đúng không?”

“Hình như là vậy.”

Lộ Trạch búng tay, “Đi, đi xem thôi.”

Hai người bọn họ xem biểu hiện nửa tiếng, lúc đi ra còn có rất nhiều đồ chơi ảo thuật nhỏ nhỏ đang được bán, Lộ Trạch tùy ý nhìn nhìn, “Anh biết làm ảo thuật không?”

“Chỉ biết làm với bài poker thôi,” Lương Tiêu nói, “Chính là loại rất đơn giản.”

Lộ Trạch cười cười, rồi mua mấy loại đạo cụ nhỏ, “Lát nữa nhìn tôi nha, lâu rồi không làm lại, không biết còn được không nữa.”

Hai người bọn họ mỗi người mua một lon nước lạnh, tìm một cái bàn nhỏ rồi ngồi xuống. Lộ Trạch đang mở đạo cụ ra, Lương Tiêu vẫn đang quay tay cậu, “Tay của anh Trạch thật đẹp.”

Động tác của Lộ Trạch dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lương Tiêu, mới ý thức được anh đang nói vào máy quay.

Cậu chẹp miệng, mở bộ bài poker ra, xào bài lên rồi nhẹ nhàng nói: “Nào, trước tiên chúng ta luyện tập đơn giản trước nha.”

Lương Tiêu rất nghiêm túc nhìn Lộ Trạch xào bài, Lộ Trạch đưa bộ bài tới gần, “Anh vừa nhìn rõ tôi mở bộ bài ra đúng không? Tôi không cơ hội gian lận, hiện tại anh có thể tùy ý trộn bài.”

Lương Tiêu để điện thoại dựa vào ly nước, cầm lấy bộ bài rồi nhìn kỹ, rồi trộn bộ bài lên một cách không có quy luật gì cả, “Được rồi.”

Lộ Trạch nhếch mép cười nhưng nụ cười này không giống như bình thường, nụ cười này co chút gian trá.

Cậu trải mặt trái của lá bài đến trước mặt Lương Tiêu, “Anh có thể tùy ý lựa chọn hai bài, không cần nói cho tôi biết là cái gì, chiếu vào màn hình là được rồi.”

Lương Tiêu cẩn thận cầm hai lá bài, là một lá A cơ và một lá 3 tép.

Sau khi Lộ Trạch nhắm mắt lại, Lương Tiêu lại trả lại hai lá bài, lại trộn lại để cậu không biết hai lá bài đó là gì.

“Được rồi.” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch mở mắt ra, cười hỏi: “Anh đoán tôi có thể tìm được không?”

Lương Tiêu cũng cười cười, “Hy vọng cậu có thể tìm được.”

Lộ Trạch vươn tay, đầu ngón tay chậm rãi xẹt qua bề mặt các lá bài, ánh mắt vẫn dừng ở trên mặt Lương Tiêu, miệng vẫn giữ nụ cười thản nhiên.

Lương Tiêu nhìn thẳng cậu, cố làm cho khuôn mặt mình không có bất kì biểu cảm nào, “Ảo thuật còn phải đọc suy nghĩ sao?”

“Không phải đọc suy nghĩ,” Lộ Trạch dừng lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cũng đang nhìn thẳng của Lương Tiêu, cậu thấp giọng nói, “Là phép thuật.”

Lương Tiêu vẫn chưa phản ứng lại, Lộ Trạch đã dùng đầu ngón tay gẩy lá bài ra, đặt hai ngón tay vào giữa để anh nhìn thấy, “Đúng không? 3 tép.”

Lương Tiêu hoài nghi vừa rồi Lộ Trạch thừa dịp nói chuyện với anh đã làm cái gì đó. Lần này anh tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào tay Lộ Trạch, “Đúng, còn một lá nữa.”

“Tôi đã biết rồi, ” Lộ Trạch nói, “Có phải là——”

Lương Tiêu không chớp mắt, mắt thấy Lộ Trạch quay mặt sau của lá 3 tép kia về phía anh, sau đó cậu quay mạnh lên bàn, đẩy đến trước mặt Lương Tiêu.

“A cơ.”

Lương Tiêu sửng sốt, vội vàng giơ lá bài lên nhìn thử. Lá 3 tép kia không biết từ bao giờ đã biến thành lá A cơ nữa.

Anh khó tin nhìn Lộ Trạch, “Cây 3 tép kia đâu rồi?”

Lộ Trạch cười bí hiểm, khoanh tay trước ngực, hất cằm nói: “Chính là lá này đó, tôi biến nó thành A cơ luôn, lá kia còn đang ở trong bộ bài rồi.”

Lương Tiêu cầm lấy bộ bài lật qua lật lại, đủ tất cả các lá, chỉ thiếu mỗi lá A cơ. Anh cũng tìm kĩ trong đống bài thừa, cũng tìm được cây 3 tép kia, không có vấn đề gì cả.

Lương Tiêu giương mắt nhìn về phía Lộ Trạch, Lộ Trạch đắc ý nhướn mày, Lương Tiêu cười cười búng tay cho Lộ Trạch, “Rất ngầu, sao cậu làm được vậy?”

Lộ Trạch ghé sát lại, thấp giọng nói: “Đã nói là phép thuật mà.”

Khi bốn người kia chơi mệt rồi nên tìm đến, Lộ Trạch đang thể hiện vài chiêu nữa cho Lương Tiêu xem. Mấy người kia thấy cậu làm cho chiếc nhẫn trên tay biến mất, sau đó lại lấy ra chiếc nhẫn từ trong túi của Mao Hâm.

Tôn Trác Vũ kinh ngạc nói: “Vãi! Ngầu vậy!”

Cậu ta ôm lấy cổ Lộ Trạch rồi kéo cậu qua một bên, thấp giọng nói: “Sư phụ, mày có này kỹ năng này sao lại không dạy tao! Bây giờ tao học có kịp không!”

“Mày cũng không nói là muốn học mà, mày muốn biến ra cái gì? Hoa không? Hay quà?” Lộ Trạch hỏi.

Vẻ mặt Tôn Trác Vũ vô cùng nghiêm túc, “Tao đều muốn biến, ngầu quá đi.”

Lộ Trạch chẹp miệng, “Mơ đẹp nhỉ, dạy mày biến ra hoa vậy, nhưng trong thời gian ngắn mày chỉ có thể tùy tiện biến một chút thôi.”

Hai người bọn họ lấy cớ đi WC, trốn ở bên cạnh học ảo thuật. Chờ Tôn Trác Vũ luyện được kha khá, lại gửi một tin nhắn đến nhóm, những người khác cũng đều nói muốn đi WC, để cho Mạnh Thiến ở lại xem cái gì đó.

Vài người tránh ở một góc cách đó không xa, Tôn Trác Vũ cầm món quà đã mua trước đó ở cửa hàng đồ chơi, “Bây giờ tao phải qua đó sao? Không được rồi, tao căng thẳng quá.”

Lữ Huyên cười cười, “Căng thẳng cái gì chứ, Thiến Thiến rõ ràng cũng thích cậu, cậu cứ phát huy như bình thường là được.”

“Xong rồi xong rồi, hoa hồng biến ra như thế nào, hình như tao quên rồi...”

Lộ Trạch cười thở dài, đẩy lưng cậu ta, “Không sao đâu, quên rồi thì trực tiếp lấy ra luôn.”

Mao Hâm với Lữ Huyên đều giơ điện thoại nhắm vào hai người họ, Tôn Trác Vũ cầm quà lặng lẽ đi đến sau lưng Mạnh Thiến, vỗ vỗ vai cô.

Mạnh Thiến quay đầu lại, lúc đầu có chút nghi hoặc, sau khi nhìn thấy Tôn Trác Vũ mở hộp quà ra thì khuôn mặt lại hiện lên vẻ ngạc nhiên.

“Chắc là sẽ thành công nhỉ.” Mao Hâm cười nói.

Lữ Huyên nhìn còn hưng phấn hơn cả Mạnh Thiến, cô dậm chân nói: “Chắc chắn có thể, cậu xem cậu ấy vui chưa kìa.”

Bọn họ cách khá xa, cũng không biết hai người đang nói gì cả. Màn ảo thuật của Tôn Trác Vũ đầy sơ hở, nhưng có vẻ Mạnh Thiến cũng không để ý kĩ, vẻ mặt tươi cười nhìn Tôn Trác Vũ biến ra bông hoa hồng.

Lộ Trạch không xem nữa, cười trốn sau bức tường, nhỏ giọng gọi một tiếng, “Anh Tiêu.”

Lương Tiêu quay đầu lại nhìn hắn, Lộ Trạch giơ hai tay trước mặt Lương Tiêu, Lương Tiêu không hiểu được ý tứ của cậu, “Sao vậy? Muốn gì sao?”

Lộ Trạch nói: “Trống không.”

Cái này thì Lương Tiêu hiểu được, Lộ Trạch đang nghiện làm ảo thuật. Anh yên lặng nhìn Lộ Trạch, Lộ Trạch ghé sát vào anh, hai cánh tay thon duỗi ra sau lưng anh bắt cái gì đó, sau đó biến ra một đóa hoa hồng.

Lương Tiêu ngây ngẩn cả người, Lộ Trạch cười đưa đóa hoa đến trước mặt anh, “Vừa rồi còn thừa, không làm thì phí quá.”

Lương Tiêu còn chưa kịp đáp lại, bên cạnh đã truyền đến âm thanh nhỏ giọng hút không khí. Hai người bọn họ cùng nhau nhìn qua, Lữ Huyên che miệng nhìn hai người bọn họ, “Sao hai người có thể lãng mạn vậy chứ...”

Lộ Trạch ngẩn người, đột nhiên ý thức được hôm nay Lương Tiêu có thân phận là bạn trai cậu, cậu lại biến hoa hồng ra tặng cho anh, như vậy giống như….

Cậu tự nhiên cảm thấy hoa hồng có hơi gai góc, vội vàng nói: “Không phải…. Bọn tôi… Tôi không….”

Cậu muốn ném đóa hoa đi nhưng Lương Tiêu lại giơ tay nhận lấy, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy nói: “Cảm ơn.”