Địch Thanh thấy trong mắt Địch Thanh tràn đầy khích lệ, trầm giọng nói:
- Xuất binh đánh úp, đánh bất ngờ người ta không kịp đề phòng. Nguyên Hạo vội tiến công trấn Nhung Quân, chính là muốn đánh không cho chúng ta nghỉ ngơi, mệt mỏi. Đây là cách y thường dùng, lợi dụng ưu thế ngựa kỵ binh người Đảng Hạng chạy nhanh. Mỗi lần y xuất binh, luôn không nằm ngoài dự đoán chúng ta là đi cứu viện, làm nhiều công ít. Lần này... nếu theo cách nghĩ của mạt tướng. Người Đảng Hạng tuy ngựa nhanh, nhưng không có sở trường công thành. Chi bằng để quân Tống của Kính Nguyên Lộ liều chết thủ trấn Nhung Quân, đóng cửa thành không chiến, lấy dài công ngắn. Nếu chúng ta có nhiều binh lực hơn, có thể tạm công thành Bạch Báo... Nếu hạ được thành Bạch Báo, chắc chắn làm người Đảng Hạng bị trọng thương, bức người Đảng Hạng thu rút binh lực. Có thể vây thành đánh viện binh, so với chạy cứu viện hiệu quả hơn nhiều.
Phạm Trọng Yêm thần sắc kinh ngạc, sau hồi lâu mới nói:
- Nhưng thành Bạch Báo là yếu địa của người Đảng Hạng, canh gác nghiêm mật.
- Trại Hậu Kiều không phải cũng canh gác nghiêm mật, vẫn không phải bị chúng ta đánh bại sao?
Địch Thanh đột nhiên cười, trại Hậu Kiều đã phế, thành Bạch Báo cao chót vót, hơn nữa yên ổn đã lâu. Người Đảng Hạng đã có ý lớn. Phạm đại nhân tới biên thùy lâu như vậy còn không có động tĩnh, lần này đột nhiên tới trại Nhu Viễn, chẳng lẽ không phải vì thành Bạch Báo sao?
Địch Thanh luôn suy nghĩ dụng ý của Phạm Trọng Yêm đến Nhu Viễn, tự lường trước Phạm Trọng Yêm tất có hành động.
Phạm Trọng Yêm vỗ tay cười to nói:
- Địch Thanh ngươi khá lắm, quả nhiên không tệ.
Lão cười thật tươi, hạ giọng nói:
- Chủng Thế Hành nói ngươi hữu dũng hữu mưu, ta còn có chút không tin. Nhưng ngươi liếc nhìn một cái thì nhận ra dụng ý của bọn ta, quả thật không đơn giản. Ta đến Tây Bắc lâu rồi, luôn cảm thấy thiếu khuyết người giống như ngươi. Ngươi đến rồi, rất tốt.
Địch Thanh nghe ra có lời trong lời nói của Phạm Trọng Yêm, trầm ngâm nói:
- Dụng ý của các ngài?
Lúc hỏi hắn đã hiểu, Phạm Trọng Yêm muốn đánh thành Bạch Báo, nhất định đã cùng vạch kế với một số người.
Phạm Trọng Yêm cũng không giấu diếm, gật đầu nói:
- Tấn công thành Bạch Báo, là kết quả ta cùng Hàn đại nhân thảo luận. Chúng ta quyết định thay đổi khiếm khuyết lâu nay tử thủ, lấy công làm thủ, đánh bất ngờ thành Bạch Báo, giảm bớt áp lực của Kính Nguyên Lộ. Nhưng có thể công hạ thành Bạch Báo, sau này nên làm thế nào chứ?
Lão giống như là trưng cầu, lại giống như xem xem Địch Thanh rốt cuộc có bản lĩnh gì.
Địch Thanh lập tức nói:
- Sau khi hạ thành Bạch Báo tuyệt không thể làm cách giống như sau khi phá trại Hậu Kiều. Đánh rắn phải đánh chết, chúng ta tuyệt không thể cho Nguyên Hạo cơ hội không ngừng quấy rầy chúng ta. Nếu muốn y không xuất binh phản phục. Chúng ta phải đánh tới, đánh Kim Thang, chiến Diệp Thị, xông qua Hoành Sơn. Đem chiến trường phóng tới địa bàn của người Đảng Hạng, buộc bọn họ không thể không thủ.
- Tiến công hàng loạt?
Phạm Trọng Yêm lơ đãng nhíu mày.
Địch Thanh lắc đầu nói:
- Bây giờ tuyệt không phải là thời cơ tiến công hàng loạt, nhưng có thể gây rối quy mô nhỏ. Tây Bắc không thiếu binh, nhưng ít tinh binh. Với thế lực tác chiến của quân ta trước mắt, một trăm ngàn không bằng mười ngàn. Chỉ có thay đổi khiếm khuyết này, tăng cường nhuệ khí, tăng cường trang bị, mới có thể lấy một chọi mười, lấy ít thắng nhiều... chỉ có tinh binh mãnh tướng, mới có thể cắt giảm tiêu phí triều đình, cũng có thể tăng khả năng chiến đấu của Tây Bắc.
Phạm Trọng Yêm rất khen ngợi, vui vẻ nói:
- Địch Thanh, ngươi chỉ là một Chỉ huy sứ, lại có cách nghĩ như vậy, thật sự là phúc của Tây Bắc. Nếu người người đều như ngươi, lo gì Tây Bắc không yên?
Giây lát thở dài, nói:
- Đáng tiếc ngươi chinh chiến nhiều năm, khó thành tướng tài.
Hắn ánh mắt sâu xa, nhìn xa phía chân trời. Ở đó ý thu liền trời, khói lạnh ngưng tụ đen sì, giống như chân mày cong cong của nữ tử, lại giống như dũng khí của tráng sĩ ngút trời.
Địch Thanh cũng có chút cô đơn, giây lát nói:
- Nhưng có Phạm đại nhân ở đây, mạt tướng nghĩ cơ hội của tướng ngoài biên ải của chúng tôi cũng tới rồi. Phạm đại nhân, nếu công thành Bạch Báo, Địch Thanh xin làm tiên phong.
Phạm Trọng Yêm hơi do dự, sau hồi lâu mới nói:
- Địch Thanh, cơ hội có rất nhiều, không nhất thiết lần này.
Địch Thanh vừa nghe, đã biết nhiệm vụ tấn công thành Bạch Báo sớm có phân công. Phạm Trọng Yêm cũng không tiện thay đổi, hơi có thất vọng.
Phạm Trọng Yêm thấy Địch Thanh hơi có chút thất vọng, thay đổi đề tài nói:
- Cách nói của ngươi và Chủng Thế Hành ngược lại không mưu mà hợp. Đúng rồi, năm nay lão thật ra bắt đầu huấn luyện thập sĩ...
- Cái gì là thập sĩ?
Địch Thanh không hiểu nói.
Sắc mặt Phạm Trọng Yêm đột nhiên có phần chói rọi, trong mắt cũng đầy kỳ vọng:
- Thập sĩ là tinh binh...
Lời nói còn chưa dứt, ngoài xa có tiếng vó ngựa chạy vội tới. Địch Thanh quay đầu lại nhìn, thấy một con ngựa đang chạy như bay tới.
Người cưỡi ngựa đó xuống ngựa, quỳ xuống đất nói:
- Phạm đại nhân, Hoàn khánh Phó đô bộ thự - Nhâm Phúc đã lãnh binh đuổi tới, xin gặp Phạm đại nhân.
Phạm Trọng Yêm liếc mắt nhìn Địch Thanh một cái gật đầu, đã cùng du kỵ trở về trại Nhu Viễn. Mới vào doanh trại, thì thấy một người sải bước đi tới.
Người đó rất cao, so với Võ Anh bên cạnh cao hơn một cái đầu. Người đó cũng rất cường tráng. Mỗi bước đi, mặt đất giống như phải rung chuyển, làm người người ta chú ý nhất vẫn là thanh thiết giản đeo trên lưng.
Đó là một thanh thiết giản bốn lưỡi, giống như bốn thanh trường kiếm hiện ra hàn quang cực lạnh.
Người đó thấy Phạm Trọng Yêm, quỳ xuống nói:
- Hoàn Khánh Phó đô bộ thự Nhâm Phúc phụng lệnh của Hàn đại nhân, mang bộ tướng vội tới trại Nhu Viễn gặp đại nhân.
Phạm Trọng Yêm mỉm cười nói:
- Đều nói Nhâm Phúc là tướng môn hổ tử, hôm nay vừa gặp quả nhiên danh bất hư truyền.
Địch Thanh bên cạnh nghe được, đã hiểu hành động lần này là Nhâm Phúc phụ trách điều hành. Do đó Phạm Trọng Yêm không dễ phái hắn làm tiên phong.
Nhâm Phúc liếc nhìn Địch Thanh, thấp giọng nói:
- Kính xin Phạm đại nhân vào lều thảo luận một số chuyện.
Y thấy Địch Thanh chỉ là một chỉ huy sứ, tất nhiên không chịu tiết lộ quân tình.
Phạm Trọng Yêm gật đầu, có thâm ý nói với Địch Thanh:
- Ban ngày ngươi nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối sẽ có chuyện.
Địch Thanh gật đầu lui xuống, trong lòng thầm nghĩ: “Phạm đại nhân nói buổi tối có chuyện, chẳng lẽ... tối nay phải tấn công thành Bạch Báo?” Đang lúc suy nghĩ Liêu Phong và Cát Chấn Viễn sóng vai đi tới. Cát Chấn Viễn vẫn rất tiều tụy, nhưng tinh thần tốt nhiều rồi, hai người thấy Địch Thanh đều nói:
- Địch chỉ huy, chúng ta khi nào mới về thành Thanh Giản?
Địch Thanh thấy hai người không có ngăn cách, trong lòng vui mừng nói:
- E rằng phải đợi hai ngày, hôm nay chúng ta đừng uống rượu, chỉ e sẽ có chuyện?
Cát Chấn Viễn hạ thấp giọng nói:
- Địch chỉ huy, ty chức cũng cảm giác sẽ có chuyện. Hôm nay không biết tại sao rất nhiều người Khương đều tới trại Nhu Viễn, bộ dạng giống như là tộc trưởng.
Liêu Phong nói:
- Đúng đấy, ta thấy trong trại làm thịt dê giết gà, lại chuẩn bị không ít rượu, giống như là muốn mời khách, không biết có phần của chúng ta không?
Cát Chấn Viễn cười ha hả,
- Đi thôi, ngươi đủ tư cách sao?
Địch Thanh thoáng có suy nghĩ, thầm nghĩ tấn công thành Bạch Báo sắp tới, tại sao Phạm Trọng Yêm mở tiệc chiêu đãi người Khương... Trong lúc này, chỉ sợ có chút vấn đề, nói với hai huynh đệ:
- Các người đừng có xen vào lắm chuyện, tối hãy nói.
Cát Chấn Viễn nói đúng. Địch Thanh để tâm quan sát, phát hiện thời gian không tới nửa ngày, trại Nhu Viễn đã tới hàng chục thủ lĩnh người Khương.
Ban ngày Tây Sơn lạnh lẽo, lửa trại hừng hừng. Trên mặt đất bằng phẳng trước lều trung quân, đã bày mấy chục cái bàn, nhưng Địch Thanh cũng không có để ý tới. Cùng lúc đó, trại Nhu Viễn cũng đến không ít lãnh tướng quân Tống, chỉ là vừa vào trại Nhu Viễn, thì tới lều trung quân.
Lúc trăng sáng đã lên cao, những thủ lĩnh người Khương đó đều ngồi trong bữa tiệc. Trong xáo động còn có phấn chấn, vì bọn họ đều là nhận được thiệp mời. Phạm đại nhân mời bọn họ đến uống rượu.